Từ sau ngày ấy, Lý Long Cơ mới gặp lại Tự Cung, không biết vì sao hắn đối xử với Tự Cung gần gũi thân thiết như thế, ôm Tự Cung chạy vui vẻ đi nơi nơi, so với mẹ ruột là ta tuyệt đối không thua kém.
Mấy tháng sau, Triệu Cơ có bầu. Bởi vì được Lý Long Cơ thịnh sủng, cơ thiếp trong Lâm Tri vương phủ đều cố ý gây khó dễ nữ tử xuất thân chốn yên hoa này, thế nên nàng ta thường xuyên đến chỗ ta ngồi chơi. Mới đầu ta còn cố ý lảng tránh, nhưng nhìn nàng lẻ loi một mình lại đang mang bầu, bất giác có chút mềm lòng, thỉnh thoảng sẽ sai người đi mời nàng, tán gẫu vài kinh nghiệm nuôi dạy con cái.
Hôm nay nàng đang ở chỗ ta nói chuyện, Lý Thành Khí bỗng nhiên trở về phủ.
Triệu Cơ sợ hãi đứng dậy hành lễ, Lý Thành Khí chỉ mỉm cười nhìn nàng, cũng không hỏi gì.
Đợi Triệu Cơ đi rồi, ta mới hỏi chàng: "Quận vương có phải muốn nói gì hay không ?" Vừa rồi vẻ mặt chàng nhìn Triệu Cơ, dù chỉ ngưng trọng trong khoảnh khắc, cũng đã làm cho ta hết hồn. Lý Thành Khí lắc đầu cười, nhẹ nắm tay ta: "Không có gì, ta chỉ là bỗng nhiên nổi lên ý niệm phải trân trọng thê nhi trong đầu, có lẽ là sầu lo quá mức." Ta hiểu rõ, cười nắm cánh tay chàng: "Ta là thấy Triệu Cơ đáng thương, Long Cơ sủng ái quá mức khác người, lại không thể mỗi ngày mang nàng ấy theo bên người, nên tất nhiên khó tránh khỏi bị khi dễ. Một nữ nhân muốn trị tội một người khác, sẽ có đủ loại biện pháp tìm không ra sơ hở, cho dù Long Cơ muốn trị tội cũng không biết làm thế nào."
Lý Thành Khí nghe ta liên miên cằn nhằn nói nửa ngày, mới lộ vẻ mặt buồn cười: "Nghe qua, nàng hình như rất bức xúc ?" Ta thở dài, đang muốn tiếp tục nói, mới giật mình hiểu ra ẩn ý của chàng, không khỏi cười nói: "Nghe người khác kể lại nên tự nhiên biết. Vĩnh An nhận được sủng ái của quận vương, vương phủ to như vậy lại không có nữ quyến khác, nên chưa từng gặp loại phiền toái này."
Lý Thành Khí thoải mái dựa vào án thư, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rọi lên người chàng từng vệt nắng sáng rực.
Chớp mắt, giống như trở lại lúc còn trẻ, ôn nhuận như xưa.
Ta cười nhìn chàng, chàng lại bỗng nhiên nói: "Vĩnh An, là ta sơ sót, lúc còn nhỏ nàng ở bên Hoàng tổ mẫu luôn luôn có Uyển Nhi làm bạn, hiện tại ngay cả người nói chuyện đều không có." Trong đầu còn đang hồi tưởng dáng vẻ chàng năm đó, chàng nói một câu như thế, ngược lại làm ta không biết nên khóc hay cười : "Hoá ra là chàng đang nghĩ tới việc này, nếu chàng thật sự thẹn trong lòng, vậy để cho ta gặp Uyển Nhi đi?"
Trong lời nói có cười, trong nụ cười lại cất giấu lời muốn nói.
Thời gian này, ta không dám yêu cầu bất cứ việc gì làm hỏng đại sự của chàng, nhưng hơn mười tuổi ta đã vào cung hầu bạn Hoàng tổ mẫu, Uyển Nhi liền chỉ bảo khắp nơi, bảo vệ ta khắp nơi. Tới nay rốt cuộc là bạn hay địch? Ta không muốn nghĩ sâu.
Chính là trong lòng luôn luôn có cảm giác, nếu giờ không gặp, sau này sẽ khó gặp .
Lý Thành Khí xem chừng không ngoài ý muốn chút nào, yên tĩnh suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Ta sẽ sắp xếp."
Lòng ta thầm vui vẻ, không khỏi giữ chặt tay chàng, vui đùa nói: "Phu quân đại nhân, đa tạ ngài đối với thiếp ân sủng. Chàng đoán xem vừa rồi ta nhìn chàng, nghĩ tới cái gì ?" Lý Thành Khí thuận thế kéo ta vào lòng, cười nhẹ hỏi: "Cái gì?"
Mặt ta hơi nóng lên, nhưng vẫn là thản nhiên nói ra: "Nhớ tới lúc ta và chàng tình cờ gặp nhau trong phòng Nghi Đô. Nhiều năm như vậy, ta vẫn dự tính muốn vẽ lại hình ảnh chàng ngày ấy, cuối cùng không thể hạ bút. Đành phải thầm thán phục trong lòng, tuy là còn trẻ phong lưu đẹp như tranh, nhưng cũng tự thành phong thái khó bút nào tả xiết."
"Tuy là còn trẻ phong lưu đẹp như tranh, nhưng cũng tự thành phong thái khó bút nào tả xiết ?" Lý Thành Khí lẩm nhẩm vài lần, trong mắt dâng lên ý cười ấm áp: "Khá giống với lời vũ nương trêu ghẹo Trương Cửu Linh, dùng vần, bằng trắc, vế đối không đúng tý nào. Bổn vương vì giữ gìn mặt mũi Vương phi, chỉ có thể đem câu này nhớ ở trong lòng ."
Ta càng ngượng ngùng, cố ý ho khan hai tiếng, không để ý tới câu trêu đùa của chàng. Có điều nhắc đến Trương Cửu Linh, lại nghĩ tới một chuyện: "Hiện nay Trương Cửu Linh con đường làm quan đắc ý, còn nhớ rõ Uyển Nhi ở Tam Dương cung ngày đó ?"
Đêm đó, Uyển Nhi tự mình xin thánh dụ, bắt Trương Cửu Linh làm ra bài thơ tinh diệu kia.
Mọi người chỉ thấy đến tài hoa Trương Cửu Linh, lại không ai nhìn ra tình cảm mịt mờ trong câu "Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết". Khi đó tình thế biến đổi khôn lường, thậm chí liên luỵ tới an nguy của ta và Lý Thành Khí. Mà nay Tiên Huệ đã không còn ở nhân thế, Uyển Nhi tuy được ân sủng, nhưng cũng là từng bước bước vào hoàng thổ...
Nghe nói Trương Cửu Linh đã có vợ con, không biết hắn còn nhớ rõ Uyển Nhi?
Nếu có thể lưu lại chút tình cảm, đối với Uyển Nhi tất nhiên có lợi.
Lý Thành Khí khẽ cười, giúp ta vén sợi tóc vương trên má: "Nàng đã mở miệng, ta nhất định làm theo." Ta kinh ngạc nhìn chàng: "Làm cái gì?" Chàng cười: "Loại sự tình này nàng bắt ta hỏi hắn như thế nào? Tất nhiên là để cho bọn họ gặp mặt một lần, giải đáp thắc mắc của nàng." Lý Thành Khí luôn hiểu được suy nghĩ của ta, ngược lại ta có chút ngượng ngùng: "Việc này là do ta có tư tâm muốn giúp Uyển Nhi, ngược lại nếu có người khác đến nhờ chàng che chở hồng nhan tri kỷ năm xưa, chỉ e ta sẽ ganh tị."
Lý Thành Khí cười đến vui vẻ: "Bổn vương xưa nay luôn bạc tình, làm gì có hồng nhan tri kỷ?"
————————————————————
Cảnh Long năm thứ tư, mùng sáu tháng sáu, Thánh Thượng di giá tới Tam Dương cung, long trọng tổ chức "Thạch tông hội ẩm" .
Màu vàng sáng rực kéo hơn hai mươi dặm, phóng mắt ra xa nhìn không thấy giới hạn. Ta ngồi trong lương đình chăm chú nhìn Lý Thành Khí. Chàng lại ung dung nhàn nhã phẩm trà, cho tới khi ta thật sự không kìm được bật cười, chàng mới quay đầu nhìn ta: "Làm sao vậy?" Ta cố tình thở dài: "Quận vương thật đúng là hao hết tâm tư, cả bệ hạ cũng mời tới."
Lý Thành Khí chỉ cười, lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Uyển Nhi nay là sủng phi, Trương Cửu Linh lại là trọng thần trong triều, trừ cách này ra, còn lại ra cung rất khó gặp." Ta hé miệng cười: "Đa tạ quận vương." Chàng khẽ cười nói: "Mấy ngày này nàng chỉ cần tận hứng ôn chuyện với Uyển Nhi, chuyện khác không cần nghĩ nhiều." Ta dạ, lại nghĩ nghĩ: "Lần này Thái Bình và Long Cơ đều đi theo bồi bệ hạ, có phải cũng là sắp xếp của chàng ?"
Lý Thành Khí lắc đầu, không giải thích, chỉ lặp lại một câu: "Chuyện khác không cần nghĩ nhiều." Ta nhìn thần sắc chàng chắc chắn, không tiếp tục truy vấn, chính là nghĩ đến ngày mai Uyển Nhi sẽ tới, liền không nhịn được muốn cười.
Cái gọi là "Thạch tông hội ẩm", không vui sướng hào hứng như lúc Hoàng cô tổ mẫu còn sống, quần thần xem ra hứng thú cũng không cao. Ngày kế khi Uyển Nhi đến, ta đang ở lương đình cho Niệm An ăn điểm tâm, nàng lặng yên đi đến phía sau ta, một phen ôm lấy Niệm An, cười khanh khách nói: "Rất xinh đẹp, mặc dù không bằng ca ca, nhưng cũng là nhân trung phượng phẩm*."
*Thời xưa hay ví nam như rồng nữ như phượng, phượng phẩm = phụ nữ xinh đẹp.
Hạ Chí, Đông Dương vừa thấy là Uyển Nhi, lập tức khom người, rời khỏi hai mươi bước.
Ta bị giật mình, lập tức lại cười rộ lên: "Mọi người nói Tự Cung cực kỳ giống ta, tỷ thổi phồng như thế, có phải là đổi cách nói khác mà khen ta không ?" Nói xong, giúp Niệm An lau sạch sẽ khóe miệng, nói tiếp: "Đều là con của ta, nếu tỷ muốn khen ta, không bằng lấy Niệm An mà nói đi?"
Nàng híp mắt, im lặng cười .
Khoé mắt kia lộ ra vết nhăn li ti, cuối cùng hiện ra năm tháng dấu vết.
Niệm An dường như cảm giác được di nương này đặc biệt, cũng ê a vuốt mặt nàng.
Đến khi Tự Cung tiến vào, nhìn thấy Uyển Nhi thì ngẩn ngơ tròn mắt, ta ngoắc tay con trai: "Đến, gọi di nương." Tự Cung rất có dáng đi tới, cười sờ sờ tay Uyển Nhi: "Di nương." Uyển Nhi đầu tiên là cười cười, vừa thấy bóng người đứng ngoài đình, lập tức đem Niệm An đưa cho ta, chầm chậm nghênh đón: "Thọ Xuân quận vương, Trương đại nhân."
Lý Thành Khí gật đầu cười, đến gần đón lấy Niệm An, ta nháy mắt vài cái, rất là vừa lòng với sắp xếp của chàng.
Trương Cửu Linh mới gặp Uyển Nhi, có chút kinh ngạc. Uyển Nhi lại cười đến vân đạm phong khinh, cố ý liếc ta một cái. Ta giả bộ không thấy, tiếp tục cho Niệm An ăn, nghe ba người bọn họ nói chuyện phiếm, nhớ lại tình cảnh này như ở Khúc Giang yến lúc trước. Năm ấy Trương Cửu Linh chỉ là thiếu niên tiến sĩ không có chức quan, còn Uyển Nhi là nữ quan được Hoàng cô tổ mẫu sủng ái nhất. Lúc đó lúc này, đã là cách biệt một trời.
Guồng bánh xe không ngừng múc nước đổ lên đỉnh đình, từ trên mái đình tuôn xuống một lớp màn nước, dòng nước róc rách, khiến cho Tự Cung rất thích thú, không ngừng giơ tay chạm vào màn nước. Ta cùng Lý Thành Khí đều cười ngắm nhìn, không lo lắng chút nào, ngược lại các tỳ nữ vô cùng khẩn trương, cứ đứng ở một bên che chở.
"Vĩnh An", Uyển Nhi bất đắc dĩ cười nói: "Không sợ Tự Cung bị lạnh ?" Ta lắc đầu cười: "Tự Cung chơi đùa vui vẻ là tốt rồi, con trai nên thả ra ngoài, nếu sợ này sợ kia, ngày sau làm sao có thể có can đảm lên ngựa giết địch?" Nàng khẽ thở dài: "Cũng đúng, hoàng tử khác trong cung đều rất được nuông chiều, ngay cả đi đường cũng sợ té ngã, so với các thúc bá khác còn kém xa."
"Tự Cung cũng quá bị nuông chiều." Lý Thành Khí cố ý liếc nhìn ta. Ta cười: "Được, hiểu được, lần sau quận vương dạy Tự Cung thuật cưỡi ngựa, ta tuyệt đối không nhìn tới." Chàng lắc đầu cười: "Sống an nhàn sung sướng đều không phải là chuyện tốt."
Uyển Nhi cười ha ha: "Vĩnh An, muội đúng là hãn thê (bà vợ hung hãn), quận vương muốn dạy con trai cưỡi ngựa, còn phải được muội cho phép. Năm đó quận vương chính là thiếu niên thành danh, văn thao võ lược, cưỡi ngựa kiếm pháp đều được biết bao người tôn sùng, nếu không sao có thể khiến cho đại quân Đột Quyết không chiến mà chạy ?" Ta cười: "Năm đó Đại Minh cung không phải chỉ có một Lý Thành Khí."
Đâu chỉ là chàng, khi đó hoàng tử hoàng tôn trong cung, người nào mà chưa từng trải qua thăng trầm, Lý gia hoàng tử hoàng tôn, không có ai là không nổi danh. Chẳng qua, rất nhiều người đã phải bỏ mạng trong tầng tầng lớp lớp âm mưu ở Đại Minh cung, không hề có cơ hội mở ra khát vọng.
Uyển Nhi hiểu rõ cười: "Đúng rồi, Hiếu Kính Đế Lí Hoằng, Chương Hoài Thái Tử Lý Hiền, thậm chí là Tương vương nay đã ở ẩn tiêu dao, vị nào mà không làm người khác phải cúi đầu ngưỡng mộ ?"
Nàng không hề e dè, đề cập ba huynh đệ ruột của bệ hạ, lại không đề cập tới vị quân vương hàng ngày cô đơn trên ngôi hoàng đế kia... Ta lắc đầu cười, không tiếp lời. Lý Hiền à Lý Hiền, ngài từ thế lâu vậy rồi, có đoán được rằng cô gái xuất thân từ Dịch đình, cô gái một lòng lưu luyến si mê ngài, trải qua bao nhiêu mưa gió, ở bên cạnh hai đời đế vương tham gia chính sự, đã sớm vượt xa ngài từ lâu ?
Đáng tiếc Lý Hiền vốn có khả năng làm Thiên Tử, lại sinh vào thời điểm Võ gia đắc ý nhất.
Nay Võ Tam Tư chết đi, Võ gia đã không còn cơ hội xoay người, vậy Lý gia thì sao? Ta ngẩng đầu nhìn Lý Thành Khí, có trách thì chỉ trách người của Lý gia rất vĩ đại, cho dù là Thái Bình hay là chàng, hoặc là Lý Long Cơ, đều được thừa kế tâm đế vương của Hoàng cô tổ mẫu.
Ánh nắng chiếu trên người Lý Thành Khí vẽ ra một hình thù sáng tối không rõ, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của chàng, nhưng loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Lý Thành Khí cách ngôi vị hoàng đế càng gần, càng phải mạnh mẽ quyết tâm. Năm đó là vì bảo vệ phụ huynh thân thiết mà nhẫn tâm, nay vì chính mình, liệu chàng có làm được ?
Niệm An bỗng nhiên giơ tay ôm cổ Lý Thành Khí, hôn lên mặt chàng: "Phụ vương."
Lý Thành Khí phì cười, khẽ nhướng mày. Trương Cửu Linh cùng Uyển Nhi cũng nhịn không được cười lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...