Vĩnh Dạ Chi Phong

Sau khi về đến nhà, Victor hiển nhiên có chút đứng ngồi không yên. Cậu nói buổi chiều mình sẽ xuất phát, tranh thủ đi sớm về sớm, sáng sớm mai là có mặt.

Tyler biết cậu không muốn nói đi làm cái gì, hai tay chống cằm, đăm chiêu nhìn Victor thu dọn hành lý.

Victor gần như không mang theo cái gì cả, thế mà lại dùng một cái vali rất lớn, để thừa rất nhiều chỗ.

Victor vừa chỉ huy người máy giúp việc sắp xếp, vừa giải thích: “Chỗ chỗ chỗ em đi có nhiều đặc sản lắm, nhỡ mà không mang về được thì thiệt. Em chuẩn bị chiều chỗ, lo trước khỏi họa ấy mà”

Tyler: “…”

Một lát sau có điện thoại gọi đến, Victor giấu giấu giếm giếm đi ra ban công nhận, nhưng Tyler vẫn nghe được câu “đi đường tốc hành vật phẩm quý giá”.

Victor lúc quay vào, lại giải thích: “Ờ thì, giờ là thời gian cao điểm của giải đấu tỉnh, vé máy bay không dễ mua mà”

Bậc thầy sát thủ cấp bậc ảnh đế lặng im nhìn kỹ năng diễn xuất vụng về của cậu, một lát sau, gật đầu: “Em không cần phải giải thích”

Haizz, nhìn đứa nhỏ này nói dối đúng là làm người ta sốt cả ruột.

Tyler đưa Victor ra sân bay, hai người hàn huyên một chốc ở cửa an ninh.

Victor cười nói: “Nhanh ghê, hành trình qua lại tổng cộng mười tiếng, không cần chuyển giao”

Tyler nói: “Có chuyện thì trực tiếp truyền tin là được”

Victor bỗng nhiên ý thức được còn có cái bug cực lớn này! Ngộ nhỡ Tyler trực tiếp gửi tin video, lại vào giờ phút mấu chốt nhất, cậu nên nhận hay là không nên nhận đây?!

Victor: “Cái cái cái đó, ờ ờ ờ, thực ra em…À, tín hiệu chỗ đó không được tốt cho lắm…”

Tyler: “…”

Victor: “Cũng không phải hoàn toàn không nhận được! Chỉ là thi thoảng, đột phát, ngẫu nhiên sẽ có một khoảng thời gian ngắn không nhận được này kia…”

Victor đỏ bừng cả mặt, chỏm tóc ngố trên đầu sắp dựng thẳng đứng rồi, đầu dần dần gục xuống, hai mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Mấy em gái đi ngang qua tò mò nhìn hai người, thấy có anh đẹp trai đỏ mặt ở cạnh, lập tức manh không dời nổi bước chân, cứ  nhìn sang bên này suốt.


Tyler đeo khăn quàng cổ, che kín lại khuôn mặt đẹp trai của mình mà không biết là hôm nay hắn mặc một chiếc áo gió dài vẫn đẹp trai như hạc trong bầy gà, lập tức có người chú ý tới.

Bọn họ đã nghe thấy có người xì xào bàn tán, ở tỉnh tái tinh cơ bản đều là người xem thi đấu, không ít người dừng chân một lát, bắt đầu hoài nghi có phải mình nhìn thấy Tứ gia hay không ——thế nhưng không phải ngày mai Tứ gia phải đánh trận chung kết cuối cùng ư, làm sao mà lại xuất hiện trong sân bay cho được?

Ánh mắt lười biếng của Tyler nhìn liếc sang bên cạnh, làm cho mấy người rình coi kia sợ tới mức rụt cổ lại, tiếp đó hắn lại kéo Victor đi.

Hai người đi đến phía sau bồn hoa trong góc, Tyler lại kabe don Victor.

Mặt Victor vẫn nóng, nhỏ giọng nói: “Sẽ, sẽ bị người ta thấy đấy”

Tyler nhếch khóe miệng, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Em có biết vì sao bọn họ lại nhìn em không? Sáng nay em ăn sốt cà chua còn dính một đống trên môi đấy”

“!!!” Victor vội vàng vươn tay chùi đi, thế nhưng hai cánh tay lại bị Tyler giữ lấy, hoàn toàn không cho cậu giơ lên.

Victor tức giận nói: “Cho em lau mau đi, nếu không lại dính lên quần áo anh giờ!”

Tyler cười xấu xa lại gần, liếm liếm bờ môi cậu.

Quá gợi tình, Victor từ xương sống đến đầu gối đều có hơi nhũn, hai tay chậm rãi từ yếu đuối vùng vẫy biến thành chạm hông Tyler.

Tiếp đó Victor bỗng nhiên cảm thấy môi mình bị cắn một phát.

Tyler: “Ừm, hình như tôi nhìn nhầm, không có sốt cà chua”

Lúc hắn nói chuyện, không hề tách ra, hơi thở cận kề, chóp mũi lại trêu tức cọ lên chóp mũi Victor, hoàn toàn chính là một lão lưu manh đang nhân cơ hội trêu ghẹo cậu bạn nhỏ.

Victor không nhịn được, liền chủ động chúi người qua, hôn lén hắn một cái.

Tyler lại rụt về sau, suy nghĩ nói: “Thế sao môi em lại đỏ vậy?”

Hắn lại liếm một cái, nói: “Còn ngọt nữa”

Victor cảm giác mình đang bị hấp chín, không biết làm sao để mà giãy khỏi lão lưu manh này, y như con trai đáng thương bị cạy vỏ ra, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến lúc nào thì mình sẽ bị tha ra rồi ăn luôn, nhìn chòng chọc môi Tyler.

Tyler lại đến liếm một cái, sau đó tuyên bố mình đã tìm ra đáp án: “Em ăn vụng đường”


Victor bị chọc đến không thể thở nổi, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Anh rải”

“…” Tyler nhịn không được nở nụ cười.

Cuối cùng hắn cũng thả Victor ra, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra sửa sang lại cổ áo cho cậu, nói: “Sau này đừng ăn vụng nữa. Ở bên ngoài giấu đường kỹ chút, em ngọt thế này, đừng để người khác thấy”

Victor trở tay dùng sức buộc chặt khăn quàng cổ của hắn, thắt nút lại, nói: “Anh đẹp như vầy, không có chuyện gì thì đừng đi ra khỏi cửa”

Bậc thầy sát thủ “Chẹp” một tiếng, cố hết sức nói: “Tuân lệnh”

Hai cái người không biết xấu hổ tâng bốc nhau rốt cuộc cũng chịu tách ra.

Đi một bước ngoái đầu lại ba lần, Victor chạy chậm cuối cùng mới đuổi kịp tàu cất cánh, trong lòng đều là suy nghĩ: Lúc nào thì ảnh mới phát hiện ra mình thắt nút chết cho ảnh nhỉ?

Tyler thật sự không phát hiện ra khăn quàng của mình bị thắt nút chết.

Victor vừa đi, hắn lập tức trở lại chế độ Chiến Thần băng sơn, hai tay đút trong túi áo gió, lạnh lùng đi ra khỏi sân bay.

Có người từ trong sân bay trực tiếp đuổi theo, lén la lén lút theo sau hắn, lát sau còn móc ra một quyển sổ ký tên, bị Tyler không thèm điếm xỉa.

Tyler đi thẳng về nhà, bắt đầu liên hệ với người ta.

Người mà hắn liên hệ là nhân viên sự vụ vòng bán kết của giải đấu tỉnh, phụ trách một vài chuyện vặt vãnh không liên quan quá nhiều đến việc thi đấu, chủ yếu là làm bối cảnh sân khấu, ánh sáng, hiệu ứng đặc biệt. Tuyển thủ, người dẫn chương trình, khán giả…nếu mà có nhu cầu đặc biệt nào đều do anh ta trực tiếp phụ trách——đương nhiên, là dựa theo quy tắc đấu thầu, hơn nữa có thù lao.

Đến gần vòng chung kết, cái gọi là nhân viên sự vụ này rất bận rộn đó, mỗi ngày đều có người chả hiểu vì sao gửi thư cho anh muốn đấu thầu.

Thân là nhân viên công tác quan trọng, anh ngược lại không có thời gian xem giải đấu tỉnh, bởi vì công việc của anh trong lúc đó quá bận rộn. Anh chỉ có thể xem bản thu lại sau khi giải đấu tỉnh kết thúc.

Hai ngày gần đây, có mấy người đấu thầu càng ngày càng quái gở. Có người muốn “Một vạn đóa hoa hồng giả lập rải dưới chân quán quân”, có người muốn “Chữ I love you tràn đầy cả màn hình lớn trong ba giây”, cũng có người muốn đăng quảng cáo.

Thế nhưng! Quái gở nhất! Không gì bằng một đám người cốt cách thanh kỳ (1)——

Yêu cầu của bọn họ là: “Muốn trời mưa to! Mưa to tầm tã! Càng to càng tốt! Cái loại một giây có thể xối ướt cả người ấy! Giá cả tùy anh ra!”


Nhân viên sự vụ: “???” Tôi coi mà không hiểu trào lưu hiện tại luôn.

Thế nhưng may là ban tổ chức không cung cấp đặc hiệu đó bởi vì ảnh hưởng xấu:

Trời mưa to, người dẫn chương trình, tuyển thủ, cả khán phòng đều sẽ ướt nhẹp, vậy thì có nghĩa là gì? Sẽ có rất nhiều người tức giận chứ sao.

Ban tổ chức chỉ cung cấp đấu thầu hiệu ứng đặc biệt mặt đất, không trung, quảng cáo trên màn hình chung, giờ tất cả đều được bầu ra.

Đến chiều, nhân viên sự vụ nhận được tin tức từ một người trúng thầu.

Người đấu thầu đặc hiệu không trung này ID gọi là “Khả sáu tuổi của tôi”. ID này rất kỳ lạ, khiến cho nhân viên sự vụ lén lút tò mò rất lâu người nọ nuôi trẻ con hay là nuôi thú cưng.

Khả sáu tuổi của tôi: “Pháo hoa có bản diễn tập?”

Nhân viên sự vụ vội vàng lấy pháo hoa đặc biệt làm riêng ra cho hắn xem tham số, thuận tiện gửi video nhiều góc độ lúc diễn tập pháo hoa cho hắn.

Nhân viên sự vụ: “Phải nói là, năm nay pháo hoa đặc chế của chúng tôi có thể viết 1440 chữ, hoặc cũng có thể là ảnh pixel cỡ 60×60, dùng để làm chân dung chắc chắn là đủ!”

Khả sáu tuổi của tôi: “Không cần”

Để đêm đăng quang của giải đấu tỉnh có thể coi như đặc sắc, nhân viên sự vụ cũng có chỉ tiêu, dù sao nếu người đấu thầu chỉ đạo linh tinh, làm giảm rating, thì ban tổ chức sẽ mất nhiều hơn được.

Nhân viên sự vụ vội vàng tiếp tục giới thiệu: “Chỉ có pháo hoa không thôi sẽ rất đơn điệu, chúng tôi còn cung cấp tám trái tim tám mũi tên kim cương xa hoa phiên bản limited nhạc nền carnival!”

Khả sáu tuổi của tôi: “Muốn cái gì biến hóa đa dạng cái đó, người hiện đại mấy người phiền thật”

Nhân viên sự vụ: “???”

Khả sáu tuổi của tôi: “Cậu cứ làm theo là được”

Không hiểu vì sao, nhân viên sự vụ luôn cảm thấy từ vài chữ khô khan này, lại nhìn ra được hai phần khí phách trắc lậu cùng…cao ngạo tự kỷ?

Anh ta rơi vào trầm tư, cũng lấy chuyện này xin chỉ thị của đạo diễn.

Đạo diễn cũng im lặng suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Cậu có biết điểm số hiện tại không?”

Hiện tại điểm số của các tuyển thủ top sáu như sau:

Sát thủ “Odin”, 11 điểm.

Thánh kỵ sĩ “Vong Ưu”, 9 điểm.


Vũ giả nguyên tố “Canh Thần”, 5 điểm.

Dị năng giả “Tiểu đức”, 4 điểm.

Hacker “Repow”, 4 điểm.

Druid “Meo Meo Meo”, 0 điểm.

Đạo diễn liền chỉ vào điểm số này nói: “Ngày mai là trận Odin đấu với Vong Ưu, cậu coi điểm của hai người này, người ở phía sau hoàn toàn không thể nào đuổi kịp, thế nên quán quân chắc chắn sẽ là một trong hai. Hệ thống lại sắp xếp họ vào buổi tối ngày mai, cho nên đêm quán quân căn bản chính là ngày mai, đúng không?”

Nhân viên sự vụ không rõ lắm, lại gật đầu.

Đạo diễn nói: “Mặc kệ là Odin hay là Vong Ưu cầm quán quân mùa này, cậu xem màn diễn thử này của chúng ta xem”

Nhân viên sự vụ ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong hai màn diễn thử quán quân bất đồng, đều có không ít cảnh dành cho Odin.

Nhân viên sự vụ: “…Oh!!!”

Nhìn thấy vẻ đẹp kia, nhân viên sự vụ liền hiểu rõ.

Đạo diễn hút một hơi thuốc điện tử, từng trải nói: “Rõ rồi chứ? Pháo hoa không cần biến hóa nhiều quá, đặc hiệu mặt đất cũng thế, như vậy thì mới có lợi cho chúng ta, đừng làm mấy thứ khách át mất chủ (2), phân tán sự chú ý của khán giả. Đêm quán quân mùa này, trọng điểm rating của chúng ta dựa vào Tứ gia…”

Nhân viên sự vụ quay về tiếp tục bàn bạc vụ đặc hiệu với “Khả sáu tuổi của tôi”.

Khả sáu tuổi của tôi: “Có thể. Âm nhạc đừng ảnh hưởng đến tiếng micro, micro nhất định phải rõ”

Nhân viên sự vụ lúc đang trả lời, phát hiện lại có một người đấu thầu đặc hiệu mặt đất liên hệ với anh. ID của người này cũng rất kỳ lạ, gọi là “Nhà giám định đồ cổ”.

Nhân viên sự vụ cảm giác người này là fan tử trung của Odin, bởi vì yêu cầu của người này là: Sau khi Odin đoạt giải quán quân, cả mặt đất trải đầy biển hoa Tinh Mộng, cánh hoa còn phải tung bay, làm sao cho lãng mạn thì làm.

Nhân viên sự vụ: “Thế nếu Vong Ưu được giải quán quân thì sao?”

Nhà giám định đồ cổ: “Thì trải toàn mìn”

Nhân viên sự vụ: “…”?????

Chú thích:

(1) Cốt cách thanh kỳ “ 骨骼清奇 ”: thường hay gặp trong mấy bộ võ hiệp, ý chỉ khung xương tốt, thích hợp luyện võ

(2) Nguyên văn Tuyên binh đoạt chủ “ 宣兵夺主 ”: giọng của khách át giọng của chủ nhân. Ví dụ như vật ngoại lại hoặc không quan trọng chiếm cứ vị trí của vật vốn có hoặc chính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận