Ao máu trong hang núi.
Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh cánh tay nối liền, bị sóng khí huyết sát cuồn cuộn bao bọc lấy, giống như hai bức tượng huyết sắc.
Sau khi bắt lấy “nhánh cỏ cứu mạng” Trần Vũ, thống khổ trên mặt Đồng Ngọc Linh bỗng nhiên giảm đi.
- Liên lụy ngươi rồi.
Đồng Ngọc Linh xấu hổ tự trách.
Tình huống vừa rồi, nàng giống như người chết đuối, sẽ sinh ra bản năng dục vọng cầu sinh.
- Đây là...
Trần Vũ phát hiện sóng máu xung quanh phân hóa ra một đám sát khí huyết sắc, bị trái tim thần bí và Vân Sát nội tức trong cơ thể điên cuồng dẫn dắt vào trong cơ thể mình.
Luồng lực lượng sát khí đáng sợ kia chạm phải Vân Sát nội tức trong cơ thể, liền tan ra, sau đó dung nhập.
Vân Sát nội tức của hắn giống như bọt biển hút nước, từng bước lớn mạnh, không ngừng giằng co trong kinh lạc.
“Vù...”
Trong sóng khí huyết sát, huyết sắc lấp lánh thì bị thân thể Đồng Ngọc Linh hấp thu. Trần Vũ chỉ mơ hồ thấy trong y phục của nàng có một khối Huyết Ngọc Duẩn nở rộ huyết quang, thoạt nhìn rất quen mắt.
Thì ra, trong ao máu không chỉ ẩn chứa tinh hoa huyết dịch, còn hấp thu cả sát khí khổng lồ của những hung thú tung hoành Vân Uyên sơn mạch suốt bao nhiêu năm tháng qua.
“Huyết Ngọc Linh Duẩn” của Đồng Ngọc Linh mặc dù có thể hấp thu tinh khí trong huyết dịch, nhưng huyết sát khí kèm theo thì lại sinh ra đả kích rất lớn đối với ký chủ Đồng Ngọc Linh.
Một khi không gánh chịu được sát khí khổng lồ này, Đồng Ngọc Linh có khả năng sẽ tẩu hỏa nhập ma, thậm chí mất đi lý trí, trở thành hung ma.
May mắn là nàng “bắt” được Trần Vũ.
Trần Vũ tu luyện Vân Sát quyền, cần tích lũy sát khí để gia tăng công lực.
Chỉ riêng điểm này còn chưa đủ.
Trái tim thần bí trong cơ thể Trần Vũ sinh ra một luồng “hấp lực” thần bí, giúp Trần Vũ thu gom, đồng thời chấn trụ những huyết sát khí cuồng bạo kia.
Thời gian trôi qua.
Trần Vũ cảm giác Vân Sát nội tức trong cơ thể càng lúc càng lớn mạnh, xung động, thân thể kinh lạc gần như bị khí tức huyết sát lấp đầy.
Cũng may, mỗi khi trái tim thần bí đập vang, luồng “hấp lực” kia lại đè nén khí tức huyết sát thu nhỏ lại, thậm chí áp súc vào trong huyết nhục cốt cách, lực lượng tinh hoa thì hội tụ về phía trái tim.
Trần Vũ cảm giác buồng tim của mình co bóp mạnh mẽ, càng thêm có sức sống.
Sau thời gian uống cạn chung trà.
Sóng khí huyết sát quay cuồng, dần dần ảm đạm xuống.
Huyết thủy trong ao khô cạn hơn phân nửa, hiện ra một cái đầm màu đen.
Thi thể huyết mãng chỉ còn lại chút da thịt xương cặn.
- Hai người các ngươi... vậy mà hấp thu sạch toàn bộ tinh hoa huyết nhục của huyết mãng.
Sắc mặt Dịch Vân Phi có chút u ám, không cam tâm.
Rất hiển nhiên, một hồi kỳ ngộ này đã bị Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh chiếm được.
Đồng Ngọc Linh hấp thu tinh hoa huyết dịch, trên gương mặt tú lệ càng trở nên tinh xảo xinh đẹp, da thịt bóng loáng mềm mại.
Nàng tươi cười rạng rỡ, thân thể kiều diễm như được thoát thai hoán cốt.
Đồng Ngọc Linh chỉ hấp thu một phần nhỏ lực lượng huyết tinh, phần lớn là bị “Huyết Ngọc Linh Duẩn” đeo trên người hấp thu, bởi vì nàng cũng không có thể chất mạnh mẽ như Trần Vũ.
- Trần sư đệ, cảm tạ ngươi.
Đồng Ngọc Linh cảm kích nói.
Trần Vũ giúp nàng hấp thu “tạp chất” sát khí không cần thiết, khiến nàng hấp thu được tinh hoa huyết dịch vô cùng tinh thuần.
Thế nhưng, những “tạp chất” này lại vừa vặn hợp với nhu cầu của Vân Sát nội tức trong cơ thể Trần Vũ.
Lúc này, Trần Vũ cũng không rảnh trả lời.
Hắn ngồi xếp bằng, toàn lực vận chuyển nội tức bành trướng mất khống chế trong cơ thể. Vân Sát nội tức mặc dù tăng cường, đồng thời cũng trở nên cuồng bạo dị thường, xao động bất an.
“Thịch thịch thịch...”
Trái tim thần bí nhảy lên vài lần, ổn định khí huyết và nội tức khắp toàn thân của Trần Vũ.
Nếu đổi lại là người khác, cho dù cũng tu luyện Vân Sát quyền, e rằng vẫn sẽ bị phả phệ, thậm chí bạo thể mà chết.
Việc bây giờ Trần Vũ phải làm là hấp thu, chuyển hóa huyết sát khí cuồng loạn trong kinh lạc.
Bên cạnh đó, máu thịt trong cơ thể hắn thu nạp hơn phân nửa huyết sát khí, cũng có nguy cơ “phệ chủ”.
Suy cho cùng, những thứ sát khí này là ngoại lực, không phải do tự bản thân Trần Vũ tu luyện ra được.
- Trong cơ thể tiểu tử này ẩn chứa huyết sát khí khổng lồ, vượt xa nội tức của chính hắn, sớm muộn cũng sẽ bị phản phệ.
Dịch Vân Phi lạnh lùng nhìn.
Bây giờ Trần Vũ không tẩu hỏa nhập ma hoặc bạo thể mà chết, cũng khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn.
Vài canh giờ sau.
Hung điểu bên ngoài hang núi đã rút đi một ít, phần lớn vẫn lượn lờ bên ngoài.
Trần Vũ vẫn tiếp tục vận chuyển “Vân Sát tâm pháp”, thủ vững bản tâm, chuyển hóa hấp thu huyết sát khí trong cơ thể.
Trong quá trình này, sát khí trong cơ thể đã phản phệ vài lần, đều bị trái tim thần bí chấn trụ.
Dần dần, Trần Vũ đã nắm giữ Vân Sát nội tức thuộc về mình, sau đó đi hấp thu những huyết sát khí khác trong kinh mạch, tự mình tinh luyện để lớn mạnh.
Hả?
Mấy người ở đây phát hiện khí tức hung bạo trên người Trần Vũ đang từ từ trầm ổn lại, thậm chí còn bắt đầu thu gom để tinh luyện.
Đồng thời, nội tức chấn động trên người Trần Vũ cũng dần dần tăng lên.
- Tên này không ngờ...
Trên mặt Dịch Vân Phi tràn ngập thần sắc không thể tin nổi.
Trần Vũ không chỉ thu phục luyện hóa một bộ phận huyết sát khí, mà còn đang không ngừng tăng cường bản thân.
Hai ngày sau...
“A...”
Trần Vũ gầm nhẹ một tiếng, quanh thân dấy lên một trận sát phong màu đen rít gào mãnh liệt, phóng xuất ra một ít tạp khí huyết sắc.
Hai người Dịch Vân Phi và Lý Đại Khuê đều giật mình, giống như nhìn thấy quái thai.
- Chúc mừng Trần sư đệ, tu vi lại tiến thêm một tầng.
Đồng Ngọc Linh cười chúc mừng.
- Thông Mạch hậu kỳ ư? Thật là bất ngờ...
Trần Vũ thở phào một hơi.
Hai ngày này, hắn chỉ một lòng muốn ổn định nội tức của mình, đồng thời thuần phục huyết sát khí làm loạn trong cơ thể.
Kết quả, sau khi ổn định tình trạng trong cơ thể, Vân Sát nội tức lại lớn mạnh đến cực hạn, cường thế mở ra đầu kinh lạc thứ ba trong cơ thể, vận hành thông suốt.
Dấu hiệu này có nghĩa là Trần Vũ tấn thăng Thông Mạch hậu kỳ.
Chẳng qua, Trần Vũ lại có chút nửa mừng nửa lo.
Mừng là bởi vì ngoài ý muốn tấn thăng Thông Mạch hậu kỳ.
Lo là mượn ngoại lực đột phá, sẽ khiến tu vi bất ổn, kém xa kiên định trước đây.
Dù sao với tư chất của hắn, nếu theo tiến độ bình thường, đột phá Thông Mạch hậu kỳ cũng phải mất ít nhất một năm.
- Hai vị, các ngươi được nhiều chỗ tốt như vậy, có nên bỏ ra chút gì đó không?
Vẻ mặt Dịch Vân Phi có chút không cam lòng.
Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh không khỏi nhìn về phía ao máu.
Bên trong ao máu có một tầng cặn tinh thể màu đỏ vỡ vụn, còn có tàn cốt thi thể của huyết mãng.
Kỳ ngộ trong này, đều bị hai người Trần Vũ thu được.
Theo lý thuyết, huyết mãng là do năm người cùng đánh chết, tất cả mọi người đều có phần, huống chi còn là kỳ ngộ trong ao máu.
Trải qua thương nghị, năm người phân phối như sau: hai người Trần Vũ tặng sừng và tinh huyết của hung ngưu cho Dịch Vân Phi.
Đồng Ngọc Linh hấp thu được tinh hoa huyết dịch tinh thuần khổng lồ như vậy, tất nhiên cũng không cần tinh huyết hung ngưu nữa.
Trần Vũ vẫn giữ lại Man Ngưu chi tủy, có thể nói mọi người đều vui.
Bên cạnh đó, Lý Đại Khuê và Ngô Vũ dẫn tới nhiều hung điểu như vậy, khiến mọi người lâm vào đại nạn.
Đại nạn này là mọi người cùng gánh.
Hai người miễn cưỡng giao ra một quả trứng của Hung Điểu Vương cho Dịch Vân Phi.
Lúc này sắc mặt Dịch Vân Phi mới hòa hoãn lại một chút.
Lúc hắn quyết chiến huyết mãng, thân là đại chủ lực, còn bị hung điểu tai họa hai lần, nên mọi người cũng không dị nghị gì.
Đương nhiên, tiện nghi lớn nhất vẫn là bị Trần Vũ và Đồng Ngọc Linh chiếm. Nhưng mấy người Lý Đại Khuê cũng hết cách, cho dù ao máu đặt nguyên vẹn ở đây thì bọn họ cũng không có năng lực đó.
- Trần sư đệ, ngươi thấy hai quả trứng của Hung Điểu Vương, cộng thêm đan dược và nguyên thạch đã bàn lúc trước, đổi Uẩn Khí đan của ngươi được không?
Lý Đại Khuê cười ngây ngô hỏi.
Uẩn Khí đan ư?
Dịch Vân Phi kinh ngạc nhìn Trần Vũ, loại đan dược ngay cả hắn cũng động tâm, tiểu tử này làm sao có được?
- Đồ vật của Lý sư huynh miễn cưỡng đủ đổi Uẩn Khí đan.
Đồng Ngọc Linh cười nói.
Trần Vũ biết, lần này Lý Đại Khuê đề nghị giao dịch, thành ý hơn lần trước rất nhiều.
Chẳng qua, trứng của Hung Điểu Vương dù giá trị cao, nhưng muốn ấp trứng thành công, thậm chí bồi dưỡng một con phi cầm thành điểu sủng, không biết phải mất bao nhiêu năm, bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và đại giới.
Mà Uẩn Khí đan, ngay cả Luyện Tạng kỳ phục dụng cũng thu được lợi ích rất lớn, thậm chí đặt vững căn cơ để tương lai trùng kích Hóa Khí cảnh.
Một là giá trị lợi ích về lâu về dài, còn một là lợi ích trực tiếp.
Chính vì thế, Trần Vũ lại lần nữa cự tuyệt.
Lý Đại Khuê cảm thấy rất thất vọng, cũng may lần này hắn thu hoạch được khá nhiều, ngày sau chưa chắc không thể đổi một viên Uẩn Khí đan.
- Dám hỏi tôn tính đại danh vị Trần sư đệ này!
Dịch Vân Phi đột nhiên mở miệng.
Hắn chợt nảy sinh hứng thú với Trần Vũ.
Thiếu niên này không chỉ có Uẩn Khí đan, mà công pháp tu luyện dường như còn có liên quan đến công pháp trấn tông - Nguyên Sát Thần Công của Vân Nhạc môn.
Nhân vật như vậy, hẳn là có lai lịch, tại sao bản thân chưa từng nghe nhắc đến?
- Ha ha...
Ngô Vũ lắc đầu cười một tiếng, nói:
- Hắn là Trần Vũ, sư đệ của chúng ta, cũng không phải giống như ngươi tưởng tượng. Uẩn Khí đan của hắn là do chiến thắng hạng nhất Thi đấu Ngoại môn mà được thưởng. Làm sao so được với Dịch huynh ngươi, là con ruột của tông chủ Thủy Nguyệt phái, xuất thân cao quý...
Dịch Vân Phi... con ruột tông chủ Thủy Nguyệt phái?
Trần Vũ kinh ngạc, khó trách người này còn trẻ mà tu vi đã cường hoành như thế, còn là đệ tử chân truyền của Thủy Nguyệt phái.
- Trần Vũ... ngươi là Trần Vũ kia?
Dịch Vân Phi sầm mặt.
Làm sao vậy?
Mấy người ở đây đều khó hiểu nhìn Dịch Vân Phi.
- Ta là Trần Vũ, lẽ nào Dịch huynh biết ta?
Trần Vũ khó hiểu nói.
Trước thi đấu ngoại môn, Trần Vũ vẫn là đệ tử sát ngoài vòng đệ tử ngoại môn Vân Nhạc môn, hoàn toàn không cùng cấp bậc với đại nhân vật con ruột tông chủ như Dịch Vân Phi, dù bấu víu thế nào cũng không có liên hệ gì mới đúng.
- Ngươi xuất thân từ Trần gia Tương Dương thành?
Ánh mắt Dịch Vân Phi trở nên âm lệ, nhìn Trần Vũ chằm chằm.
- Không sai.
Trần Vũ cảm thấy có gì đó không ổn.
- Vậy thì không sai rồi, chết đi cho ta!
Trên gương mặt anh tuấn của Dịch Vân Phi lại hiện lên sát cơ u ám cùng lửa giận trùng thiên.
Còn chưa dứt lời, hắn đã vỗ một chưởng về phía Trần Vũ.
“Vù...”
Một đạo chưởng lực băng hàn xoay tròn như băng phong, mang theo thanh thế khiến người khác sợ hãi, ép về phía Trần Vũ. Lần này so với công kích đả thương Đồng Ngọc Linh lúc trước còn mạnh hơn rất nhiều.
- Cẩn thận!
Đồng Ngọc Linh kinh hô thất thanh.
Một kích này của Dịch Vân Phi không phải chuyện đùa, ngay cả Luyện Tạng kỳ cũng khó mà chống lại, thậm chí có thể trọng thượng trí mạng.
Nội tức băng hàn cường đại cách không đánh tới, khiến huyết dịch toàn thân Trần Vũ đều có chút ngưng trệ.
- Vân Sát chưởng!
Trong lòng Trần Vũ dấy lên lửa giận không tên, trái tim đập mạnh, Vân Sát nội tức trong cơ thể bành trướng, ầm ầm bộc phát.
“Ầm...”
Khoảng khắc đánh ra một chưởng này, sát khí kinh người trong cơ thể tràn ra, không ngờ ở trong không trung hình thành một đạo quyền ảnh sát khí to bằng thùng nước, mơ hồ hiện lên hình thái mãng xà.
- Quyền kình ngưng sát.
Bên kia, Lý Đại Khuê và Ngô Vũ đều khẽ thốt lên.
Trần Vũ cũng giật mình.
Một chưởng này không ngờ lại có thể đem hung khí huyết sát còn sót lại trong cơ thể phát tiết ra một phần. Vân Sát nội tức trong cơ thể bị đè nén đã lâu, bây giờ mạnh mẽ bộc phát như lũ tràn đê.
Cũng chính vì thế, hắn không mở ra pháp môn bạo phát của trái tim thần bí mà vẫn có thể đánh ra Quyền kình ngưng sát.
Càng kinh người hơn là quyền ảnh sát khí lần này, lại mơ hồ xuất hiện hình thái huyết mãng, khí hung sát càng nồng đậm.
“Ầm...! Ầm...”
Chưởng lực cực hàn tạo thành vòng xoáy băng phong cùng va chạm với quyền kình sát khí hình thái mãng xà.
Ngay lập tức, một mảnh đá vụn sóng khí bay tán loạn, càn quét phương viên mấy trượng xung quanh, hang núi mà mọi người đang đứng cũng mơ hồ run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...