Vĩnh Hằng Chí Tôn

Dịch giả: Cô Đơn 1 Vì Sao

“Không hổ là Huyền Khí Tông, ở Đông Lân Đại Lục, cũng chỉ có Huyền Khí Tông mới đem vũ khí Huyền Cấp đỉnh giai ra bán.” Chủ nhân thực sự của Huyền Khí Các, không phải là người thường, mà chính là Huyền Khí Tông danh tiếng lẫy lừng ở Đông Lân Đại Lục.

Huyền Khí Tông, nổi danh trong việc chế tạo vũ khí.

Những tông môn khác, có thể có được một vị Chế Tạo Đại Sư hàng đầu đã là rất tốt rồi, mà Huyền Khí Tông có chừng hơn mười vị Chế Tạo Đại Sư đứng đầu, chỉ cần có đủ tài liệu, là có thể cuồn cuộn không ngừng chế tạo ra vũ khí Huyền Cấp đỉnh giai.

Trong Bách Chiến Vực, hầu như thành thị nào cũng đều có Huyền Khí Các, mỗi một Huyền Khí Các đều có bày bán một vài món vũ khí Huyền Cấp đỉnh giai, ít thì một hai kiện, nhiều thì ba năm món.

Tất nhiên, vũ khí Huyền Cấp đỉnh giai có giá vô cùng đắt đỏ, 3 món vũ khí Huyền Cấp đỉnh giai trong Huyền Khí Các này, giá rẻ nhất cũng phải 600 vạn kim tệ, món đắt nhất lên tới 800 vạn kim tệ, quả thực giống như là ăn cướp kim tệ vậy.

Phải biết rằng xếp 800 vạn kim tệ cùng một chỗ, hoàn toàn có thể tạo thành một núi vàng nhỏ.

Nghe thấy Lý Phù Trần tán dương Huyền Khí Tông, chưởng quỹ của Huyền Khí Các tỏ ra kiêu ngạo, nói: “Đây là điều đương nhiên, Huyền Khí Tông ta có rất nhiều Chế Tạo Đại Sư hàng đầu, trong thời gian tới có thể sẽ xuất hiện một vị Chế Tạo Tông Sư cũng không chừng.”

Chế Tạo Tông Sư, có địa vị vô cùng tôn quý, có thể nói, còn muốn cao quý hơn cả võ giả Thoát Thai Cảnh, ví như có một vị Chế Tạo Tông Sư, thấy cái tông môn nào không vừa mắt, chỉ cần nói một câu, nói không chừng sẽ có vô số tông môn cùng công kích cái tông môn này.

Lý Phù Trần nói: “Chưởng quỹ, cái ta cần chính là một thanh bảo kiếm Huyền Cấp đỉnh giai, không biết chi nhánh Huyền Khí Các này có không?” Lý Phù Trần tất nhiên không thể nói mình chỉ là đến xem chứ không có mua, nếu nói như vậy, khó tránh khỏi phiền phức.

Chưởng quỹ nhíu mày, không cần nghĩ hắn cũng hiểu cuộc mua bán này đã thất bại.

Hắn nói: “Trần công tử, ở Đông Lân Đại Lục người sử dụng đao và kiếm quá nhiều, theo hiểu biết của ta, công tử nếu muốn mua bảo kiếm Huyền Cấp đỉnh giai, chỉ còn cách đi tới Huyền Khí Tông đặt hàng, về phần lúc nào có thể nhận được, ta cũng không rõ.”


Trần gia mặc dù là một gia tộc lớn, nhưng so với toàn bộ gia tộc cùng với tông môn ở Đông Lân Đại Lục, cũng không coi vào đâu, muốn đặt hàng một thanh bảo kiếm Huyền Cấp đỉnh giai, xếp hàng chờ mười năm tám năm cũng là chuyện bình thường, có khi cả đời cũng chưa tới lượt, bởi vì người có bối cảnh lớn hơn, hoàn toàn có thể chen ngang.

“Ra là vậy, có lẽ ta nên đi tới thành thị khác thử vận may đi!” Lý Phù Trần cố ý bày ra bộ dáng thất vọng.

“Trần công tử đi thong thả.” Chưởng quỹ đưa tiễn Lý Phù Trần ra tới tận ngoài cửa.

Đi ở trên đường cái, Lý Phù Trần trong lòng cảm thấy rất thoải mái.

Một khối mảnh vụn vũ khí Địa Cấp, nếu như đem tới Huyền Khí Tông, tuyệt đối là một báu vật vô giá, có thể bán được mấy triệu, thậm chí mười mấy triệu kim tệ cũng không chừng.

Tất nhiên, hắn sẽ không làm như vậy.

Tham thì thâm, một khối mảnh vụn vũ khí Địa Cấp có giá trị rất lớn, tốt nhất là mang về Thương Lan Tông, tặng cho vị Chế Tạo Đại Sư hàng đầu kia tìm hiểu, nếu như vị Chế Tạo Đại Sư hàng đầu này có thể ngộ ra điều gì, bước vào hàng ngũ Chế Tạo Tông Sư, sẽ giúp cho địa vị của Thương Lan Tông vững như Thái Sơn.

“Chuyện này để về rồi tính, hiện tại mảnh vụn vũ khí Địa Cấp này, có thể làm đòn sát thủ của ta.”

Mảnh vụn vũ khí Địa Cấp, uy năng trăm không còn một, chỉ là rất sắc bén, Lý Phù Trần đã thử qua, sau khi truyền chân khí vào mảnh vỡ, có thể dễ dàng xuyên thủng hộ thể chân khí của chính mình, khả năng loại bỏ hộ thể chân khí, không thua gì mũi tên Phá Ma, thậm chí còn hữu dụng hơn.

Sắc trời dần tối, ánh hoàng hôn buông xuống Phi Nhận Thành.

Thở phào nhẹ nhõm, Lý Phù Trần mất khá nhiều thời gian hỏi thăm, cuối cùng cũng đi đến Diệp Tử Quật.

Phi Nhận Thành rất lớn, đường xá chằng chịt, đi gần một canh giờ, Lý Phù Trần mới đi đến Bắc Thành.


Trên một con đường nhỏ ở Diệp Tử Quật, Tiểu Thông cũng vừa trở về.

Một cái kim tệ bằng 10 ngân tệ, cậu bé mua thuốc hết 4 ngân tệ, sau đó lại tốn mười mấy đồng mua mấy cái bánh bao cùng một xiên kẹo hồ lô mà em gái thích ăn nhất, còn dư lại 5 ngân tệ cậu bé cất vào trong túi, muốn mang về giao cho em gái quản lý.

Bởi vì cậu bé gầy gò nhỏ yếu, cho nên phải mất khoảng 3 canh giờ, mới đi đến Bắc Thành.

Sắc mặt xanh xao, đôi môi khô nứt, nhưng lại tràn đầy vẻ hưng phấn, cậu bé hận không thể lập tức phi về nhà.

“Ủa, đây không phải là Tiểu Thông sao? Vậy mà có tiền mua bánh bao cùng kẹo hồ lô, xem ra hôm nay buôn bán kiếm được một khoản a!” Mấy tên côn đồ khoảng hai mấy tuổi chặn lại lối đi của Tiểu Thông.

Tiểu Thông ánh mắt cảnh giác, liền xoay người chạy nhanh vào một ngõ hẻm để bỏ chạy.

“Thằng nhóc con, nhìn thấy La Ca còn dám chạy.” Mấy tên côn đồ cắc kẽ nổi giận, đuổi theo đem cậu bé đánh ngã xuống đất, một tên côn đồ cúi xuống lấy túi tiền của Tiểu Thông, đổ ra được 5 ngân tệ.

“La Ca, có 5 ngân tệ.”

Cầm lấy 5 ngân tệ, tên côn đồ gọi là La Ca nhếch miệng cười nói: “5 ngân tệ này, La Ca liền tịch thu, nhưng mà ngươi nhìn thấy La Ca còn dám chạy, không dạy cho ngươi một bài học, thì mất hết tôn nghiêm của La Ca ta.”

La Ca cầm lấy một gái bánh bao cho vào mồm nhai ngấu nghiến, sau đó dùng chân đá vào lưng của Tiểu Thông.

Tiểu Thông suýt chút nữa ngất đi, nhưng vẫn cắn chặt răng chịu đựng, tỏ ra vô cùng quật cường, chỉ là miệng thở hổn hển.


“Còn tỏ ra cứng rắn, đây là thuốc mà ngươi mua cho em gái đi!” La Ca nhìn thuốc rơi đầy đất, liền dùng chân dẫm lên.

“Ngươi có thể lấy mọi thứ, nhưng không được dẫm lên thuốc của ta.” Tiểu Thông mắt đỏ bừng nói.

“Ta cứ dẫm, ngươi có thể làm gì ta?” La Ca cười ha ha, ra sức dẫm lên thuốc.

Tiểu Thông rốt cuộc không kìm nén được, nước mắt rơi như mưa.

“Ha ha, mấy đứa, đi.”

La Ca đang rất cao hứng, 5 ngân tệ đủ để cho bọn chúng ăn chơi một hồi, về phần Tiểu Thông cùng với em gái sống hay là chết, đâu có liên quan gì tới hắn.

“Thật đúng là đáng buồn, đều là những người thuộc xóm nghèo, vì sao lại có những tên cặn bã như các ngươi.” Một giọng nói truyền tới.

“Ai?”

La Ca cảnh giác nhìn về phía giọng nói phát ra.

Lý Phù Trần chậm rãi đi tới.

Tiểu Thông nhìn thấy Lý Phù Trần, kích động nói: “Võ giả đại nhân, bọn chúng cướp thuốc của tiểu nhân.”

Lý Phù Trần gật đầu, nhìn về phía La Ca.

La Ca hai chân mềm nhũn run rẩy, hắn tất nhiên biết, Lý Phù Trần là một vị võ giả.

Bọn chúng chỉ là người thường, căn bản không có cơ hội tu luyện, bất cứ một tên võ giả Luyện Khí Cảnh nào cũng có thể đem bọn chúng giết hết.


“Vị võ giả đại nhân này, chúng ta cùng với thằng bé chỉ là đang đùa giỡn, Tiểu Thông, tiền này trả lại ngươi, mau cầm tiền đi mua thuốc cho em gái, võ giả đại nhân, chúng ta xin đi trước.” Mấy người La Ca lấy hết tiền bạc ở trên người ra, đặt ở trên tay của Tiểu Thông.

La Ca thầm nghĩ trong lòng, vị võ giả đại nhân này không có khả năng bảo hộ Tiểu Thông cả đời, có cơ hội sẽ tìm cậu bé trả thù.

“Ai cho phép các ngươi đi.”

Lý Phù Trần vung tay lên, phát ra đạo khí kình yếu ớt.

Bang bang phanh…

Mấy người La Ca miệng phun đầy máu, cả người đập mạnh lên vách tường của một căn nhà, xương cốt toàn thân bị đánh gãy hơn nửa, vậy là xong rồi, tất cả đều bị đánh tàn phế, nếu như không kịp thời chữa trị, có khả năng sẽ mất mạng.

“Tiểu Thông, chúng ta đi.” Lý Phù Trần đưa tay phải ra, hút bó thuốc nhỏ lên tay.

“Võ giả đại nhân, thuốc hỏng hết rồi.”

“Không phải lo, ta có thuốc.”

Diệp Tử Quật, là một trong số những xóm nghèo lớn ở Phi Nhận Thành, nơi đây, nhà cửa cũ nát vô cùng tồi tàn, một gian nhà nhỏ bé, cũng đã đủ cho một nhà ba người sinh sống, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Nhà của Tiểu Thông rất nhỏ và tồi tàn, chỉ rộng khoảng hai thước, nói là nhà, nhưng so với hang hốc cũng không có gì khác nhau.

Mở khóa, Tiểu Thông đẩy cửa đi vào trong.

Trong phòng rất tối, bên trong ngoại trừ một tấm ván gỗ dùng để làm giường, cũng chỉ có một cái bàn nhỏ thủng lỗ chỗ, dưới chân giường có rất nhiều đồ vật linh tinh, chắc là hai anh em thấy chúng còn có thể dùng được, nên nhặt về để đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui