Vĩnh Dạ Chi Phong

Tyler đang săn bắn ở bên ngoài không biết vì sao bỗng nhiên muốn về sớm một chút, từ bên ngoài chạy về căn cứ, lúc này đã là nửa đêm.

Hắn nhìn thấy Victor ngủ rất say, mà hình như đang mơ mộng đẹp, nên không nỡ đánh thức cậu.

Thế là Tyler tự tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận nằm bên cạnh Victor, dịch chăn cho cậu, một tay khoát ở trên chăn coi như là ôm người…Bản thân cũng ngủ rất nhanh.

Ngủ ngủ, hắn đột nhiên nghe thấy Victor òa một tiếng bật khóc.

Tyler trong nháy mắt tỉnh táo liền, một đôi mắt bỗng nhiên trợn to trong ban đêm, nhìn Victor chằm chằm——hắn cảm thấy có vẻ Victor đang mơ thấy ác mộng.

Đang chuẩn bị ôm lấy dỗ dành, bỗng nhiên đã bị cái gối đập tới ngay mặt!

Đồ cổ cũng đần cả mặt, đổi sang ôm cái gối kia, nói: “Tỉnh lại chưa? Em sao vậy? Mơ ác mộng tồi tệ lắm hả?”

Victor khóc lóc tỉnh lại, đầu tiên là vớ lấy cái gối đập tới, sau đấy lại ôm chặt lấy cổ Tyler đè lên người hắn, giống như không cẩn thận cái là người sẽ bay đi mất vậy.

Tyler nghe ra được cậu thật sự rất thương tâm, lập tức có phần luống cuống, lần mò mở đèn, một tay nhẹ nhàng xoa lưng cậu dỗ dành nói: “Sao vậy, nói mấy câu với tôi đi? Muốn uống nước không?”

Victor nói: “Anh…anh bỏ em mà đi”

Tyler: “Ngoan, tôi không, tôi sẽ không”

Victor: “Sao anh có thể đi trước chứ? Hu hu hu tim em đau sắp chết rồi!”

Không biết vì sao, Victor nói xong câu này, Tyler cũng cảm thấy trái tim bị đâm một cái.

Giờ thì hay rồi, hai người cùng đau lòng.

Chồng chồng hai người ôm nhau một lúc, Victor tỉnh lại, nhưng vẫn ôm người, nhỏ giọng, tủi thân nói: “Anh vô tình lắm, lại có thể gọi em là ‘nhân loại’, anh còn mang bạn gái về khiêu khích em, anh còn bảo em ‘Câm miệng’ ‘Đừng ồn’ còn ‘Cút đi’ nữa…”

“…”

Chết! Đồ cổ cảm thấy mình mới là người nên oan ức đây này! Hắn làm cái chuyện xấu xa ấy lúc nào hả?!

Tyler nói: “Em…tôi rõ ràng không có”

Victor tỉnh táo rồi, tiếp tục ngồi cưỡi trên người Tyler, tỉ mỉ mà nhìn gương mặt đẹp trai trẻ tuổi của hắn, lại đưa tay nắn cơ ngực, một lát sau, quý trọng mà cúi đầu nằm nghiêng trong lồng ngực hắn.

Tyler đưa tay ôm cậu: “Ngoan, ăn chocolate nhé? Sau này cho em ăn quả óc chó được chưa? Đừng nửa đêm mơ ác mộng nữa. Sóng to gió lớn gì tôi cũng từng trải qua, suýt nữa thì bị tiếng khóc lớn bên gối hù chết…”


Victor: “Em biết những việc đó không phải anh làm, cũng biết anh đang khỏe mạnh lắm. Thế nhưng…em…tâm trạng vẫn không bình tĩnh lại được, anh không biết lúc đó em sợ thế nào đâu, em còn…Nghĩ mà sợ lắm, không khống chế được, làm sao đây?”

Tyler nói: “Nào”

Hai người mười ngón tay đan nhau, Victor ngồi trên người hắn, cùng hắn nhẹ nhàng trao đổi từng nụ hôn, hấp thu tình cảm dịu dàng khó có thể dùng lời diễn tả được từ người nhau.

Tyler: “Trong mơ tôi mà còn bắt nạt em, em cứ đánh tôi, đến khi tỉnh dậy thì thôi. Nếu mà còn chưa tỉnh, vậy chắc chắn tôi sẽ vào cứu em, em chờ thêm một lát, nhìn xem chân trời có tường vân ngũ sắc hay không”

Victor phì cười một tràng: “Trò đùa cũ quá rồi đồ cổ của em, người khác mà biết sẽ cười nhạo anh đó”

“Kệ họ” Tyler nói, “Trò đùa cũ hay mới, tôi có phải đồ cổ hay không, liên quan gì đến họ? “Đồ cổ cũ cũng là của em”

Nước mắt Victor suýt nữa lại chảy ra, ôm hắn hôn một cái.

Sau đấy bọn họ cả đêm cũng không làm gì, chỉ như hai con cá vụng về hôn môi trong két nước, câu được câu không hôn nhau một cái, rồi tách ra, lại hôn một cái.

Một chú cá nhỏ bị dọa sợ, phải cần một chú cá khác hôn một cái mới tốt được.

Hôn xong, tất cả vết thương nháy mắt đều khỏi hẳn, tất cả sự bất lực và buồn bã đều được loại bỏ trong im lặng, ngày hôm sau mặt trời mọc lại bắt đầu nhảy nhót tưng bừng dùng gối đánh nhau.

Ôi, quá thê thảm.

Đánh cái là hết, Victor quên mất mình khóc lóc thương tâm nhiều thế nào, Tyler quên mất mình bị dọa đến đau lòng biết bao, mỗi người túm lấy cái gối lần thứ hai mươi tám, từ trong phòng bếp đánh ra tận phòng khách.

Lúc Phạm Đa và Khuynh Cái Như Cố cầm chìa khóa đi vào, quả thật không thể tin nổi!!!

Đây đây đây chính là Đại Ma Vương trong truyền thuyết cùng con – ông – cháu – cha ở dị giới cao cấp cấp hai ——bên ngoài nhìn qua đẳng cấp khí thế, phong cách cổ xưa bao nhiêu! Tại sao đi vào đầu tiên lại nhìn thấy một đống lông chim?

Victor ở một bên giả đò như không có chuyện gì xảy ra mà tán gẫu việc nhà, một bên dùng tốc độ ánh sáng đẩy Phạm Đa và Khuynh Cái Như Cố ra ngoài cửa lớn, ầm một cái đập lên cửa: “Ha ha ha ha hai người tới chơi, khách quý khách quý, hôm nay mặt trời đẹp lắm chi bằng chúng ta cắm trại bên ngoài đi?”

Còn chưa kịp trả lời, bên trong đi ra một Đại Ma Vương lười biếng——

Tyler có vẻ thiếu ngủ, ngáp một cái, mắt nhìn thẳng đi ngang qua hai người bên cạnh, thẳng tiến nhà ăn.

Phạm Đa: “…”

Khuynh Cái Như Cố: “…”


Giải quốc gia năm nay sắp khai mạc, Phạm Đa chớp lấy thời gian cuối cùng để đi du lịch, thuận tiện hắn cũng có thể hỏi xem Odin có tham gia mùa giải lần này không.

Victor nói: “Hình như ảnh không muốn tham gia đâu, nói là Phi Hồng cũng không chơi, rất nhàm chán”

Phạm Đa: “…” Đột nhiên cảm thấy răng có hơi ngứa.

Victor lại nói: “Năm ngoái được hai đệ tử không phải cũng đánh thẳng vào giải tỉnh đó sao? Năm nay chắc cũng bắt đầu đánh từ vòng loại, đồ cổ nhà tôi bảo đi xem đệ tử đánh là được”

Nói tới đây Phạm Đa lại nổi giận!

Đại Ma Vương Odin quyết định mùa giải này không tham gia, nhưng hắn bồi dưỡng được tận năm nhãi con Sát thủ hiện tại quả thực vui vẻ sung sướng!

Giới eSport này cũng kỳ, từ trước tới nay không nhìn tuổi của tuyển thủ để quyết định bối phận, chỉ cần tuyển thủ rời thi đấu giải nghệ thì chính là tiền bối, danh vọng sẽ đột nhiên được đề cao.

Đại Ma Vương không dự thi trái lại địa vị càng cao hơn, trực tiếp biến thành tín ngưỡng của các tuyển thủ Sát thủ. Những chức nghiệp khác đều phong thần đủ loại, gì mà Pháp Thần Chiến Thần Kiếm Thần, mà đỉnh kim tự tháp của Sát thủ là Đại Ma Vương——đám nhóc con còn không cho phép bất cứ tuyển thủ nào khác dùng lại phong hào này, thật sự là một nhà độc đại của giới eSport.

Một đám tuyển thủ eSport mới liền ngưỡng vọng đủ kiểu với Đại Ma Vương: Thật sự là thần, vị Đại Ma Vương này đột nhiên xuất hiện một đường hát vang tiến mạnh, trực tiếp cầm cúp quán quân cao nhất rồi rời đi như bẻ cành khô, sức chiến đấu số một thì thôi, khuôn mặt đẹp cũng là số một…Chỉ xuất hiện ba năm, sau này chỉ có thể nghe tên mà không thấy được chân thân, quả thực khiến người ta tiếc nuối vô cùng.

Các đệ tử của Đại Ma Vương cũng là vừa xuất sư đã thành danh, năm sư huynh đệ đồng loạt đánh vảo giải đấu tỉnh, trong đó có hai người tiến vào giải quốc gia, nghe nói có một người có phong cách đặc biệt giống Odin năm đó, rất có cơ hội đánh vào hai mươi vị trí đầu của bảng xếp hạng.

Rồi, fan của Đại Ma Vương lại bắt đầu high, bọn họ vẫn nhớ chuyện năm ấy Phạm Đa đứng ra chủ động trêu chọc Đại Ma Vương, lần này liền bắt nạt người, đem các đệ tử của Đại Ma Vương ra lần lượt so sánh với Phạm Đa.

Phạm Đa tức lắm, cảm giác mình là một quả bóng cao su sắp nổ tung, có thể ở trên đường trực tiếp nằm lăn vào cửa.

Phạm Đa không bằng Odin!

Thầy của Phạm Đa cũng không bằng Odin!

Giờ Phạm Đa cũng bắt đầu so sánh với mấy đệ tử Odin mới dạy mấy tháng!

Thật sự là Phật cũng phải giận.

Phạm Đa đến chính là để báo thù, hắn giật dây Victor nói: “Đại Ma Vương nhà cậu đẹp vậy mà cậu không muốn phản công hả?

Victor run lên một cái.


Phạm Đa cho rằng cậu sợ dâm uy của Đại Ma Vương, nói: “Sợ cái gì! Hai người đều là chồng chồng hợp pháp! Hắn không cho chứng tỏ hắn không đủ yêu cậu”

“À, không có gì, thật ra tôi bị lôi đến nổi da gà” Victor dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phạm Đa, “Khuynh Cái Như Cố nhà cậu có phải là…kỹ thuật không tốt lắm không?”

Phạm Đa: “???” Liên quan gì đến nhà tôi!

Victor nói: “Mỗi lần cậu ở dưới đều không thoải mái nên mới muốn đổi, tôi hoàn toàn có thể hiểu”

“…”

Hai giây sau, Phạm Đa kêu to: “Ha, ha ha ha cậu đùa cái gì vậy! Tôi rõ ràng ở trên! Tôi…bà xã tôi mỗi lần đều thỏa mãn!”

Victor: “…”

Phạm Đa: “…”

Sợ nhất bầu không khí đột nhiên im lặng.

Một lúc sau, Victor nói: “Đa Đa, tổ chức các cậu có dạy kỹ xảo diễn xuất không?”

“…Dạy” Phạm Đa cúi đầu ủ rũ nói, “Tôi…tôi không đạt tiêu chuẩn”

Victor cười ngất trên ghế sopha.

Buổi tối, Victor vừa cắt móng tay cho Tyler, vừa nói: “Cái tên nhóc Đa Đa này đúng thật là hoạt bát, còn quan tâm vị trí của người ta nữa chứ”

Cậu đi theo đồ cổ thời gian dài, không biết vì sao tâm thái cũng tăng theo bối phận, giờ cảm thấy mình là đồ cổ số hai, ánh mắt nhìn Phạm Đa khỏi nói có bao nhiêu hiền từ.

Tyler bình chân như vại đưa tay, nói: “Tôi vắt hết óc hầu hạ em còn chưa tốt sao?”

Victor cười nói: “Vâng vâng, mỗi lần đầu óc đều trống rỗng nằm thẳng hưởng thụ, em thật sự quá là hạnh phúc”

Hai người cùng cười ra tiếng, trong lòng không hẹn mà cùng cảm khái: Người trẻ tuổi trong nhà cãi nhau, vợ chồng son Phạm Đa này lúc cãi nhau lúc hòa thuận, thú vị lạ lùng.

Thời điểm như thế này bọn họ lại mất trí nhớ chọn lọc, không nhớ rõ chính mình buổi trưa còn đại chiến gối khắp nhà, song song đánh thành con ngỗng.

Một lúc sau, Tyler thỏa mãn mà nhìn tất cả móng tay của mình đều gọn gàng, nhận cắt móng tay, kéo tay Victor qua, bắt đầu cạch cạch cạch cạch.

Victor lại nói: “Mà tên nhóc này không chịu thiệt thì không biết nghe lời. Lần sau nếu mà lại gây xích mích nữa thì không ổn”

Tyler nghĩ bụng câu trước đó nghe quen quen ——rất giống câu mấy ngày trước hắn nói lúc dạy đồ đệ thì phải?

Victor cười xấu xa nói: “Thế nên tối nay thực đơn của Khuynh Cái Như Cố chính là rau hẹ! Hổ tiên! Hàu! Cật dê!” ——nói mấy cái tên này, kì thật đều là vật thay thế có hiệu quả tương tự trong dị giới.


Tyler “Chậc” một tiếng, bày ra vẻ mặt vui vẻ: “Không tồi, em đạt được chân truyền của tôi rồi”

Hai người mặt đối mặt một lúc, trên mặt đều lộ ra nụ cười tiêu chuẩn như ác ma.

Tyler nói: “Tôi cũng làm một việc nho nhỏ, rút đệm trong phòng khách ra”

Ván giường hợp kim, không có đệm, cứng như đá kim cương, người nằm ở trên đều bị cấn đến sợ, nếu như làm vận động trên giường…

“…” Victor nói, “Woa, Đa Đa sắp chết rồi”

Đa Đa thật sự chết rồi.

Hôm sau Phạm Đa chính là một con cá mắm, bị Khuynh Cái Như Cố trực tiếp ôm về khoang.

Khuynh Cái Như Cố cũng không còn cách nào, dị giới không du ngoạn được, còn không bằng nhanh nhanh về thời đại tinh tế lên mặt trăng chơi.

Victor đề nghị: “Mình cũng trở về đi, năm nay còn chưa hưởng tuần trăng mặt đó! Đám cưới năm nay định thế nào?”

Tyler nói: “Đi Biển Chết chơi đi, phong cảnh đó ở khu Địa Cầu khá là thú vị. Chúng ta vẫn chưa thử đám cưới trên nước”

Victor tràn đầy phấn khởi, cười nói: “Được đó, em phụ trách giội nước lên người anh. Thần giáo Vũ Thiên không nhìn thấy được mộng tưởng cuối cùng của họ, dập tắt ha ha ha”

“Năm nay đừng vì hồi hộp quá mà quên lời thề” Tyler bất đắc dĩ bổ sung.

Victor nói: “Khu Địa Cầu xa quá, ba mẹ em năm nay chắc chắn không đến được. Năm ngoái bọn họ qua đây tham dự hôn lễ lần thứ ba của chúng ta đều muốn đánh chết em, nói chúng ta mỗi năm lại tổ chức đám cưới một lần quả thực xa xỉ cùng cực muốn phát điên, không suy nghĩ tí gì đến cảm nhận của họ…Thật ra nếu em nói bọn họ cũng muốn đến sa mạc chơi lắm, em lại không gửi thiệp mời, chúng mình làm sao hưởng thụ đám cưới vui vẻ được”

Tyler nói: “Kệ họ. Tôi còn định lần sau tổ chức ở vũ trụ, có vẻ cũng rất vui”

“Đồ cổ có cũ cũng là của em!” Victor vui sướng hoan hô, “Nhiều tuần trăng mặt hơn! Cũng là của em!”

Hai người nằm vào trong khoang, lần sau trở lại thế giới này không thông báo là lúc nào, dù sao cũng sẽ không quá lâu.

Con linh miêu kia tủi thân cắn đồ chơi xương bọn họ để lại, lưu luyến không rời nhìn hai người.

Victor phất tay một cái: “Hẹn gặp lại nha cục cưng, bọn tao đi hưởng tuần trăng mặt đây, đừng nhớ bọn tao quá nhé, chưa chắc bọn tao đã nhớ mi đâu, ha ha ha ha”

Linh miêu: “Grừ grừ”

Tyler hơi nhếch khóe môi, nghiêng người dựa vào mép khoang, hai mắt vàng óng mỉm cười nhìn lại: “Ngoan, tự ăn uống chơi bời cho tốt. Chúng ta sau này còn gặp lại”

TOÀN VĂN HOÀN

Đến đây là tạm biệt Tyler và Victor thiệt rồi, tiếp tục phấn đấu trong dự án mới nào ~(≧▽≦)/~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui