Dịch giả: rolland
Kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai muốn tu luyện tới cảnh giới Đại Thành rất khó khăn, Liêu Thiên Quân là đệ tử Nội Tông Nhị đẳng, có căn cốt tam tinh, cũng phải tốn mười năm.
Dĩ nhiên, phần lớn đệ tử Nội Tông Nhị đẳng, mười năm, đều có thể tu luyện kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai tới cảnh giới Đại Thành, hoặc tới gần ngưỡng cửa Đại Thành.
- Địa Khuyết Kiếm Pháp sao?
Lý Phù Trần hơi có chút kinh ngạc, Địa Khuyết Kiếm Pháp coi như một loại kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai khó tu luyện, không nghĩ tới Liêu Thiên Quân lại có thể tu luyện đến cảnh giới Đại Thành, ngộ tính đã vượt qua căn cốt tam tinh.
- Đáng tiếc!
Lý Phù Trần lắc đầu, nếu hắn không đột phá Quy Nguyên cảnh lục trọng, nói không chừng còn không phải đối thủ của Liêu Thiên Quân.
Nhưng bây giờ, hai cái Liêu Thiên Quân cũng không phải đối thủ của hắn.
- Thiên Ngoại Lưu Tinh!
Huyền Thiết Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo lưu quang loé lên, rồi sau đó dừng lại, không nhúc nhích nữa, lập tức, hoả tinh chói mắt bạo phát, Liêu Thiên Quân như bị sét đánh, Huyền Thiết Kiếm trong tay suýt nữa bay ra, cả người ngã về sau, lùi lại.
Tất cả đều phát sinh quá nhanh.
Mới chớp mắt, Liêu Thiên Quân còn một bộ khí thế mãnh liệt, một bộ dạng nắm trong tay moi thứ, lập tức, cả người liền bay ra ngoài, ngay cả Lý Phù Trần xuất kiếm như thế nào, mọi người cũng không thấy được, chỉ có thể thấy trong hư không có hoả tinh bùng nổ.
- Kiếm thật nhanh, thật đáng sợ.
Mọi người trợn tròn mắt.
Cái này cũng quá khoa trương đi!
Liêu Thiên Quân nhưng là Quy Nguyên cảnh cửu trọng, thậm chí ngay cả một kiếm của Lý Phù Trần cũng không tiếp nổi, những người trước đó nói Lý Phù Trần không tiếp nổi một kiếm, chỉ cảm thấy trên mặt vô cùng đau rát, tựa như có ai tát mấy trăm bạt tay vậy.
- Cái này!
Cao Trường Thiên trợn mắt hốc mồm.
Ô Thanh Mai cũng mở mắt thật to, quên cả hô hấp, trong đầu, không ngừng nghĩ về một kiếm kia, cùng với bộ dáng tự tin ung dung của Lý Phù Trần.
Nguyên lai, hắn không phải nói mạnh miệng, Liêu Thiên Quân cùng hắn quyết đấu, thật sự là tự tìm đường chết.
- Cái này không thể nào?
Chu Khiếu Thiên la thất thanh.
Vương Lỵ bên cạnh hắn cũng một bộ dáng như thấy quỷ.
Chu Khiếu Thiên lợi hại, nhưng so với Liêu Thiên Quân không chỉ kém một bậc, mà Liêu Thiên Quân, ngay cả một kiếm của Lý Phù Trần cũng không tiếp nổi, trực tiếp bị đẩy lùi.
- Không thể nào, làm sao có thể, nhất định là hắn lừa gạt.
Dưới đài, Liêu Hải Long thất thần, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Một năm trước, Lý Phù Trần mạnh hơn hắn một bậc, một năm sau, tiểu thúc Liêu Thiên Quân của hắn lại không tiếp nổi một kiếm của Lý Phù Trần, chuyện này đả kích hắn hết sức to lớn, Võ đạo chi tâm giống như sụp đổ.
Thấy con trai mình bị Lý Phù Trần dùng một kiếm đánh lui, Liêu Thiên Vân híp mắt, vẻ mặt âm trầm.
"Đáng chết, Liêu Thiên Quân tại sao phế vật như vậy."
Phương Liệt Hải thầm mắng trong lòng.
Đồng thời, hắn đối với Lý Phù Trần càng thống hận.
Bản thân hắn là thiếu thành chủ của Sơn Hải Thành, bị Lý Phù Trần khi dễ, chẳng những không báo được thù, ngược lại trơ mắt nhìn đối phương "phong sinh thủy khởi", chuyện này làm sao hắn có thể chịu nổi.
- Lý sư đệ, rất tốt a.
Tâm tình của Trần Phương Hoa vô cùng kích động và cũng hết sức phức tạp, ngắn ngủi trong vòng một năm, Lý Phù Trần không chỉ vượt qua Liêu Thiên Quân, thậm chí ngay cả nàng cũng không nắm chắc chiến thắng Lý Phù Trần.
Nhân vật kinh tài tuyệt diễm như vậy, toàn bộ Thương Lan Tông cũng không thấy nhiều.
- Ông nội, như thế nào, ta nói hắn không phải người bình thường mà.
Triệu Minh Nguyệt đối với kết quả này cũng rất giật mình, cái này vượt qua dự liệu của nàng, nàng không nhịn được đắc ý nói với lão giả.
Lão giả chậm rãi thở ra một hơi:
- Tu vi Quy Nguyên cảnh lục trọng, lực lượng thân thể vượt qua 2 vạn cân, Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười bốn, Lưu Tinh Kiếm Pháp đạt tới cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực, ngộ tính như vậy, đúng là không phải người bình thường, nhưng trọng yếu nhất chính là, hắn đối với chuyện nắm chắc thời cơ, vượt qua tầng thứ đệ tử Nội Tông, có thể trong nháy mắt nhìn ra được sơ hở của Địa Khuyết Kiếm Pháp.
- Cái gì, Xích Hỏa Huyền Công tầng thứ mười bốn, lần trước còn tầng thứ mười ba mà.
Triệu Minh Nguyệt môi đỏ khẽ nhếch, nàng không có nhãn lực như Võ giả Thiên Cương cảnh, cho nên nhìn không ra nhiều thứ.
- Ngộ tính của người này, có thể so với Kiếm Si, nhưng trước mắt, Kiếm Si là căn cốt tứ tinh, hắn lại không có.
Nếu như lão giả biết, cảnh giới Lưu Tinh Kiếm Pháp của Lý Phù Trần, không phải Đăng Phong Tạo Cực, mà là Xuất Thần Nhập Hóa, sợ rằng sẽ không nói như vậy, lúc trước Kiếm Si ở Quy Nguyên cảnh lục trọng, cũng không có tu luyện kiếm pháp Huyền cấp Sơ giai tới cảnh giới Xuất Thần Nhập Hóa, lĩnh ngộ kiếm ý.
Trên Phong Vân Đài, Lý Phù Trần cũng không truy kích.
Thực lực của đối phương, ngay cả kiếm ý hắn cũng không cần sử dụng, cần gì phải truy kích.
Không sai, một chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh vừa rồi, hắn không có dùng kiếm ý, cho nên người ngoài quan sát thì kiếm chiêu Thiên Ngoại Lưu Tinh chỉ có cảnh giới Đăng Phong Tạo Cực.
Làm như vậy là Lý Phù Trần có suy nghĩ của mình.
Địch thủ của hắn bây giờ có không ít, khó trách khỏi sẽ gặp ám toán, cho nên, lưu lại một ít lá bài tẩy sẽ có tác dụng.
Lá bài tẩy một khi bị người khác nhìn thấy, đến lúc đó lật bàn cũng không được.
Hắn không hy vọng phát sinh chuyên này.
"Nếu như vận dụng kiếm ý, hai cái Liêu Thiên Quân, ta cũng có thể đánh chết trong nháy mắt."
Lý Phù Trần thầm nói.
Có dùng kiếm ý hay không, khác biệt rất lớn, kiếm ý tồn tại, khiến cho tốc độ của Thiên Ngoại Lưu Tinh tăng gấp đôi, uy lực tăng gấp ba lần trở lên.
Ở trước tốc độ tuyệt đối, cái gì kỹ xảo, cái gì lực lượng, cũng không đáng nhắc tới, một kích chém giết.
Đáng tiếc, hắn không thể vận dụng, cũng không cần phải vận dụng.
- Vô liêm sỉ, ngươi vừa rồi làm cái gì?
Liêu Thiên Quân thối lui hơn mười bước mới dừng lại được.
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy chất vấn.
- Ngươi không phải đối thủ của ta, bây giờ thối luicòn kịp.
Không tới vạn bất đắc dĩ, Lý Phù Trần không muốn cùng Liêu gia liều chết, cho nên, hắn nguyện ý cho đối phương một cái cơ hội lui lại.
- Nằm mơ, đừng quá cuồng vọng, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, cái gì sống không bằng chết.
Liêu Thiên Quân nổi giận, viên đan dược ẩn giấu trong miệng, bị hắn cắn bể, lập tức, một cổ lực lượng nóng cháy toả ra, cường độ khí tức ít nhất tăng lên ba thành.
- Chuyện gì xảy ra, khí tức của Liêu Thiên Quân sư huynh sao trở nên mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ hắn giấu giếm thực lực?
- Ta đã nói rồi, Lý Phù Trần sao có thể là đối thủ của Liêu Thiên Quân, nhất định là Liêu Thiên Quân sư huynh khinh thường.
Mọi người bừng tỉnh.
- Không đúng!
Trần Phương Hoa nhíu mày.
Khí tức trên người Liêu Thiên Quân mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nhưng không giống như của mình tu luyện.
- Đan dược bán Huyền cấp Bạo Khí Đan, thật đúng to gan làm bậy.
Bên cạnh Triệu Minh Nguyệt, lão giả cau mày nói.
- Ông nội, đây là hắn không tuân theo quy tắc của Phong Vân Đài, ngươi còn không ngăn cản hắn?
Triệu Minh Nguyệt nghe vậy liền nói.
Trên Phong Vân Đài, không cho phép mượn bất kỳ ngoại lực nào, nếu không, công bằng cơ bản nhất của Phong Vân Đài liền không có.
Lão giả lắc đầu một cái nói:
- Trước tiên nhìn xem một chút rồi nói, tiểu tử này, hẳn là không đơn giản như vậy!
Hắn chuẩn bị lúc mấu chốt mới xuất thủ, nếu Lý Phù Trần không cách nào ngăn trở Liêu Thiên Quân, cũng chỉ như vậy, không đến mức hắn phải chú ý.
- Tiểu tạp toái, lăn xuống cho ta.
Bạo Khí Đan là đan dược bán Huyền cấp, một viên giá trị 7 vạn kim tệ, ban đầu hắn cho là phụ thân chuyện bé xé ra to, bây giờ nhớ lại, đúng là sáng suốt vô cùng, chỉ cần có thể thắng lợi liền tốt rồi, còn quá trình, ai sẽ quan tâm.
Cùng với khí thế kinh khủng, Liêu Thiên Quân lại đánh một kiếm tới Lý Phù Trần, kiếm thế cuồng bạo, giống như phong bạo lăng lệ, chém hết vạn vật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...