Vĩnh Hằng Chi Tâm

Trên một bình nguyên cách mấy trăm dặm về phía nam Vân Nhạc Môn.

“Giá giá giá!”

Một đám người tướng mạo hung hãn, dáng người vạm vỡ, cưỡi con hắc mã cao lớn, đang vây quanh một gã thanh y thiếu niên.

- Bao vây tiểu tử này!

- Kẻ này giết chết bốn năm huynh đệ của chúng ta, hôm nay nhất định phải chém hắn thành tám khối.

Những đại hán cưỡi ngựa, mặt lộ vẻ hung quang, sát khí sôi trào, nhìn qua đã biết không phải loại lương thiện.

Bọn họ là một đám cường đạo ở phụ cận nổi danh hung bạo, tên là Thập Ác Khấu.

Trong vòng nửa năm, bọn hắn xóa sổ ba bốn thôn trang nhỏ, giết sạch toàn bộ nam nhân, nữ nhân trước chơi rồi hành hạ, lại tàn sát rất tàn bạo, đốt hết mọi thứ trong thôn trang

Những con thú đội lốt người này đã gây ra những tội ác tày trời nên được gọi là Thập Ác Khấu.

Lúc này, một gã thanh y thiếu niên, sắc mặt lạnh nhạt, tại vòng vây của hơn mười người tùy ý qua lại.

Mười mấy mã tặc Đoán Thể Kỳ, tăng thêm năm cái tiểu đầu mục Thông Mạch Kỳ liên thủ, trong thời gian ngắn, khiến mọi người sửng sốt bởi không ai sờ được đến đến góc áo người thiếu niên.

- Ah!

Tiếng thét thê lương truyền đến, cùng tiếng người, ngựa ngã xuống…

Thiếu niên kia nhảy lên không trung, một cước móc vào cổ họng một gã cường bạo.

Tên mã tặc chết thảm ngay tại chỗ rồi mới ngã xuống đất, bụi đất bay mù mịt một phương trời.

- Giết chết hắn!

- Không cần lo lắng, lão đại lập tức chạy đến.

Năm cái tiểu đầu mục Thông Mạch Kỳ, đối với thân pháp của người thiếu niên có chút kiêng sợ, vội vàng tổ chức lại đội hình.

Nhưng mà, thân pháp của thiếu niên đó phiêu dật phi phàm, khi thì nhanh như gió, khi thì tĩnh như nước mùa thu, đem tổ đội Thập Ác Khấu xoay quanh, đùa nghịch.

“Bịch! Bịch!”

Qua mỗi hơi thở đều có mã tặc táng thân.

Điều này chỉ làm cho bọn mã tặc càng thêm gào thét.

Mà thiếu niên kia lại nhíu mày.

- Lăng Vân Bộ của ta cùng Nhạc Phong đều là đại thành. Nhưng vì cái gì mà không cách nào có thể đạt được tốc độ như trong trận chiến với Huyết Thủ Đầu Trọc?

Thiếu niên kia đúng là Trần Vũ.

Nguyên lai là như vậy, vài ngày trước, hắn quyết định sẽ không sử dụng Huyết Linh Chi để đề cao tu vi.

Trần Vũ cảm thấy căn cơ rất trọng yếu. Bởi tu vi của mình vẫn đang trong quá trình rèn luyện để hoàn thiện. Nếu như vì đề cao mà phá hủy căn cơ thì trong tương lai sẽ rất khó để đạt được tầng thứ cao hơn.

Giai đoạn hiện tại, công pháp tu vị đều đạt tới bình cảnh, Trần Vũ quyết định đi ma luyện thoáng một phát để nâng cao khả năng thực chiến.

Một trong số đó chính là hắn muốn thử bộc phát bí quyết Lăng Vân Bộ một lần.


Trần Vũ nhớ rõ.

Lúc ấy Đồng Ngọc Linh, sắp bị Huyết Thủ Đầu Trọc bắt trúng, theo lý thuyết, coi như là Lăng Vân Bộ đại thành cũng khó có thể cứu.

Nhưng ở chính lúc đó, trái tim của hắn bỗng nhiên truyền tới một cỗ lực lượng thần bí, làm cho sức mạnh tăng vọt. Tốc độ của hắn liền được đề cao lên một bậc.

Chỉ là, sau lần đó, hắn không thể tìm được cơ hội để thử lần thứ hai.

Trần Vũ xác định, loại cơ hội bộc phát này, cùng bí mật nơi trái tim thần bí, nhất định có quan hệ.

- Lão đại đến rồi!

Lũ mã tặc xung quanh đột nhiên hưng phấn lên.

Chỉ thấy một gã đại hán mặc da hổ, mặt sẹo, cưỡi một thớt mã xấu vô cùng, mái tóc màu tím buộc thành búi, tay cầm một thanh đại đao màu vàng, hướng bên này liều chết mà đến.

Thủ lĩnh Thập Ác Khấu, bài danh thứ năm mươi chín trên Tru Sát Bảng.

Trong đầu Trần Vũ hiện ra một ít tin tức.

Tu vi của tên thủ lĩnh này đã đạt tới Thông Mạch kỳ đỉnh phong. Thực lực còn hơn cả Huyết Thủ Đầu Trọc, mà dưới tay hắn còn có quái mã, lực lượng lớn vô cùng, tốc độ cực nhanh, vì thế nó là một trợ lực cực mạnh của hắn.

Trần Vũ một mình tiếp nhận nhiệm vụ tru sát, chủ yếu là muốn thực chiến, ma luyện, tìm cơ hội đột phá bình cảnh.

- Hừ! Con nít chưa mọc lông, ngươi chỉ có một người, cũng dám thách đấu Thập Ác Khấu, quả nhiên là to gan lớn mật!

Thủ lĩnh Thập Ác Khấu ngôi trên cao quan sát Trần Vũ, trên mặt đầy vẻ cười nhạo.

Hiện tại hắn không phải là không bị các tông môn đuổi giết nhưng do người đông thế mạnh, tới vô ảnh đi vô tung, coi như là Luyện Tạng Kỳ, đều không làm gì được đám bọn họ.

Mà tiểu tử Thông Mạch Kỳ này, dám đơn thương độc mã đấu với bọn hắn quả là hiếm thấy.

“Cọ bá!”

Trần Vũ không để ý đến, lưu lại mấy đạo tàn ảnh, tốc độ đột nhiên tăng lên vài phần, xuyên thẳng qua đám mã tặc.

- Ah ah ah...

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Nguyên một đám thập ác khấu ngã xuống đất bỏ mình, cục diện hỗn loạn.

Thân pháp đó thực sự quá nhanh, mà lực lớn vô cùng, bất kể là người hay ngựa, đụng một cái, đều mất mạng ngay lập tức.

Tên thủ lĩnh trơ mắt chứng kiến hai tiểu đầu mục Thông Mạch Kỳ, bị một kích miểu sát.

Thật nhanh thật mạnh! Đối thủ quá đáng sợ, chỉ có thể dùng bốn chữ đó để hình dung.

- Muốn chết!

Hắn vã mồ hôi hột, cùng hai gã tiểu đầu mục Thông Mạch trung kỳ ba mặt giáp công Trần Vũ.

“Đằng đằng đằng!”

Tay hắn cầm đao vàng, dưới sự gia tốc của con ngựa kỳ dị sinh ra uy thế kinh người, đại đao xẹt qua, kình phong chói tai.

Người ngựa hợp nhất cơ hồ đạt tới cấp độ Luyện Tạng Kỳ.


- Vân Sát Quyền!

Trần Vũ không thèm né tránh, trên người hắn bắn ra những luồng sát khí bá đạo, nắm đấm phồng to, dưới ánh mặt trời, nổi lên một tầng kim loại sáng bóng.

“Xoạt!”

Một quyền đầy uy lực đánh ra, tiếng nổ điếc tai, ẩn ẩn hiển hiện một đoàn mây đen toàn sát khí.

Một quyền này chứng tỏ Vân Sát Quyền của hắn đã gần tới cấp bậc đại thành.

- Lai lịch tiểu tử này không đơn giản.

Thủ lĩnh Thập Ác Khấu rùng mình, có lẽ công pháp của Trần Vũ, chỉ sợ đã vượt qua đẳng cấp công pháp phạm trù rồi.

Uy thế vô hình là khí huyết của hắn khó mà vận chuyển.

“Keng!”

“Bồng!”

Thanh âm vang lên như gõ chiêng đánh trống vang vọng bình nguyên, kình phong vô hình quật ngã những tên mã tặc ở gần.

Một đám khấu tặc hoảng sợ thất sắc.

Có thể nói, sự kết hợp của tên thủ lĩnh và con ngựa đã đạt tới đỉnh cao của Thông Mạch Kỳ, rất khó tìm được đối thủ.

Phải biết rằng sự kết hợp đó đã có thể cùng Luyện Tạng Kỳ chống đỡ một hai.

Thiếu niên kia sau đối chiến một kích, sắc mặt chỉ đỏ lên một chút.

“Bá!”

Thân hình hắn nhoáng lên một cái, xẹt qua một tên tiểu đầu mục Thông Mạch Kỳ, người sau lập tức chồng lên người trước mà chết.

Tên thủ lĩnh đứng trân người, vẻ mặt kinh hãi.

Hắn nắm chặt Hoàng kim đại đao, hổ khẩu bị đánh rách tả tơi, máu chảy ròng ròng.

Trong khoảng thời gian vừa rồi, bọn hắn như đang cùng Yêu Vương đối chiến, từng người, từng người ngã xuống mà con thú kia không mất một cọng lông.

Mà thiếu niên kia, một kích qua đi, còn thong dong giết ác khấu xung quanh.

“Bịch! Bịch...”

Thiếu niên qua như gió, như vào chỗ không người, tùy ý giết chóc.

- Rút lui, mau rút lui!

Khấu Vương hít sâu một hơi, đưa ra quyết định.

Lúc này, đội ngũ ác khấu đã bị Trần Vũ tiêu diệt hơn phân nửa.

“Giá! Giá! Giá!”


Một đám mã tặc chạy trốn chết, cuốn bụi mù mịt.

Khó có thể tưởng tượng, Thập Ác Khấu nổi danh lại bị một thiếu niên đuổi giết, không chịu nổi mà phải bỏ chạy.

“Dưới tay của ta có ngựa tốt, sức chịu đựng bất phàm, nhất định sẽ chạy thoát. Ta thề nay mai khi cường thịnh trở lại sẽ đuổi giết tên tiểu tử kia, đòi lại công bằng.”

Trong lòng tên thủ lĩnh thầm thề.

Nhưng trong nửa canh giờ kế tiếp, sợ hãi cùng bóng mờ tràn ngập toàn bộ Thập Ác Khấu.

Thể lực thiếu niên đang truy đuổi kia như vô tận, tốc độ kinh người mà vẫn bền bỉ đuổi giết.

Đến cuối cùng, những tên ác khấu cơ hồ đã bị diệt đến chín thành.

“Tên này rốt cuộc là quái vật gì?”

Khấu vương bắt đầu khủng hoảng nhưng đã quá muộn.

Sau lưng là thiếu niên đang chăm chú vào hắn, mỗi khi đuổi tới gần là lại tung một quyền vào lưng hắn.

Mỗi lần giao phong, da đầu Khấu vương run lên, hổ khẩu mấy lần đánh rách tả tơi, cơ hồ cầm không được đại đao.

Sau nửa canh giờ.

Khấu vương chán nản trốn vào trong một sơn cốc. Nơi này là cứ điểm của hắn, hắn có thể mượn sự thông thuộc địa lý nơi này mà chạy trốn.

“Cọ!”

Trần Vũ đi theo Khấu vương, tiến sâu vào trong sơn cốc và thấy một căn nhà gỗ giản dị.

Một hồi, truyền đến một mùi tanh tưởi.

Căn nhà gỗ gần đó, có thi thể nữ nhân trần truồng, trên thi thể, chỗ xanh chỗ tím, thân thể đầy dịch nhờn tanh tưởi.

Ngoài ra còn có một ít thi thể bị tách rời, tình cảnh này lọt vào mắt hắn, khó có thể tưởng tượng.

- Thập Ác Khấu!

Lồng ngực Trần Vũ bùng phát nộ khí.

“Phanh phanh! Phanh phanh!”

Nơi trái tim của hắn, một cỗ lực lượng vô danh phun trào.

“Bá! Đằng!”

Trong chốc lát, tốc độ thân pháp của hắn bạo tăng lên một cấp độ mới.

Trước mắt xẹt qua vô số tàn ảnh.

- Loại cảm giác này...

Lướt giữa không trung, Trần Vũ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, lực lượng thần bí phun trào từ trái tim để cho tốc độ kia tăng vọt cơ hồ lên gấp đôi.

Trogn nháy mắt, hắn đã đuổi kịp Khấu vương.

Chuyện này là thế nào?

Sắc mặt Khấu vương tái nhợt, không nghĩ tới tốc độ của Trần Vũ lại đột nhiên tăng vọt như vậy.

Điều này làm kế hoạch chạy trốn của hắn rối loạn.

Bất đắc dĩ, Khấu vương phải vận công lực cả đời truyền vào hoàng kim đại đao.

- Vân Sát Quyền!


Trên không trung, Trần Vũ tập hợp toàn bộ lực lượng thần bí gia trì vào trong quyền pháp.

Đột nhiên.

“Hô! Oanh!”

Trần Vũ đấm ra, nắm đấm mang một quyền ảnh đầy sát khí to như cái giỏ trúc.

- Luyện Tạng Kỳ ư? Làm sao có thể...

Trong lòng Khấu vương buồn bực, khí huyết cùng nội tức đều bị đè nén.

Đoàn sát khí kia giống như một đám mây đen bao phủ toàn thân hắn.

“Oanh.”

Một quyền kia chưa đến nhưng quyền ảnh đã cách không đánh trúng khấu Vương.

“Oa!”

Khấu Vương phun ra một búng máu, thân thể bay rớt ra ngoài, lồng ngực truyền đến âm thanh vỡ vụn.

- Một quyền này chuyện gì xảy ra?

Trần Vũ chấn động nhìn nắm đấm của mình.

Một quyền vừa rồi đột nhiên hiện ra quyền ảnh, cách không đánh bay Khấu vương, để hắn triệt để mất sức chiến đấu.

Đây tuyệt đối là Vân Sát Quyền đại thành, hoặc là Luyện Tạng Kỳ, mới có thể có được lực lượng như vậy.

“Hô! Hô!”

Trần Vũ hô hấp nặng nề, cỗ lực lượng thần bí nơi trái tim rút lui như thủy triều làm hắn cảm thấy có chút suy yếu.

- Quyền kình ngưng sát! Thông Mạch Kỳ, ngươi, sao có thể...?

Khấu vương trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Trần Vũ. Chuyện này như thế nào? Hắn là ai?

Trước khi chết, hắn chỉ muốn biết đáp án.

“Bồng! Ba!”

Thân hình Trần Vũ lóe lên, lại là một quyền, làm cho Khấu vương hấp hối.

- Đáp án ta cũng không rõ.

Trần Vũ đứng lặng thật lâu, nỉ non lẩm bẩm.

Lúc này, hắn cũng không tìm được đáp án cho câu hỏi tại sao trái tim mình lại có thể để cho Vân Sát Quyền vượt cấp lên đại thành.

Dựa theo công pháp, cần phải đạt tới Luyện Tạng Kỳ mới có thể kích phát ra Vân Sát Quyền đại thành.

Thế nhưng khi Trần Vũ tức sùi bọt mép, trái tim kích phát tiềm năng không thể tưởng tượng nổi để cho hắn đánh ra quyền kình ngưng sát, một loại lực lượng ở tầng thứ cao hơn.

Quyền kình ngưng sát kia uy lực vô cùng, thật đúng bá đạo, một kích có thể trực tiếp miểu sát Khấu Vương hoặc Đại Sát.

Trong sơn cốc, Trần Vũ phỏng đoán nửa canh giờ, đều không tìm được cảm giác vừa nãy.

Hắn dứt khoát ngồi xếp bằng, vận chuyển Vân Sát Tâm Pháp, bắt đầu điều tức khôi phục.

Nhưng khi nội tức vận chuyển một cái, Trần Vũ cảm giác không đúng.

“Oanh!”

Vân Sát nội khí trong cơ thể giống con ngựa hoang bị đứt cương, như sóng thần đánh vào bờ, càng vận công thì càng cường thịnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui