Trước sân nhỏ.
Trần Vũ cùng Đồng Ngọc Linh rơi vào Tứ Huyết Tử cùng “Huyết Thủ Đầu Trọc” tiền hậu giáp kích.
Bên trong sơn trang cũ nát thật yên tĩnh, không tìm thấy được thân ảnh khác.
Nghe nói, nơi đây từng liên tục xảy ra cường đạo. Phần lớn người dân đã rời đi nơi khác, chỉ còn lại vài thân ảnh già yếu, tàn tật.
Huyết Thủ Đầu Trọc liếm liếm bờ môi, vẻ mặt tham lam, nhìn chằm chằm vào con cừu non yếu đuối trước mắt.
Hắn và Tứ Huyết Tử lợi dụng hoàn cảnh của nơi này đã vài lần mai phục giết kẻ thù cùng thợ săn tiền thưởng.
Thời khắc này, trước mắt hắn là hai con cừu non mập mạp đến từ tông môn.
Huyết Thủ Đầu Trọc thầm tính toán: “Chờ làm xong vụ này, dùng thiếu nữ kia để phát tiết sau đó liền di chuyển trận địa.”
Tông môn là thứ mà hắn không thể đối đầu trực diện được.
- Trần sư đệ, ta đã mắc sai lầm rồi. Tình báo lần này không chính xác.
Đồng Ngọc Linh xấu hổ cúi mặt xuống.
- Sư tỷ ngươi đừng lo. Chỉ là bốn con tép riu thôi mà.
Trần Vũ lạnh nhạt nói.
“Bốn con tép ư?”
Lời vừa nói ra, gương mặt Tứ Huyết Tử hiện lên vẻ âm u, một cỗ sát cơ hung lệ khóa chặt lấy Trần Vũ.
Ngay cả sắc mặt Huyết Thủ Đầu Trọc cũng trầm xuống.
- Tiểu oa nhi, chém gió mạnh quá không sợ gãy đầu lưỡi à? Chờ lát nữa tỷ tỷ sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là sống không bằng chết.
Vị nữ nhân mặc huyết bào mở miệng nói
Nữ nhân kia là một mỹ phụ tầm ba mươi tuổi. Trong bốn người, nàng có tu vi cao nhất.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta mang theo vài tia mỉa mai, châm chọc. Đợi lát nữa bắt sống thiếu niên kia nàng liền hảo hảo hành hạ một phen.
- Sư đệ, vậy để ta đối phó với Huyết Thủ Đầu Trọc, đệ nhớ phải cẩn thận.
Đồng Ngọc Linh mang theo vẻ mặt bình thản, chậm rãi nói.
Trần Vũ mang đến cho nàng lòng tin nhất định. Nếu như Trần Vũ có thể ngăn chặn Tứ Huyết Tử kia thì hi vọng hoàn thành nhiệm vụ lại càng lớn.
- Đi thôi! Bốn con tép kia chắc không chịu nổi rồi.
Trần Vũ cười nói.
Hắn vừa dứt lời, một nữ ba nam Tứ Huyết Tử hét lớn, công kích từ bốn phía hướng về Trần Vũ.
- Lăng Vân Bộ!
Trần Vũ cười ha ha một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh tránh khỏi đợt công kích của Tứ Huyết Tử.
Luận về thân pháp, hắn chỉ kém Nhạc Phong một tiểu cảnh giới.
Cùng lúc này.
Thân ảnh Đồng Ngọc Linh chợt lóe, trong tay xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, chiêu thức huyễn hóa hoa lệ, tấn công về phía “Huyết Thủ Đầu Trọc”.
“Ồ!”
Huyết Thủ Đầu Trọc khẽ kêu một tiếng, thân hình liền lùi lại, cùng Đồng Ngọc Linh đối chiến.
Thực lực Đồng Ngọc Linh so với trong tưởng tượng của Trần Vũ còn cao hơn. Tu vi Thông Mạch hậu kỳ kết hợp với kiếm pháp ảo diệu tạo nên uy lực không tầm thường.
Quan trọng là nàng có kinh nghiệm thực chiến khá tốt, vượt qua Trần Dĩnh Nhi.
Nếu đơn đả độc đấu, Đồng Ngọc Linh có thể lọt vào top mười lăm ở ngoại môn.
Trần Vũ trong lòng ổn định lại, bắt đầu chuyên tâm ứng phó Tứ Huyết Tử.
Mỹ phụ kia trên tay cầm một thanh trường kiếm tinh tế, đường kiếm biến ảo khôn lường, tập trung đến các vị trí trọng yếu của Trần Vũ như mắt, yếu hầu.
Hơn nữa nàng có ưu thế về tu vi, cứ cho là Trần Vũ mạnh nhưng cũng không thể coi thường.
Ba người còn lại, người dùng đại đao, kẻ dùng roi, người còn lại sử dụng ám khí.
Bốn người liên thủ lại uy lực không hề tầm thường.
Nhất thời Trần Vũ chìm trong bốn loại công kích, tình thế có thể nói là ngàn cân treo sợi tóc.
- Ta đã đánh giá thấp bốn tên tiểu lâu la các ngươi rồi.
Trần Vũ coi thường.
Tứ Huyết Tử liên thủ quá hoàn hảo, không tìm ra một chút sơ hở nào.
Khi hắn công kích một trong bốn người, sẽ ngay lập tức lọt vào nguy hiểm do ba người còn lại tạo ra.
Đương nhiên, lúc này hắn không thi triển lực lượng Đồng Tượng Công, mà chỉ dung ưu thế tốc độ của thân pháp, liên tục tránh né công kích.
- Tiểu oa nhi! Thân pháp của ngươi khá lắm, nhưng để xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu?
Vị mỹ phụ mặc huyết bào cười lên mang theo vài tia tàn nhẫn.
Mặc dù tốc độ của Trần Vũ rất nhanh, nhưng cuối cùng cũng là lấy một người để đối phó bốn người.
Cứ tiếp tục như thế này, khí lực càng tiêu hao nhiều.
Tính ra mỹ phụ kia coi như là Thông Mạch hậu kỳ, dưới tình huống như vậy cầm cự được nửa nén hương mà thôi.
Huống chi, tiểu tử này vẫn là Thông Mạch sơ kỳ.
Nhưng Trần Vũ lại khiến cho Tứ Huyết Tử giật mình, thân pháp của hắn xuyên qua công kích của bốn người, trên mặt không sợ hãi mà con lộ ra dáng vẻ thong dong.
“Xoẹt! Xoẹt! Vù!”
Trần Vũ lúc chậm lúc nhanh, khi thì lại lăng không bay lên, đem động tác của Lăng Vân Bộ kết hợp nhuần nhuyễn.
Đây không phải là luyện tập bình thường mà thông qua ranh giới của sinh tử tôi luyện bản thân.
Bình thường càng thực chiến càng có thể giúp cả thân pháp lẫn võ học tăng tiến, hơn nữa Trần Vũ còn là thiên tài Thể Thuật, càng giao chiến nhiều hắn càng mạnh.
Mắt thấy công kích không làm gì được Trần Vũ, Tứ Huyết Tử lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
- Áp chế!
Tên đại hán cầm đao hét lên sau đó dùng tốc độ cực nhanh bổ tới Trần Vũ
- Hừ! Tất cả ám khí đều đem sử dụng hết đi, tên gia hỏa này càng đánh càng quái thai, không thể kéo dài được.
Trần Vũ thi triển thân pháp khiến cho bốn người họ cảm thấy vô cùng lo lắng.
Lúc này, bên kia truyền đến tiếng cười quá dị của Huyết Thủ Đầu Trọc.
- Nữ oa nhỉ, ngươi ngoan ngoan giơ tay chịu trói đi. Nói không chừng sau khi lão phu chơi thoải mái không nỡ hạ thủ mà lưu lại cho ngươi một mạng. Khà khà!
Lần này giao phong có sự biến hóa rõ rệt, Huyết Thủ Đầu Trọc tiến công dồn dập, cả cánh tay đỏ thẫm, tỏa ra một tầng nhiệt lượng.
“Keng! Đinh! Đinh!”
Cánh tay đỏ thẫm giờ đây cứng như sắt, mang theo cỗ khí tức quỷ dị đập vào Ngọc Linh Nhuyễn Kiếm.
- Không tốt!
Đồng Ngọc Linh hô hấp dồn dập, trên khuôn mặt thanh tú lấm tấm mồ hôi.
Nàng phát hiện mình đã bị lừa.
Lúc bắt đầu tới giờ, Huyết Thủ Đầu Trọc vẫn giấu giếm thực lực, chỉ là hơi yếu thế một chút.
Đồng Ngọc Linh muốn chém chết tên đầu trọc này, vừa là báo thù cho tộc nhân, vừa hoàn thành nhiệm vụ. Tuy nhiên tấn công mạnh đó nhưng Huyết Thủ Đầu Trọc còn không thèm để ý, lại còn làm nàng tiêu hao nhiều thể lực nữa.
Đến khi nàng suy yếu hắn mới lộ ra thực lực chân chính, bất đầu điên cuồng tấn công.
Thực lực chân chính của Huyết Thủ Đầu Trọc xem ra còn mạnh hơn dự tính, gần tới Luyện Tạng kỳ. Hắn lại còn tu luyện Huyết Thủ Công, sức nóng càng đáng sợ hơn.
Thực lực của hắn tuyệt đối hơn Đồng Ngọc Linh một bậc.
- Huyết Thủ Cầm Hổ!
Huyết Thủ Đầu Trọc đột nhiên tới gần, một tay ngăn cản kiếm của Ngọc Linh, tay còn lại chụp lên vai nàng.
“Roẹt roẹt!”
Y phục Đồng Ngọc Linh bị rách một mảng, lộ ra mảng da thịt trắng nõn xen lẫn với máu tươi đang dần chảy ra.
Nếu nàng không phản ứng nhanh chỉ sợ giờ đây đã nằm gọn trong tay Huyết Thủ Đầu Trọc.
- Ha ha, thật trắng. Lão phu không thể chờ thêm được nữa!
Huyết Thủ Đầu Trọc Liếm môi, mang theo vẻ mang dâm đãng dò xét từ vai xuống bộ ngực căng tròn của Đồng Ngọc Linh.
Tứ Huyết Tử thấy vậy lộ ra vẻ mặt vui mừng. Chỉ cần chịu đựng chút nữa, sau khi lão đại thu phục nữ oa kia xong thì tiểu tử bên này chắc chắc không thể trốn thoát.
Trần Vũ chìm trong thân pháp, đột nhiên phát giác Đồng Ngọc Linh đang gặp bất lợi.
- Không sai biệt lắm!
Trần Vũ lầm bầm một tiếng.
Bị Tứ Huyết Tử vây công, Lăng Vân Bộ có tiến bộ nhanh, gần đạt tới đại thành.
“Vù!”
Thân hình hắn đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện ngay trước Huyết bào nhân dùng roi.
Không hiểu tại sao hắn đặc biệt ưa thích người dùng roi.
“Ba” một tiếng, Trần Vũ lập tức bắt lấy roi của đối phương.
- A!
Tên huyết bào nhân không kịp phản ứng, kinh hãi kêu lên một tiếng.
Tiếp theo đó một cỗ cường lực đánh tới, Trần Vũ đem huyết bào nhân lôi lên không trung.
- Không tốt!
Sắc mặt ba người còn lại đại biến.
Mỹ phụ huyết bào nhân là phản ứng nhanh nhất, trong tay cầm kiếm đâm thẳng về phía Trần Vũ.
“Sượt!”
Trầm Vũ lại lăng không, thoát được một kiếm.
- Vân Sát Quyền!
Nắm đấm mang theo kình lực bá đạo hướng tới đầu của huyết bào nhân cầm roi mà đánh tới.
“Răng rắc!”
Đầu huyết bào nhân cầm roi cứ như vậy mà nở hoa. Một màn này làm ba người còn lại dựng tóc gáy.
Lấy một địch bốn mà Trần Vũ còn diệt sát được một người. Vậy trước đó hắn cùng ba người quần ẩu là vì cái gì?
- Hắc hắc! Dừng ở đây thôi. Cám ơn các vị đã bồi tiếp.
Trần Vũ cười cười, làm ba người lạnh ngắt.
Người này cùng bọn hắn luân phiên giao đấu là để rèn luyện thân pháp.
“Bịch!”
Trần Vũ vừa xuống đất liền lượn vòng một cách kì dị, sau đó xuất hiện trước mặt huyết bào nhân khác.
- Vân Sát Quyền!
Một cỗ khí tức chết chóc mang theo lực lượng hung hậu đập trúng vào huyết bào nhân kia.
Thay vì đầu nở hoa, lần này là tung lồng ngực. Máu tươi bắn tung toé.
- Chạy mau!
Mỹ phụ huyết bào nhân mang vẻ mặt hoảng sợ kêu to.
Nhưng vừa chạy được vài bước, nàng thấy bên cạnh chợt lóe lên, rồi sau đó mắt tối sầm, dần dần mất đi ý thức.
Cùng lúc đó, bên kia Huyết Thủ Đầu Trọc phát ra âm thanh dâm tà, đem Đồng Ngọc Linh đuổi đến giữa rừng cây.
Đồng Ngọc Linh sắc mặt trắng bệch, thở hồng hộc. Y phục nhiều chỗ rách nát, lộ ra làn da trắng như tuyết làm Huyết Thủ Đầu Trọc cười khằng khặc.
“Phành!”
Huyết Thủ Đầu Trọc đánh ra một chưởng cường đại, trực tiếp đánh bay Đồng Ngọc Linh ra ngoài.
Đồng Ngọc Linh thiếu chút nữa đã thổ huyết, xem ra cầm cự được đến bây giỡ cũng đã cố gắng lắm rồi.
- Tới đi tiểu oa nhi!
Huyết Thủ Đầu Trọc từng bước tiến lại gần, giơ hai tay chụp vào bộ ngực nảy nở của Đồng Ngọc Linh.
Thôi xong!
Đôi mắt nàng tối sầm, phảng phất đã thấy được vận mệnh của mình.
Bỗng nhiên, một thân ảnh thiếu niên nhanh chóng phi thân tới mảnh rừng này.
Huyết Thủ Đầu Trọc cười lạnh một tiếng, hai tay vẫn như cũ chụp vào Đồng Ngọc Linh.
“Không tốt”
Trần Vũ khẩn trương.
Tại thời khắc mấu chốt, thân hình hắn chợt biến mất, tốc độ của hắn khó có thể dùng mắt thường mà có thể theo dõi được. Lăng Vân Bộ đã tiến vào một đẳng cấp hoàn toàn mới, đạt tới đại thành.
Từ trong trái tim hắn, một cỗ lực lượng thần bí tỏa ra bên ngoài.
Trần Vũ tạo tàn ảnh liên tục. Bàn tay Huyết Thủ Đầu Trọc vừa mới chạm đến Đồng Ngọc Linh liền cảm thấy đau nhức.
“Nhanh như vậy sao?”
Huyết Thủ Đầu Trọc kinh sợ.
Thấy vậy Đồng Ngọc Linh liền vui mừng, đan xen vào đó là cảm giác ấm áp. Thật lâu rồi mới có người mang lại cho nàng cảm giác này.
Trần Vũ đen Lăng Vân Bộ đẩy tới đại thành, tốc độ hiện giờ đã hoàn toàn vượt qua Nhạc Phong.
- Cút!
Mắt Huyết Thủ Đầu Trọc lóe lên hung quang, thôi thúc lực lượng Huyết Thủ Công, toàn bộ cánh tay nổi lên một tầng đỏ thẫm, trở nên cứng rắn như sắt.
Giữa không trung, khóe miệng Trần Vũ nở một nụ cười chế giễu, trong tay liền xuất hiện một thanh đoản kiếm bóng loáng như gương.
Đoản kiếm kia xé gió mà chém tới, tốc độ nhanh như chớp.
“Phốc! Phốc!”
Một cánh tay rơi xuống đất kèm theo hình ảnh máu me bắn tung tóe từ chỗ bị đứt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...