Phía bắc Sở quốc, sâu trong sơn mạch chập chùng liên miên, bị âm vụ bao phủ.
“Grào...”
Trong một cổ điện cũ nát được xây dựng dựa vào vách núi, chợt truyền đến một tiếng gầm nhỏ.
“Ô...ô...ô...n...g!”
Vách tường cổ điện chấn động kịch liệt, trên tường lóe lên từng đợt hoa văn trận pháp phức tạp.
Mắt thường có thể nhìn thấy từng tia điện quang lập lòe như xích sắt uốn lượn trên vách tường cổ điện, chấn động không ngừng, lúc sáng lúc tối, khiến đại điện u ám càng trở nên âm u cổ quái.
Tập trung nhìn kỹ, chỉ thấy những điện quang màu tím đen giống như điện xà kia hội tụ trên một cái vương tọa màu vàng sẫm ở chính giữa cổ điện.
Vương tọa này so với ghế ngồi bình thường còn lớn hơn gấp mười lần, một bộ khô lâu cao chừng hai ba trượng đang ngồi trên đó, bị hắc khí bao trùm, trong hốc mắt có hai đốm hỏa diễm đỏ sậm nhảy nhót, nếu như nhìn phải hốc mắt này, e rằng người nào cũng phải kinh hồn táng đởm.
Thoạt nhìn, khô lâu này giống như một vị vương giả.
“Grào...”
Vương giả khô lâu khổng lồ bị điện xà tím đen quấn quanh người, phát ra từng trận gào thét kinh hồn, hắc khí quanh người phun trào, ma khí và âm phong cường đại, cuốn ra mấy chục trượng.
Khí tức đáng sợ này, chỉ một tia dư âm là có thể bóp chết Luyện Tạng kỳ.
“Phịch...! Phịch...! Phịch...”
Mỗi lần vương giả khô lâu giãy dụa, cử động tay chân, đều khiến cho đại điện dựa vào lưng núi này chấn động lắc lư, cảm giác như đất rung núi chuyển.
- Với thực lực cường đại của Cốt Ma Cung ta, chẳng lẽ nhất định phải hồi sinh “Cốt Ma Vương” đời thứ nhất mới có thể bình định ba tông Sở quốc sao?
Một thanh âm trầm thấp trước cổ điện vang lên.
Chỉ thấy một lão giả khô gầy khoác trường bào vàng sẫm, tay cầm quyền trượng, đứng bên trong hắc khí âm phong, ngưng mắt nhìn vương giả khô lâu đang ngồi trên ghế.
- Lấy thực lực của quý cung, nhất là Thái Thượng trưởng lão “Tuyệt Âm Ma Sư”, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối, đánh bại ba tông cũng không phải chuyện khó khăn. Thế nhưng, chẳng lẽ Cốt Ma Cung không rút ra kinh nghiệm gì từ đợt giáo huấn năm mươi năm trước?
Một giọng nói ưu nhã tà mị từ phía sau truyền đến.
“Vù...”
Một thanh niên mặc huyết bào, gương mặt tái nhợt mà tuấn mỹ tà dị chợt xuất hiện sau lưng lão giả khô gầy.
Trên huyết bào của thanh niên tuấn mỹ khắc họa một cái đồ án Huyết Nguyệt quỷ dị, mang theo một tia khí tức thần bí khó lường.
Dưới ma khí âm phong cuồng bạo xung quanh, huyết nguyệt trường bào tung bay phất phới.
- Hừ! Mấy chục năm trước, Cốt Ma Cung ta muốn hủy diệt ba tông Thiết Kiếm, Thủy Nguyệt, Vân Nhạc. Lúc đó ba tông này nhiều lần thỉnh cầu giải hòa đều bị chúng ta cự tuyệt.
Lão giả khô gầy hừ lạnh một tiếng.
- Nhưng tiếc rằng, lúc đó hai đại cường quốc láng giềng ở một bên dòm ngó, muốn xâm lấn quy mô lớn. Thực lực của bọn chúng còn mạnh mẽ hơn ba tông rất nhiều. Vì không để nội bộ Sở quốc lưỡng bại câu thương, tiện nghi thế lực nước láng giềng, lúc này Cốt Ma Cung mới đình chỉ việc nhất thống Sở quốc, thống trị giới tông môn, thậm chí còn xuất lực chống cự quân xâm lược nước láng giềng...
Lão giả khô gầy cầm quyền trượng nện xuống đất, trên quyền trượng màu đen nhảy lên một đầu khí xà màu đen, thô to như thùng nước.
“Ầm...”
Toàn bộ cổ điện đều run lên, từng đầu khí xà màu đen to như thùng nước cuốn lên thân thể “Cốt Ma Vương” ngồi trên vương tọa.
Ngay lập tức, bên ngoài thân thể Cốt Ma Vương hiện lên một tầng cốt văn màu vàng nhàn nhạt, hắc khí lượn lờ bốn phía, càng ngưng thực thêm vài phần, ngọn lửa trong hốc mắt u tối giống như nhiều hơn một tia thần thái.
- Thực lực của Cốt Ma Vương đời thứ nhất không phải chuyện đùa. Trên người nó từng dung nhập tinh phách của ba đời tổ sư mạnh nhất, uy năng vô cùng. Nếu Cốt Ma này thật sự thức tỉnh, có thể dễ dàng quét ngang Sở quốc, nhưng nếu mất khống chế, cũng sẽ dẫn đến một hồi tai nạn khó mà vãn hồi.
Thanh âm của lão giả khô gầy cực kỳ trầm trọng, nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ mặc huyết bào.
- Quý cung yên tâm, ta không chỉ đơn thuần Huyết tu, tạo nghệ trên phương diện Quỷ Thi cũng không tầm thường. Hơn nữa, từ khi có chúng ta tương trợ tới nay, Cốt Ma Cung chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi đã khôi phục lại trạng thái cường thịnh, thậm chí vượt xa dĩ vãng, đã bao giờ từng chịu thua thiệt? Tổ chức của chúng ta luôn tôn sùng lý niệm song thắng, hai bên cùng có lợi, thủ tín giữ lời còn hơn xa những thứ danh môn chính phái kia.
Thanh niên mặc huyết bào mỉm cười tự tin.
Một lát sau, bốn thân ảnh ăn mặc lam lũ, đầu tóc rối bời bị một đám thị vệ mặc giáp đen áp giải tới, đẩy ngã xuống bên cạnh vương tọa mà “Cốt Ma Vương” ngồi.
- Thả chúng ta ra!
- Cốt Ma Cung! Các ngươi muốn dùng chúng ta huyết tế quỷ quái, làm ra loại hành vi táng tận thiên lương này, không sợ bị trời phạt sao?
Bốn thân ảnh phát ra tiếng gào thét hận thù.
Bốn người bị áp giải này, lần lượt là ba nam một nữ, khí tức vượt xa Luyện Tạng kỳ.
- Trước dùng tạm bốn tên Hóa Khí Hậu Thiên này vậy. Những thế lực đại gia tộc này không phục tùng Cốt Ma Cung ta, giữ lại tu vi Hóa Khí cảnh, vừa vặn làm chất dinh dưỡng.
Lão giả khô gầy gật đầu nói.
- A a a...
Tiếng hét thảm thiết thê lương vang vọng quanh cổ điện.
Bốn cái thi thể bị đao kiếm chém rơi đầu, huyết dịch chảy đầy đất, nhưng bị lực lượng trận pháp quỷ dị hội tụ thành một cái đồ án huyết sắc, từng giọt từng giọt huyết xà chậm rãi dung nhập vào trong cơ thể Cốt Ma Vương.
“Ô...ô...ô...n...g!”
Khung xương khắp toàn thân Cốt Ma Vương nổi lên hoa văn, kèm theo một tầng huyết quang lấp lánh, hắc khí đan xen với âm phong, khiến đường nét khắp toàn thân lại càng thêm ngưng thực và tráng kiện.
- Khặc khặc khặc...
Trong hai hốc mắt u ám, ngọn lửa đỏ sậm nhảy nhót, dường như mơ hồ hiện lên nụ cười âm lãnh. Giống như một vị quân vương lãnh khốc từ trên cao nhìn xuống thế gian.
...
Vân Nhạc môn, trụ sở nội môn.
Sau Cuộc chiến tranh đoạt vẫn thạch, Trần Vũ lại trở về lầu các trong tiểu viện của mình, tĩnh tu bốn năm ngày.
- Vân Sát quyền và Đồng Tượng công... đều gặp bình cảnh rồi.
Trần Vũ khẽ lẩm bẩm.
“Phù...”
Hắn thở dài một hơi, kết thúc mấy ngày khổ tu liên tục.
Loại vùi đầu khổ luyện này, có đôi khi hiệu quả không tệ, nhưng phần lớn là hiệu suất cực thấp.
Hiện nay, tu vi của Trần Vũ đã củng cố tại Thông Mạch hậu kỳ, Vân Sát nội tức tinh thuần ổn định, chẳng qua muốn đạt tới cực hạn của Thông Mạch kỳ, cũng tức là đỉnh phong thì vẫn còn kém rất xa.
Với tư chất tiến bộ của hắn hiện nay, không mất một năm thì đừng nghĩ đến việc trùng kích Luyện Tạng kỳ.
Đây còn là dưới tình huống Trần Vũ củng cố căn cơ, Vân Sát quyền đại thành, ý cảnh khá cao, nội tức tinh thuần, cho nên tốc độ tu luyện mới được tăng phúc.
Mà Đồng Tượng công hiện nay phương thuốc sử dụng “Man Ngưu chi Tủy” đã dần mất đi hiệu quả.
Đương nhiên, với “thiên phú Thể thuật” của hắn, khổ tu chừng nửa năm, chưa hẳn đã không thể tấn thăng tới tầng thứ xương đồng.
Luận mức độ khó tu luyện công pháp Thể tu còn vượt xa gấp bội công pháp bình thường.
Giống như Thiết Cương Kiếm, Lăng Vân bộ mà Trần Vũ tu hành đều tiến triển rất ổn định.
Trong đó, Lăng Vân bộ gần như đã chạm tới cảnh giới của đối phương.
Thiết Cương Kiếm thì ổn định tại cảnh giới đại thành, chỉ cần khổ luyện, với thiên phú Thể thuật của Trần Vũ có thể tiếp tục tiến bộ.
- Then chốt vẫn là tu vi, thế nhưng lại bị tư chất có hạn ảnh hưởng.
Trong tiềm thức, Trần Vũ cảm thấy một tia gian nan.
Trong nội môn, hơn phân nửa đệ tử đều có tư chất không tệ mà phần lớn tu vi đều là Luyện Tạng kỳ.
Một vài đệ tử Thông Mạch kỳ, tuổi tác tương đối nhỏ, thậm chí còn có người nhỏ hơn hắn một tuổi, nửa tuổi.
Vì vậy, với tu vi và thực lực của Trần Vũ hiện nay, cộng thêm việc mới gia nhập nội môn, muốn có chỗ đứng chân chính vẫn thiếu chút nội tình.
Thế nhưng, tài sản trên người hắn lại cực kỳ xa xỉ, dẫn tới không ít người đỏ mắt.
Muốn có chỗ đứng tại nội môn ít nhất phải tấn thăng tới Luyện Tạng kỳ, hoặc Đồng Tượng công đạt tới tầng thứ xương đồng.
Nếu so sánh, Trần Vũ cảm thấy phương án sau dễ đạt thành hơn.
- Trước tấn thăng Đồng Tượng công tới cảnh giới xương đồng... Tu vi sẽ từ từ đột phá...
Đây là kế hoạch lúc trước Trần Vũ đặt ra.
Hắn có thiên phú Thể thuật, cho nên trước hết cấp tốc đề thăng Đồng Tượng công cần thiết hơn.
Thể chất cường đại sẽ cải thiện tư chất, tăng mạnh căn cơ. Về phương diện khác, có thực lực cường đại thì mới có thể tự bảo vệ, đồng thời dễ dàng thu hoạch tài nguyên hơn.
Suy nghĩ này đã được thực tế nghiệm chứng, không phải bàn cãi.
Đồng Tượng công tầng thứ xương đồng, đại khái đối ứng với Luyện Tạng kỳ. Mặc dù thể chất Trần Vũ cường hoành, nhưng sau khi gân đồng đại thành, hầu như rất khó đạt tới xương đồng sơ thành.
Chỉ cần Trần Vũ đạt tới tầng thứ xương đồng, như vậy việc đề thăng tu vi tới Luyện Tạng kỳ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Bởi vì sau khi thể chất cường hóa, không chỉ khiến căn cơ vững chắc, còn có thể gián tiếp cải thiện tư chất kinh lạc.
- Đại nhân, có người để lại tin nhắn.
Trong sân, có một nữ tỳ xinh đẹp mười bảy, mười tám tuổi cung kính hành lễ.
- Ồ?
Trần Vũ gật đầu.
- Mấy ngày gần đây, Thu Hinh Nhi, Đồng Ngọc Linh và hai vị sư huynh của ngài đều tới một lần. Nhìn thấy ngài vẫn khổ tu nên không quấy rối.
Nữ tỳ nói.
- Thu Hinh Nhi?
Trần Vũ lẩm bẩm, đại khái đã hiểu ý đồ của đối phương.
Cuộc chiến tranh đoạt chia hai lần khen thưởng. Lần đầu Trần Vũ thu được hai cân vẫn thạch, lần thứ hai thu được ba cân, tổng cộng năm cân.
Năm cân này là cái giá để đổi lấy Băng Tâm Chi Lệ.
Trong đó, ba cân lần thứ hai đã chuyển giao cho Thu Hinh Nhi ngay tại Vân Thiên Điện.
Hai cân còn lại còn chưa giao cho Thu Hinh Nhi.
Còn Đồng Ngọc Linh tìm bản thân vì chuyện gì thì Trần Vũ không rõ lắm. Hai vị sư huynh kia hẳn là hai người Lý Đại Khuê, có lẽ là bọn họ vẫn nhớ thương Uẩn Khí đan mãi không quên.
Trần Vũ xuất môn, đi thẳng tới nơi ở của Thu Hinh Nhi.
Lần trước Thu Hinh Nhi đến đã lưu lại vị trí để hắn tìm.
Trụ sở nội môn.
Trong một gian tiểu viện tràn ngập mùi hoa thơm, Trần Vũ gặp được Thu Hinh Nhi.
- Thu sư tỷ, đây là hai cân vẫn thạch.
Trần Vũ lấy ra hai khối vẫn thạch lớn bằng ngón trỏ, mặc dù nhìn có vẻ nhỏ, nhưng mật độ và trọng lượng lại rất lớn.
- Đa tạ, Hinh Nhi vì cần gấp một ít vẫn thạch, nếu không thì hai ngày trước cũng không đi qua làm phiền.
Thu Hinh Nhi cười xấu hổ một tiếng, tựa như mẫu đơn nở rộ, dáng vẻ động lòng người.
Trần Vũ vừa chuẩn bị rời đi thì bên ngoài lâm viên chợt truyền đến thanh âm của một nam tử:
- Thu sư muội có ở trong không? Côn mỗ cầu kiến.
Người tới là một thanh niên mặc áo bào tím, dáng vẻ ngạo nghễ, khí thế mạnh mẽ.
Chính là đệ tử chân truyền - Côn Lăng.
- Ồ! Thu sư muội đang có khách sao? A, là ngươi...
Côn Lăng nhìn thấy Trần Vũ, vẻ mặt thoáng ngưng trệ.
- Côn sư huynh tìm ta có chuyện gì? Hinh Nhi đang gom góp vẫn thạch, có lẽ sắp tới sẽ bận rộn một đoạn thời gian...
Thu Hinh Nhi bình tĩnh nói.
- Mười ngày sau là “Hội Ẩn Hồ”, sẽ tổ chức một lần đấu giá hội cỡ lớn mười năm một lần. Bây giờ Cốt Ma Cung xâm lấn, đệ tử tinh anh chúng ta có thể sẽ bị phái đi làm nhiệm vụ phòng thủ, rất cần gấp tài nguyên trân quý.
Côn Lăng không nhìn Trần Vũ, trực tiếp mỉm cười nói với Thu Hinh Nhi.
- Ồ? Đấu giá hội cỡ lớn... Đến lúc đó có lẽ ta cũng xong việc, vừa vặn đi một chuyến.
Ánh mắt Thu Hinh Nhi sáng lên, khẽ cười.
Cốt Ma Cung xâm lấn ư?
Mấy chữ này khiến Trần Vũ thoáng chấn động.
- Cốt Ma Cung xâm lấn à? Dám hỏi nhị vị, đây là chuyện gì?
Trần Vũ không nhịn được hỏi.
- Ngươi không biết? Mấy ngày trước, Cốt Ma Cung đã chính thức xuất thế, đồng thời mở rộng quy mộ. Bây giờ không chỉ có Thiết Kiếm môn và Thủy Nguyệt phái, ngay cả Vân Nhạc môn ta cũng bị uy hiếp...
Côn Lăng liếc nhìn Trần Vũ một cái.
- Bây giờ, ba tông chính thức liên thủ.
Thu Hinh Nhi khẽ cau mày ngưng trọng, bổ sung:
- Một vài đệ tử thế hệ trước đã đi tiền tuyến ngăn cản Cốt Ma Cung. Chẳng qua, thế cục cũng không lạc quan lắm. Vân Nhạc môn ta đã tổn thất một vị cường giả Hóa Khí Hậu Thiên, bao gồm bảy, tám tên Luyện Tạng kỳ, còn Thông Mạch kỳ, Luyện Thể kỳ, e rằng đã tổn thất tới mấy chục người...
“A...”
Trần Vũ nghe vậy, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Hắn chỉ mới khổ tu bốn năm ngày vậy mà giới tông môn Sở quốc lại phát sinh đại sự như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...