Vĩnh Dạ Chi Phong



Ngày kế hai người liền chuẩn bị dọn nhà rời đi.

Rất nhiều người trên tinh cầu Cedar cũng đang lục tục thu dọn đồ đạc, chợ second – hand vô cùng náo nhiệt, một vài chủ quán nhân lúc nhiệt độ hãy còn nóng mà bán phá giá.

Không ít tuyển thủ đến tận lúc này mới có thời gian đi dạo phố, điều này tạo thành một vài nhân viên truyền thông cũng ngồi thủ ở phố lớn ngõ nhỏ, ý đồ tìm một ít tin tức viền hoa không tệ, ăn theo độ hot cuối cùng của giải đấu tỉnh.

Mà họ thật sự ăn theo được.

Nhân vật gây náo động nhất của giải đấu tỉnh năm nay, quán quân thi đấu cá nhân Odin dẫn vị hôn phu của mình ra ngoài chơi, hai người còn mặc T shirt tình nhân!

Lúc vừa mới bắt đầu đánh giải đấu tỉnh, Odin vẫn là con cưng của truyền thông, chỉ cần có ảnh chụp của hắn áp trận, tin tức cuối cùng đều sẽ được người ta hỏi thăm, đúng là không gì có lợi hơn chuyện tốt này. Nay quán quân đã được hắn giành lấy, còn ngay trong đêm đăng quang long trời lở đất trực tiếp cầu hôn, sau khi giải đấu tỉnh chấm dứt quả thật có một nửa độ nóng đều dồn trên người hắn.

Các phóng viên kích động thôi rồi, kích động đến muốn run lẩy bẩy, cẩn thận từng li từng tí một theo sau.

Mới đầu bọn họ còn thành thật giống mấy con thỏ, chẳng những không dám theo quá gần, đến cả giơ camera còn không dám trực tiếp chụp lén —— căn bản là hung danh của Odin quá sâu, tương truyền hắn có thể cách hai trăm mét chính xác tìm được camera, còn dùng sát khí đánh trâu bò từ xa, dọa cho người chụp ảnh ngu người luôn!

Thế nhưng lúc này các phóng viên đi theo hai đoạn đường, thì thấy Odin được Victor dẫn đi, ngay lập tức phát hiện chụp xong cũng không có tỏa ra sát khí, chỉ thờ ơ liếc mắt một cái.

Sau đấy Victor chơi đến vui ơi là vui, dùng sức kéo tay áo Odin làm cho hắn hoàn hồn. Odin quả thật ngay cả đầu cũng không quay lại, thái độ mặc kệ các phóng viên ở đằng sau làm cái gì thì làm..

Phóng viên vui sướng: Điều này có nghĩa là gì? Điều này có nghĩa là lệnh cấm được giải trừ! Có nghĩa là Đại Ma Vương ngầm đồng ý cho bọn họ chụp ảnh và thảo luận công khai!! Có nghĩa là Victor quả nhiên là chính cung nương nương của hắn, Đại Ma Vương chẳng những cầu hôn cho địa vị hoàng hậu, giờ cũng bắt đầu muốn giữ cho vị trí của cậu ngồi vững!!

Các phóng viên: Hưng phấn đến lỗ mũi phun lửa.gif

Victor: Không hề có cảm giác.jpg

Giờ hai người đi trong đám người, cũng không quan tâm bị fan nhận ra. Có người gan lớn bằng trời muốn đi lên bắt chuyện, Odin liền dùng sát khí băng sơn giết hắn về.

Lát sau dòng người càng rộn ràng nhốn nháo, nhiệt độ từ từ nóng lên, hai người liền cởi áo khoác, quang minh chính đại lộ ra hai hàng chữ trên T shirt: “Tôi là của Tiểu Khả”, “Tôi là Tiểu Khả”.


Tyler tùy ý vắt hai chiếc áo khoác trên cánh tay, lộ mấy chữ này ra, trên đường đi toàn bộ khí tràng của Chiến Thần băng sơn đều kỳ diệu biến cute!

Victor kéo hắn đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, vô cùng phấn khởi dừng lại trước một tiệm vẽ tranh bằng đường (1), nhất định muốn cùng hắn ngồi xổm trước quán nhỏ của người ta xem chủ tiệm vẽ…

Bậc thầy sát thủ bình thường cũng không làm cái chuyện rõ (mất mặt) này, nhưng trong lòng thật ra còn tò mò hơn cả Victor——

Đường họa không phải đường họa thông thường, mà là dùng bút vẽ đặc chế phun đường tan chảy ra. Đường vừa ra khỏi ngòi bút sẽ đặc lại rất nhanh, biến thành khung lập thể màu hổ phách. Sau đấy quét thật nhiều đường màu trên khung, sẽ biến thành một bức tranh 3D.

Cổ tay của chủ tiệm tung bay, giống như cầm bút vẽ ra cầu vồng trong không khí.

Loại kỹ thuật này cũng là độc nhất của thời đại tinh tế, đồ cổ chưa từng nhìn thấy, bị Victor kéo xuống, lại bày ra biểu cảm ghét bỏ, “cố” mà ngồi xổm trước cửa tiệm của người ta, nhìn chằm chằm không chớp mắt một lúc.

Lát sau, chủ tiệm vẽ xong một ngọn “Núi tuyết trắng xóa lúc bình minh”, cẩn thận đưa cho một vị khách trước đó.

Victor móc tiền ra nói: “Đại đại! Anh có vẽ được người không đại đại?”

Tyler nghe ra được ý của cậu, tiện tay tháo khăn quàng cổ của mình.

Ánh mắt chủ tiệm ngừng một lát trên mặt Tyler, cánh mũi khép mở, ánh mắt tỏa sáng, lấy biểu cảm kinh diễm dại ra một lúc mới nói: “Tôi…tôi không chắc có thể vẽ giống thật…70, 80% đi”

Anh ta tạm ngừng một lát, lại lướt nhanh qua lén nhìn một chốc, sửa miệng: “50, 60% đi”

Victor cười nói: “Không cần giống quá đâu, tôi chỉ có một yêu cầu thôi—— xấu!!!”

Chủ tiệm: “…”

Victor đặt hai tờ tiền lớn, cười híp mắt nói: “Phiền anh làm cho chúng tôi hai nhân vật đường họa được không? Chỉ cần xấu, làm sao xấu thì làm, để chúng tôi có cơ hội ghét bỏ nhau một chút”

Tyler cũng cảm thấy nhóc con này thật biết đùa giỡn, buồn cười cong khóe miệng.

Mấy phút sau, chủ tiệm làm ra đường nhân (2) nhỏ cho Tyler trước, quả nhiên là vò đầu bứt tai dùng hết trí tưởng tượng, nặn đường nhân đến mức mặt to như cái chậu, ngũ quan xiêu vẹo, hai mắt một lớn một nhỏ, đôi tay ngắn ngủn ngạo nghễ chống trên thắt lưng thùng phi, như cái bụng mập của ấm trà.


Victor như nhặt được của báu, cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy, dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn nó: “Nam thần! Anh đẹp chết đi được! Anh ở trong mắt em vĩnh viễn là đẹp nhất, moah moah moah!”

Tyler: “…”

Một lát sau, đường nhân nhỏ của Victor cũng được làm xong, lúc này là đầu hình tam giác, lỗ tai lệch đến tận đỉnh đầu, ngũ quan co rúm lại với nhau, hai chân tách ra đứng thẳng như cái compa, oai phong lẫm liệt trừng cặp mắt cá vàng.

Tyler cầm lên, lặng im quan sát một hồi, nói với chủ tiệm: “Cậu phân biệt đối xử”

Chủ tiệm đang nơm nớp lo sợ.

Tyler lại nói: “Sao em ấy vẫn đáng yêu như vậy?”

Victor che miệng cười trộm.

Chủ tiệm: “…” Mợ, buôn bán mà còn bị nhét thức ăn cho chó. Tôi chịu thua rồi được không hả?

Chủ tiệm cẩu FA phẫn nộ phẩy tay, bẻ mũi trên mặt đường nhân Victor xuống, nhân lúc còn chưa khô hẳn, bẹp cái đắp trên mũi đường nhân Tyler, lạnh lùng nói: “Giờ thì đủ xấu chưa?”

Victor: “…”

Một lát sau, chồng chồng hai người cầm một đường nhân không mũi, một đường nhân mũi to như quả trứng gà.

Kết quả đi được một nửa, cái mũi siêu cấp lớn hai hợp làm một kia không chịu nổi nhục rớt khỏi mặt đường nhân Tyler, dừng ở đũng quân mới một lần nữa dính lại.

Ờ, hiệu quả thị giác đó, rất là không trong sáng.

Không trong sáng đến không nhìn nổi.

Victor nhìn mà mặt đỏ bừng, vội vàng nhân lúc không có ai, lấy nó ra, ngẫm lại trên đường không có chỗ nào ném đi thế là lại cho vào miệng ăn.


Cậu nếm thử lại cảm thấy rất ngọt, đầu lưỡi đảo qua mặt ngoài trơn bóng, nhìn miệng là biết đang mút đến say sưa ngon lành.

Toàn bộ quá trình Tyler nhìn xong mà có phần không chịu nổi, da mặt hơi nóng lên, khụ một tiếng, hầu kết giật giật, như không có chuyện gì xảy ra dời tầm mắt sang chỗ khác.

Hai giây sau, Victor phản ứng lại, suýt chút nữa hấp chín mình từ bên trong.

Tyler nắm tay cậu cảm giác được độ nóng kinh người, nhịn cười dẫn cậu đi tới tiệm kem ly, ngồi ở cửa hàng hạ nhiệt độ.

Lát sau, hai người ngồi ở trước cửa kính lớn ăn kem ly, nhân viên cửa hàng rất hiểu ý mà thêm kem lên trên đường nhân, ăn chung với nhau ngọt ngào lạ thường.

Đối diện vừa vặn là một cửa tiệm mô hình đồng nhân, bảo vật trấn tiệm đặt ở sau cửa kính là hai mô hình kích cỡ người thật.

Victor càng nhìn càng thấy quen, nhìn chằm chằm không chớp mắt hồi lâu.

Chỉ thấy hai mô hình kia đều là đàn ông trưởng thành, một ngồi trên chiếc ghế xa hoa, mái tóc ngắn màu vàng rực rỡ. Trên gương mặt đẹp trai mang theo nụ cười ngạo mạn lại trêu ngươi, mặc một bộ trang phục trang nhã hai màu vàng đỏ, bất cần đời bắt chéo chân, một tay kéo cổ áo người bên cạnh, giống như một con sư tử đực ăn uống no đủ diễu võ dương oai. Một người khác thì mặc đồ người hầu đen trắng, biết điều cúi thấp đầu, ánh mắt khép hờ, mũi cao thẳng đầy đặn (3), đôi môi mỏng, để mặc người bên cạnh kéo mình qua. Cả người có vẻ là trạng thái nghe theo, nhưng cơ thể bên dưới quần áo ẩn chứa sức mạnh nguy hiểm chạm cái là bùng nổ, giống như khoảnh khắc tiếp theo có thể hung ác đè vị chủ nhân đang ngồi trên ghế kia nuốt chửng sạch sẽ.

Victor nhìn mà quả thật muốn bùng nổ tâm tư thiếu nam, vươn ngón trỏ chọc chọc Tyler bên cạnh nói: “Trông quen lắm ý! Em nhất định đã từng thấy đồng nhân này, nhưng mà không nhớ ra ngay được”

Đồ cổ căn bản không quan tâm giới đồng nhân thì càng không biết hai người này là ai, ngẩng đầu lên, nhìn xong thì lại vùi đầu thành thành thật thật ăn kem.

Một lát sau, nhân viên cửa cửa hàng đối diện kia đi ra, đặt hai cái bảng giá cực lớn ở phía trước hai mô hình, sau đó lại rời đi, lúc quay lại thì tiếp tục đặt bảng tên.

Victor mở to hai mắt, nhìn thấy hai cái tên đó là:

Khải Ca.

Sầm Tịch.

Đồ cổ ngậm một thìa kem ở trong miệng quên cả cử động, tầm hai giây sau mới lấy lại tinh thần.

Victor vỗ tay nói: “Em nhớ ra rồi! Đúng là CP này, có đại thủ trong diễn đàn viết một bộ chủ tớ ngược luyến, cưỡng đoạt, cute đến độ em hai đêm đều không thể ngủ ngon!”

Đồ cổ: “…”

Người tinh tế đúng là biết giỡn, ăn không tiêu.

Về sau hắn làm sao có thể thản nhiên đối mặt với hai ông bạn già của mình đây???


Victor không ý thức được thế giới quan giậm chân tại chỗ của đồ cổ nhà mình đang hứng chịu sự trùng kích mãnh liệt đến từ văn hóa manh hủ, lúc tối về vô cùng vui vẻ lật bộ đồng nhân văn kia ra tiếp tục đọc.

Nhìn thấy “Sầm Tịch” rốt cuộc không thể chịu đựng được chủ nhân “Khải Ca” lăng nhăng lạm tìm, lúc mạo phạm lấy một bộ gông cùm xích chủ nhân trong hầm rượu…Victor kích động đến khó có thể tự kiềm chế, từ sâu trong cổ họng không kìm được phát ra một tiếng “Áu u——!”

Cute quá cute quá, Victor lăn lộn hai vòng trên giường, cầm ipad qua chia sẻ với đồ cổ.

Tyler nhíu lông mày, không thể nào hiểu nổi cái kiểu tình tiết này rốt cuộc cute ở chỗ nào, gắng gượng mà cầm lấy lật được hai trang, nhìn thấy phần Victor còn chưa đọc: Rượu đỏ play.

Tyler: “…”

Victor hứng trí bừng bừng nói: “Sao sao, đọc hay đúng không?”

Tyler cúi đầu, lại lật hai trang, vậy mà thấy được điều giáo play, lại ngẩng đầu nhìn Victor.

Victor còn đang nói: “Em nói anh nghe, đồng nhân văn đọc cũng hay lắm đó, có không ít thứ có thể học tập, chúng ta không thể có thành kiến được. Phải không?”

Tyler tiếp tục trầm mặc cúi đầu, nhanh chóng lật tiếp hơn mười trang, thấy được vô số từ ngữ miêu tả ào ào bay qua, cuối cùng chủ nhân kiêu ngạo bị bắt nạt đến khóc lóc xin tha——người hầu bụng dạ khó lường chuẩn bị cả một tường đạo cụ trong hầm rượu.

Cánh cửa của thế giới mới ầm ầm rộng mở trước mắt đồ cổ.

Quý ngài Victor tự tìm đường chết hãy còn mờ mịt, huơ huơ tay: “Sao anh không nói gì vậy?”

Chú thích:

(1) Đường họa “ 糖画 ”:  Vẽ tranh bằng đường (sugar painting)



(2)  Đường nhân “ 糖人 ”: đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn)



(3) Nguyên văn Tị như huyền đàm “ 鼻如悬胆 ”: sống mũi cao thẳng, mũi đầy, khi thở không bành ra ngoài, lỗ mũi không hướng lên trời



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận