Vĩnh Dạ Quân Vương


Thiên Dạ không ngờ Mễ Mễ nhạy bén như vậy, chính mình vì thấy nàng giết người nên trái tim khẽ đập mạnh hơn, bàn tay đặt tựa trên cây cũng theo đó hơi di chuyển. Nào ngờ chỉ một chút thanh âm nhỏ đó mà làm hắn bị phát hiện.
"Là ta, Thiên Dạ." Thiên Dạ đi ra từ nơi ẩn thân.
Hắn cũng ngầm cảm thấy may mắn khi vừa vào chiến trường đã gặp được Mễ Mễ. Trong hoàn cảnh hỗn chiến bốn phía là địch này, có một đồng đội tín nhiệm được là chuyện vô cùng có lợi.
Mễ Mễ nhìn thấy là Thiên Dạ thì thả lỏng nói: "Hóa ra là ngươi! Vừa rồi làm ta giật cả mình. Thế nào, chúng ta cùng nhau hành động chứ?"
Điều này đúng ý của Thiên Dạ nên hắn lập tức nói: "Được!"
"Thứ này cho ngươi." Mễ Mễ vứt một cái còi cho Thiên Dạ.
Thiên Dạ đón lấy rồi nói: "Ngươi thật may mắn, hiện tại chúng ta trở về chứ?"
Mễ Mễ lập tức lắc đầu nói: "Không được, chưa trở về được. Chúng ta hiện tại có hai ngươi, nên đi săn con mồi kiếm thêm điểm, tranh thủ tiến vào top mười kiếm phần thưởng."
Thiên Dạ do dự một chút rồi gật đầu đáp ứng. Dù cho bọn họ có hai người thì nguy hiểm vẫn tồn tại mà còn không nhỏ hơn đi một mình, những học viên khác cũng có thể tổ đội đi cùng nhau hơn nữa những chiến sĩ chủng tộc hắc ám vô cùng mạnh không phải bọn họ có thể dễ dàng đối kháng. Từ miêu tả của các giáo quan, Thiên Dạ thêm vào Mễ Mễ chưa chắc đã thắng được một chiến sĩ chủng tộc hắc ám mạnh mẽ.

Lúc này ánh mắt Thiên Dạ quét qua đột nhiên nhìn thấy giữa eo Mễ Mễ có treo ba cái còi. Không ngờ nàng chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã giết được ba người!
Một cái còi nhảy lên xuống theo động tác của Mễ Mễ để lộ chữ số bên trên. Trái tim Thiên Dạ đột nhiên run lên, chữ số này hắn từng thấy. Hắn nhanh chóng suy tư, Mễ Mễ thì ra thủ thế với hắn tỏ ý thăm dò phía trước hơn nữa để hắn đi trước.
Thiên Dạ cúi thấp người bắt đầu chậm chạp tiềm hành trong rừng cây. Mà Mễ Mễ thì đi sau mấy bước, thi thoảng nhìn về phía sau như đang cẩn thận bọc lót.
Thiên Dạ đi được vài bước thì một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, hắn đã nhớ ra từng thấy con số kia ở đâu.
Con số này thuộc về một thiếu niên rất có thực lực trong nhóm, xếp hạng của hắn ngay gần Thiên Dạ. Nghe nói thiếu niên này cũng từng quan hệ thân mật với Mễ Mễ, vốn vì chuyện Mễ Mễ mà hắn còn tỏ ý đối địch với Thiên Dạ. Nhưng bởi vì có Tống Tử Ninh trắng trợn che chở thêm vào Thiên Dạ cũng không dễ chọc cho nên hắn không dám xuống tay. Mà Thiên Dạ hoàn toàn không hứng thú với chuyện Mễ Mễ làm gì ngoài tầm nhìn của hắn, dù sao hắn cũng không phải người yêu của nàng mà cũng không định phát triển đến mức này.
Nhưng là hiện tại cái còi của thiếu niên kia treo trên eo Mễ Mễ! Trong tích tắc, Thiên Dạ như mơ hồ bắt được gì đó, lập tức trái tim gia tốc đập! Hắn không cần nghĩ ngợi lập tức nhào về phía trước!
Sau lưng hắn đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Mễ Mễ, đao nhọn ngay sau đó lướt qua thắt lưng hắn. Dù cho động tác của Thiên Dạ cực nhanh nhưng giữa eo vẫn lạnh lẽo, cảm giác đau rát lập tức ập đến!
Thiên Dạ liên tục lăn lộn mấy cái trốn đến sau một gốc đại thụ, lúc này mới có cơ hội đứng lên. Trong quá trình né tránh, hắn liên tục thoát hiểm mấy đòn công kích của nàng nhưng trên người cũng chịu thêm hai vết thương.
Thiên Dạ cúi đầu nhìn vết thương trên người rồi lạnh giọng hỏi: "Vì sao?"
"Vì phần thưởng."

Mễ Mễ khẽ vân vê lọn tóc cười lạnh nói: "Nếu như không phải vì để các ngươi không đề phòng thì ta cần gì phải cố ý đến gần các ngươi? Mẹ nó, còn phải ngủ cùng mấy tên ngu kia nữa! May là ngươi không giống nam nhân, không yêu cầu ta ở phương diện kia. Dù cho ngươi cẩn thận hơn trong tưởng tượng của ta nhiều thì hiện tại ngươi cũng đã bị thương, cho nên ngươi xong rồi."
"Ta vốn cho rằng chúng ta hợp tác sẽ có nhiều lợi ích hơn." Thiên Dạ nhíu mày nói.
Mễ Mễ cười lạnh: "Lợi ích? Có nhiều thì chia cho hai có thể đủ cho ta tiến vào top mười sao? Ngươi nếu là Tống Tử Ninh thì nói lời này còn được, bằng vào ngươi sao? Ngươi là cái rắm chó gì, nếu không có Tống Tử Ninh thì ngươi cho rằng ngươi còn sống sao?"
Thiên Dạ ước lượng chủy thủ trong tay, ánh mắt dần nóng bỏng nói: "Ta hiểu. Muốn giết ta thì đến đi!"
"Vậy ta không khách khí rồi!"
Mễ Mễ nháy mắt như báo mẹ chồm đến chiến đầu cùng Thiên Dạ. Đây không phải lần đầu hai người so đấu, Mễ Mễ vốn nghĩ đã vô cùng quen thuộc với Thiên Dạ nhưng vừa đánh nàng đã kinh ngạc phát hiện phong cách của đối phương đã khác hoàn toàn. Không còn là tỉ mỉ gặp chiêu phá chiêu nữa mà là mở rộng tay chân mỗi chiêu lăng lệ cùng cực.
Thiên Dạ không chút cố kỵ phòng ngự bản thân, hoàn toàn dùng cách đánh lấy thương đổi thương. Mễ Mễ nháy mắt chém lên người hắn ba đao nhưng là Thiên Dạ cũng hai lần chém trúng nàng! Hai người đều bị thương ở cánh tay. Khi hai chủy thủ lại giao kích, hai nguyên lực hung mãnh va chạm nhau, vết thương cánh tay làm Mễ Mễ nhịn không được khẽ run rẩy.
Ngay lúc này Thiên Dạ đột nhiên gầm một tiếng, nguyên lực toàn thân tuôn trào, chủy thủ trong tay đột nhiên phát ra lực lượng khó mà tin nổi!
Mễ Mễ tay chân mềm nhũn lập tức để lộ sơ hở! Chủy thủ Thiên Dạ lướt qua nháy mắt vạch ra vết thương sâu thấy xương.

"Ngươi, ngươi." Mễ Mễ vừa bịt vết thương vừa sợ hãi la lên.
Trên tay Thiên Dạ cũng có thêm một vết thương thậm chí còn nặng hơn nàng nhưng bất luận vung kích hay chống chịu của hắn đều không bị ảnh hưởng chút nào như là những vết thương này không tồn tại vậy. Mễ Mễ thậm chí bắt đầu hoài nghi đối phương không có cảm giác đau.
Nàng cũng không biết Thiên Dạ cũng cảm thấy đau, chỉ là đau đớn này thua xa đau đớn binh phạt quyết đem lại cho hắn.
Mễ Mễ lúc này bị thương đến gân cốt, tay trái run rẩy gần như không nâng lên nổi. Nhìn thấy Thiên Dạ từng bước đến gần, trên gương mặt khinh địch của nàng lúc này tràn ngập lạnh lùng và bình tĩnh. Nàng đột nhiên khóc lên thét to: "Không, đừng giết ta, ta không muốn chết! Tha cho ta!"
Nàng như là sợ hãi cực độ, kêu lên khóc lên đột nhiên xoay người chạy mà bộ dáng thoạt trông vô cùng nhếch nhác, điểm yếu sau lưng mở rộng. Xem ra đứng trước sợ hãi tử vòng, nàng đã sụp đổ.
Năm ngón của Thiên Dạ nới lỏng lại chặt, chặt lại lỏng sau đó đột nhiên nắm chặt chủy thủ vận chuyển nguyên lực toàn sức ném ra! Chủy thủ ánh lên ánh hồng nguyên lực như sao chổi quệt đến găm phập sâu đến tận chuôi vào giữa lưng Mễ Mễ!
Mễ Mễ đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên quay đầu. Đến trước khi chết nàng vẫn không dám tin Thiên Dạ sẽ xuống tay giết nàng. Nàng tuy giả vờ hoảng loạn nhưng thực tế đã chầm chậm tích lực, chờ đợi nguyên lực đạt đến cùng cực có thể đột nhiên chạy trốn. Với bí pháp tăng tốc trong thời gian ngắn này nàng tự tin không học viên nào trong trại huấn luyện có thể đuổi kịp nàng nhưng là không ngờ giây phút sắp thành thì chủy thủ của Thiên Dạ lại bay đến.
Mà lúc này Thiên Dạ lại khẽ than thở trong đáy lòng, đây là lần đầu tiên hắn thật sự giết người.
Thiên Dạ thu lấy những cái còi rồi nhanh chóng ẩn vào rừng cây. Xung quanh đã có tiếng xào xạc vang lên, rõ ràng là có người đến gần định kiếm lợi. Đêm tối đặc biệt dài lâu, trong đêm này Thiên Dạ trước sau gặp hai kẻ địch mạnh. Trải qua gian khổ chém giết, Thiên Dạ thật không dễ dàng mới dùng thương đổi thương giết được hai bọn họ, mà hai kẻ này đưa cho Thiên Dạ đến tận chín cái còi, từ đó có thể thấy họ mạnh đến đâu.
Lúc này Thiên Dạ đã mình đầy thương tích cũng không thể duy trì tiếp được nữa đành tìm nơi ẩn nấp sau đó chờ đối thủ tiếp theo. Thương thế trên người hắn rất nặng, nguyên lực trong thân thể không còn là bao nhưng hắn kiên quyết không thổi còi rời khỏi chiến trường. Nguyên lực Thiên Dạ trăm chuy ngàn luyện tu luyện ra thuộc tính bá đạo hơn người khác cho nên hắn còn lưu lại một đòn toàn lực, uy lực đòn này sánh bằng chiến sĩ cấp 2! Nếu như bất hạnh bị đối thủ tìm đến thì hắn vẫn còn sức đánh cược một phen.
Nếu như đã kiên trì đến lúc này thì hắn quyết định đợi đến kết thúc kiểm tra mới thôi. Không chỉ vì làm vậy thu được nhiều điểm hơn mà còn vì chiến trường tương lai ác liệt hung hiểm hơn nơi này, lúc này không thể kiên trì đến cùng thì tương lai sẽ chết rất nhanh. Thiên Dạ dần bình tĩnh lại, cả người bất động bảo tồn chút thể lực sau cùng.

Thiên Dạ vừa mới ẩn nấp không được bao lâu thì đột nhiên ba tiếng tiêu bén nhọn vang lên, đây là tín hiệu kết thúc kiểm tra! Hắn không khỏi khẽ ngớ, không qua một đêm đã kết thúc kiểm tra? Điều này cũng nói rõ chỉ trong một đêm, hơn ngàn học viên đã chết gần một nửa.
Thiên Dạ nhìn mười cái còi treo giữa eo, tâm tình nặng nề của hắn không khỏi tê dại. Hắn tùy ý lấy một cái còi ra thổi, chốc lát sau đã có một giáo quan xuất hiện trước mặt hắn dẫn hắn rời đi. Nhưng hắn biết chính mình vĩnh viễn để lại nơi này chút đồ. Trong thế giới này, dưới hoàn cảnh như này có chút thứ cho là không biến đổi sẽ chầm chậm bị đổi thay.
Sáng sớm hôm sau đã có kết quả cuộc kiểm tra. Thiên Dạ đầy bất ngờ nhìn thấy tên mình đứng thứ mười! Phải biết lần này có hơn ngàn học viên tham gia kiểm tra. Nhóm của Thiên Dạ ngoài Tống Tử Ninh xếp thứ bảy ra thì không ai chen được vào top mười nữa. Điều này cũng ý nghĩa Thiên Dạ thu được phần thưởng đặc biệt, phần thưởng trại huấn luyện trước giờ đều vô cùng cao quý làm người ghen tỵ. Nhìn thấy xếp hạng của bản thân, ngay cả Thiên Dạ một mực lãnh đạm cũng đầy chờ mong phần thưởng.
Tống Tử Ninh không biết từ lúc nào xuất hiện bên người hắn, vỗ vỗ vai hắn cười nói: "Làm khá lắm! Tối nay thả lỏng một phen đi, cùng ta đi chúc mừng đi?"
Thiên Dạ có chút mờ mịt hỏi: "Chúc mừng như nào?"
"Đương nhiên là rượu và nữ nhân! Sau đó còn có hai tên chán ghét muốn giới thiệu cho ngươi nữa." Tống Tử Ninh bộ dáng ông cụ non nói, hắn thậm chí còn khoe đã từng đến Tiêu Kim Quật nổi tiếng trong giới thượng lưu đế quốc ăn chơi.
Thiên Dạ không ngừng dùng ánh mắt khinh thường đáp lại, Tống Tử Ninh rõ ràng vào Hoàng Tuyền cùng năm với hắn chỉ là những năm trước ở khác nhóm mà thôi. Năm đó Thiên Dạ bảy tuổi, Tống Tử Ninh tám tuổi, chẳng lẽ hắn có thiên phú dị bẩm, mạnh đến nỗi tám tuổi đã có thể chơi gái?
Tối nay quả nhiên là buông lỏng, cũng là buổi đầu tiên trong mấy năm. Tống Tử Ninh, Thiên Dạ còn có hai thiếu niên khác mang theo đồ nhắm lấy từ phòng ăn, còn có rượu không biết từ đâu tới chạy đến sườn núi ngồi. Hai thiếu niên kia xuất thân thế tộc mà trong lần kiểm tra này cũng đứng trong top mười.
Bọn họ chỉ có bốn thiếu niên nhưng số thiếu nữ bồi rượu lại lên đến tám người. Thiên Dạ mới uống một ngụm nhỏ lập tức bị sặc ho khan, sau đó mặt nhỏ đỏ bừng mắt thấy lung lay sắp ngã. Thấy hắn yếu như thế, Tống Tử Ninh và hai thiếu niên kia lập tức ha ha cười lớn, một vòng chúc rượu như muốn đánh chó xuống nước.
Thiên Dạ chỉ cảm thấy mỗi ngụm rượu xuống bụng như nuốt một đoàn lửa. Ý thức của hắn dần không rõ ràng, rất nhiều ý nghĩ kỳ quái xuất hiện. Mà lá gan của hắn đột nhiên biến lớn, lớn đến bản thân cũng không dám tin tưởng, hình như còn đáp ứng rất nhiều chuyện không được.
Phải biết Thiên Dạ vốn là thiếu niên dũng cảm nhưng hiện tại quả thật là không chút sợ sệt. Ví như Thiên Dạ đã đáp ứng ai say ngã trước phải mặc váy khiêu vũ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui