Vĩnh An

Bệ hạ gật đầu nói: "Gia yến không cần lễ tiết phiền phức như thế, truyền đi."

Do ngồi ở ngay gần cửa điện, ta vừa vặn có thể thấy nội thị đang thu ô, vài thiếu niên đứng ở cửa chỉnh trang quần áo, bởi vì ta vào cung sau khi hoàng cô tổ mẫu vừa mới đăng cơ, các vị quận vương vì tránh họa, cho nên hoặc là cáo ốm ra cung tu dưỡng, hoặc là trực tiếp bị đuổi khỏi cung, nay xem ra, đều vô cùng lạ mặt .

Đứng trước mọi người đúng là Lý Thành Khí, một tiểu nội thị đang khom lưng thay hắn lau sạch nước mưa bẩn dính trên giày, hắn vốn đang nghiêng đầu nghe thiếu niên phía sau nói chuyện, hình như cảm giác được cái gì, bỗng nhiên quay đầu nhìn vào trong điện quét mắt một cái, đúng lúc cùng với ánh mắt ta chạm vào nhau, khẽ mỉm cười vẫy tay cho lui nội thị.

"Tỷ tỷ", Tiên Huệ không biết từ đâu sờ soạng nắm tay ta, nhẹ giọng nói, "Ca ca ta có đẹp không?"

Tâm trí ta trở về, xấu hổ cười, nói: "Muội sao lại chạy đến chỗ ta ?" Nàng nháy mắt mấy cái nói: "Mùi huân hương quá nặng, chỗ này của tỷ mùi nhạt hơn." Ta đem nàng ôm vào trong ngực, nói: "Ở trước mặt bệ hạ mà muội dám chạy loạn, cũng không sợ bị phạt."

Nàng le le lưỡi, quay đầu chạy đi nhìn các ca ca của nàng.

Lý Thành Khí cùng các quận vương đi vào trong điện, theo thứ bậc bắt đầu khấu bái đại lễ, tâm tình bệ hạ vô cùng tốt, liên tục cười cho bọn họ đứng dậy, ban ngồi. Trừ bỏ Thái Bình tinh tế nhìn bọn họ, còn lại các công chúa đều đứng dậy hành lễ, ta vừa đưa tay kéo Tiên Huệ, lại bị nàng tránh đi, một bóng dáng hồng nhạt bổ nhào vào người Lý Thành Khí: "Thành Khí ca ca."

Lý Thành Khí ôn hòa sờ sờ đầu Tiên Huệ, thiếu niên phía sau lại nhướn mày: "Tiên Huệ a Tiên Huệ, ta mới là ca ca ruột của muội a." Tiên Huệ hừ một tiếng, không nhìn hắn.

Mọi người đều lắc đầu cười, không khí vốn đang ngột ngạt cũng nhờ vậy đều biến mất.

Bệ hạ lắc đầu cười nói: "Thái Bình, một màn này làm cho trẫm nhớ tới con khi còn bé, cũng là bám Lý Hoằng* như thế." Thái Bình thần sắc ảm đạm buồn bã chợt nở nụ cười đẹp đẽ, nói: "Khi đó nữ nhi cũng rất thích đi theo Hiền ca ca**, đáng tiếc huynh ấy giống như khối băng vạn năm, nói cũng không dám nói quá ba câu."

*& **: Lý Hoằng và Lý Hiền: Là con ruột của Võ Tắc Thiên, đều từng được phong làm Thái tử, sau cả hai đều bị Võ Tắc Thiên phế để tự mình đăng cơ.

Bệ hạ cười lắc đầu, phân phó cung nữ mở tiệc


Mấy câu nói đó nghe như tán gẫu việc nhà, thật ra là đang nói về hai vị hoàng tử đã mất, cũng từng được sắc phong làm thái tử, sau lại lần lượt bị phế bỏ ngôi vị. Trước khi bệ hạ đăng cơ, đã trước sau phế bỏ sáu vị thái tử, hai vị hoàng đế, để lúc này mới đổi lấy được khai quốc triều Đại Chu. Hiện giờ nghĩ lại, đều là con cháu ruột của hoàng cô tổ mẫu, chẳng qua là ta từ lúc ba tuổi đến chín tuổi đã có sáu năm để hiểu chuyện.

Từ bi Hiếu kính Hoàng đế Lí Hoằng, Bác học Chương hoài Thái tử Lý Hiền, khi mất đều mang theo phong hào tôn quý vô thượng. Còn lại Lư Lăng vương và thái tử điện hạ hiện nay, cũng chỉ là hạng người bình thường trong miệng thế nhân. Trong Đại Minh cung truyền thuyết rất nhiều, khi chết thì trở thành truyền thuyết hoặc còn sống thì là con rối, những kẻ này cũng không thể nói được đúng hay sai.

Ta nhàn nhã gắp một khối thất phản cao, nghe các quận vương trò chuyện với bệ hạ, mới biết được người có vẻ nóng nảy vừa rồi là Lư Lăng vương trưởng tử, khó trách cùng Tiên Huệ sinh có năm sáu phần giống.

Tiên Huệ dính ở bên người Lý Thành Khí, giống như một miếng thuốc dán, làm cho người ta dở khóc dở cười.

Yến hội được quá nửa, Thái Bình bỗng nhiên nói việc triều đình.

"Lai Tuấn Thần tra thẩm mấy ngày, sử dụng nghiêm hình thủ pháp tàn bạo, ngũ độc đầy đủ", nàng vừa nói, vừa nâng chén quơ quơ, "Lại vẫn chưa lấy được tội chứng Âu Dương Thông mưu phản, nay trong triều chúng thần liên tục dâng tấu chương vì Âu Dương Thông tẩy oan, mẫu hoàng đối việc này thấy như thế nào?"

Bệ hạ trầm ngâm một lát, nói: "Nếu qua mười hai ngày vẫn không có chứng cứ phạm tội, lưu lại đi."

"Trong tay Lai Tuấn Thần, trước nay không có kẻ oan uổng. Hắn nghĩ ra nhiều loại khổ hình, còn đặt tên gọi mỹ miều. Dùng thanh xà đóng trụ tay chân người, xuyên thành một đường hướng về phía mặt trời xoay tròn, đó là "Phượng hoàng phơi nắng", Thái Bình cười châm chọc, lấy đũa chỉ chỉ một mâm “bách điểu triêu phượng” trước mặt, "Giống tựa món này, bất quá phải máu me đầm đìa hơn."

Lúc nàng nói chuyện, Tiên Huệ đang ăn bên kia lập tức phun ra.

Thái Bình thấp giọng phân phó tỳ nữ bưng cho Tiên Huệ chén trà nóng, lại mở to đôi mắt phượng, nói: "Mấy ngày trước đây ta sai người đến lấy quyển “La chức kinh” mà hắn biên soạn về đọc, lấy dấm chua đổ vào mũi, đốt tóc nấu người, chỉ mấy phương pháp tầm thường đã làm cho da đầu nữ nhi run lên, càng chưa nói đến đóng đinh gỗ vào đầu, não liệt tủy chảy —— "

Ánh mắt bệ hạ thâm trầm, đánh gãy lời nàng nói: "Thái Bình, khi dùng bữa không cần nói những lời này."

Thái Bình cười cười, tiếp tục ăn món “bách điểu triêu phượng” kia.


Ta thấy bản thân phát lạnh từng trận, bỗng nghe thấy tiếng ngọc khí khẽ chạm, cung tỳ dâng đồ ăn cho ta sắc mặt đã trắng bệch, bưng đĩa ngọc trong tay không xong. Đầu ta căng thẳng, liền giơ tay tiếp nhận đĩa ngọc trong tay nàng, miễn cho nàng khiến bệ hạ chú ý: "Đồ ăn này có chút dầu mỡ, ngươi giúp ta mang thêm chén 'Thần tuyền tiểu đoàn' đến."

Thị yến của bệ hạ, xưa nay đều dùng trà 'Ân thi ngọc lộ', ta cũng không quan tâm đặc biệt, chỉ thầm nghĩ cho nàng ra bên ngoài một lát trấn định tinh thần. Có điều, Thái Bình công chúa nói chuyện nhiều nhất cũng chỉ làm cho người ta sợ hãi đôi chút, nàng như thế nào lại sợ thành như vậy?

Tiểu cung tỳ kia sửng sốt, cảm kích nhìn ta một cái, khom người lui xuống.

Ta thấy nàng đi rồi cũng không suy nghĩ nữa, nhìn chằm chằm món ‘bách điểu triêu phượng’ kia, trong lòng vạn phần khâm phục khẩu vị với dũng khí của Thái Bình. Ở trước mặt hoàng cô tổ mẫu, cũng chỉ có Thái Bình với Uyển Nhi mới có thể nói chuyện thẳng thắn, nhưng xem ra Uyển Nhi là theo lệnh hầu hạ, còn Thái Bình lại phần nhiều là nghịch ý tứ bệ hạ mà đến.

Trong tay Lai Tuấn Thần tru giết đại thần quan liêu nhiều vô số kể, thêm một Âu Dương Thông cũng chỉ là nhớ thêm tên một tội nhân mà thôi. Uyển Nhi từng nói qua, đây là thủ đoạn đả kích tôn thất Lý Đường trước khi bệ hạ đăng cơ, chẳng qua Lai Tuấn Thần đối với bức cung thật sự là thiên phú dị bẩm, chưa từng thất thủ, mặc dù ác danh vang dội bên ngoài nhưng không có ai có thể bắt được nửa phần nhược điểm của hắn.

Bệ hạ có vẻ không để ý lắm đến lời Thái Bình, nhưng thật ra lại nhìn nghiêng về phía Lý Thành Khí, nói: "Thành Khí đối với án tử Âu Dương Thông thấy thế nào?" Nàng vừa nói xong, vừa chỉ tay đến một phần đồ ăn, ý bảo Uyển Nhi ban cho Lý Thành Khí.

Lý Thành Khí đứng dậy tạ ơn, nói: "Tôn nhi nghĩ đến việc Âu Dương Thông, không chỉ là triều đình chính sự, mà còn liên quan đến các học tử dân gian", hắn thấy bệ hạ khẽ gật đầu, mới tiếp tục nói, "Cha của Âu Dương Thông là Âu Dương Tuần lấy nét chữ mà vang danh khắp thiên hạ, ngay cả Cao tổ cũng từng khen ngợi, trong lòng các văn nhân học tử lại có danh dự cực cao. Âu Dương Thông là chân truyền từ cha, thanh danh cũng không thua kém, hiện giờ đây, trong giới văn nhân mặc khách đang bàn luận rộng rãi về vụ án này, bọn họ đều cảm thấy bất công."

Bệ hạ lại gật đầu, hỏi : "Bọn họ nói gì?"

"Có câu tục ngữ, nhìn chữ mà biết một người", Lý Thành Khí nói, "Mọi người đều cho rằng Âu Dương Thông không có tâm mưu nghịch. Tôn nhi nghĩ án này nên điều tra nhanh chóng, mau chấm dứt những lời đồn không tốt."

"Văn nhân muốn nói thì cho bọn họ nói đi. Nếu không có vụ án Âu Dương Thông, bọn họ cũng sẽ tìm việc khác mà nói thôi", bệ hạ nhìn kỹ hắn, mỉm cười nói, "Trẫm nghe nói ở ngoài cung Phù Dung viên, ngươi từng cùng Âu Dương Thông gặp nhau, trao đổi thư từ, rất có cảm giác tri âm?"

Ta âm thầm cả kinh, tay không khỏi siết chặt mép bàn một cái. Cùng tội phạm mưu nghịch dính dáng với nhau, hoàng cô tổ mẫu xưa nay khắc nghiệt, trong lời hắn nói mới rồi tuy rằng tránh nặng tìm nhẹ, nhưng lời này cũng là...


Lý Thành Khí sắc mặt chưa biến, gật đầu nói: "Tôn nhi khi còn bé yêu thích chữ viết của Âu Dương Tuần, ngày ấy ở Tử Vân lâu ngẫu nhiên gặp hắn, nổi lên chút hưng trí, gặp mặt một lần mà thôi, còn chưa nói tới là tri âm."

Bệ hạ cười hỏi: "Vậy ngươi nhìn chữ của hắn, cũng có thể biết được người này không có tâm mưu phản ?"

Một câu này, mọi người đều im bặt không dám nói, chỉ có tiếng nhạc sau bình phong phát ra, lượn lờ không ngừng.

Lý Thành Khí trầm ngâm một lát, giống như đang cân nhắc.

Bỗng nhiên, Thái Bình ho khan vài tiếng, bình thản uống rượu.

Nàng lấy khăn che miệng, cười đánh gãy đối thoại giữa hai bà cháu: "Nữ nhi cũng từng cùng hắn thảo luận qua tập viết luyện chữ, nếu chỉ bằng chữ viết, ai có thể chắc chắn nói được một câu hắn có phải vọng thần tặc tử hay không? Mẫu hoàng vừa rồi cũng nói, văn nhân yêu thích nghị luận bừa bãi về triều chính, cho bọn họ nói càng tốt."

Bệ hạ lắc đầu cười nói: "Sao trẫm chưa từng nghe qua con thích luyện chữ?"

"Là nữ nhi lười nhác", Thái Bình cười nói, "Lúc trước trong cung này có không ít người lấy ‘Bốc Thương thiếp’, ‘Trương Hàn thiếp’ ra tập viết ."

Uyển Nhi từ đầu đến cuối vốn luôn ở một bên im lặng, đúng lúc xoay người, tiếp nhận trà từ trong tay cung tỳ, đưa tới trước mặt bệ hạ.

"Công chúa nói đúng", nàng cười nói, "Trong Đại Minh cung có không ít người đều yêu thích chữ viết Âu Dương Tuần, ngay cả Vĩnh An quận chúa vào cung mới hai năm cũng như thế, cả ngày đem tám cách tập viết của Âu Dương Tuần treo ngoài miệng."

Bệ hạ cười nhẹ, giương mắt nhìn ta.

"Cả ngày treo ở ngoài miệng ?" Bệ hạ cảm thấy rất hứng thú: "Đến, lại gần nói trẫm nghe một chút."

Ta liền đứng dậy, ở trong đầu nhẩm qua một lần, mới mở miệng đọc: "Như cao phong chi trụy thạch, như trường không chi tân nguyệt, như thiên lí chi trận vân, như vạn tuế chi khô đằng, như kính tùng đảo chiết, lạc quải chi thạch nhai, như vạn quân chi nỗ phát. . . . . "


Ta chưa đọc xong đã bị bệ hạ lên tiếng đánh gãy: " Như lợi kiếm đoạn tê giác, như nhất ba chi quá bút", ý cười trong mắt ngài càng sâu, nói, "Ai dạy ngươi vậy?"

Ta trả lời: "Trước khi vào cung, Vĩnh An từng theo tiên sinh trong nhà đọc sách hai năm, là tiên sinh dạy ."

"Trẫm khi còn bé cũng thường bị tiên sinh bắt buộc học thuộc tám cách tập viết này, không nghĩ tới cháu gái đồng lứa vẫn là như thế." Bệ hạ dường như nghĩ tới tình cảnh khi còn bé, vẻ mặt dịu xuống, trong nụ cười mang theo vài phần u sầu.

Mười bốn tuổi trước khi nhập cung, bệ hạ vẫn là một thiếu nữ không biết tới nơi mưa máu gió tanh, hậu cung tranh sủng. Ta thấy vẻ mặt nàng hơi buồn bã cũng không khỏi tưởng nhớ lại những ngày trước đây, mặc dù mẫu thân sớm mất, lại không thường gặp phụ vương, nhưng cũng không cần cân nhắc dụng ý mỗi câu của người ngoài, mỗi ngày lo lắng nhiều nhất cũng chỉ là không thuộc bài, bị tiên sinh quở trách bắt chép sách thôi.

"Đến, đến cạnh hoàng cô tổ mẫu." Bệ hạ hướng ta ngoắc bảo đến gần.

Ta nhanh đi qua, mọi người nhìn ta bằng thần sắc khác nhau. Các Võ thị quận chúa cực kỳ hâm mộ, Lí thị công chúa có ghen tị, cũng có giả vờ lạnh nhạt. Thái Bình công chúa chỉ đoan trang uống trà, có chút giống như vô tình nhìn thoáng qua Uyển Nhi, lại quét mắt liếc nstrongin. Ta giả bộ không thấy thần thái mọi người, chỉ có lúc lướt qua khom người đứng cạnh Lý Thành Khí mới hơi có chút phân tâm.

Ta đi đến bên cạnh bệ hạ, bị nàng nhẹ nắm tay: "Ban thưởng ngồi."

Cung tỳ bên cạnh liền khiêng ra một chiếc ghế thấp bằng gỗ lim, khi ta ngồi xuống, bệ hạ mới cười nói: "Trẫm nghe phụ vương ngươi nói qua, dạy ngươi là Tạ tiên sinh. Tạ Lập Đình ở Võ gia nhiều năm, ngay cả trẫm khi còn bé cũng từng bị hắn giáo huấn qua."

Ta gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Cao tuổi, tính tình cứng rắn, Vĩnh An và các tỷ muội đều từng bị sư phó phạt qua. Tứ thư Ngũ kinh cũng là bị ngài ấy bắt chép phạt mới xem như học thuộc lòng". Không nghĩ tới lão tiên sinh kia cũng từng là sư phó của hoàng cô tổ mẫu .

Bệ hạ thanh nhã cười, cùng ta hàn huyên vài câu nhàn thoại, mới để ý Lý Thành Khí nói: "Đi ngồi đi."

Lý Thành Khí khom mình hành lễ, ngồi trở về.

"Thái Bình, trẫm biết ngươi có oán khí", bệ hạ khẽ thở dài, đối với Thái Bình không nói được lời nào: "Nửa tháng trước chúng thần thỉnh lập Chu quốc công làm hoàng thái tử, Âu Dương Thông từng cực lực phản đối, cho nên ngươi luôn cho rằng Âu Dương Thông mưu phản là do Chu quốc công vu hãm. Trẫm cũng là ngưởi Võ gia, nay ngươi gả cũng là người Võ gia, vốn là tuy hai mà một, cần gì vì chuyện triều đình mà làm tổn thương tình cảm."

Ta nghe tới đây, cuối cùng hiểu được .

Từ khi Địch Nhân Kiệt làm tể tướng, triều thần năm lần bảy lượt dâng tấu thỉnh lập thái tử mới, Võ thị trưởng tộc Võ Thừa Tự, cũng chính là Chu quốc công trong miệng bệ hạ, mấy lần được dâng sớ làm người được chọn. Cho nên Thái Bình công chúa mới nói ra vụ án Âu Dương Thông, chẳng qua đây là lời dẫn, điều nàng chân chính muốn nói là chuyện sửa lập thái tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui