Nhờ Lý Long Cơ ban tặng, vết thương nơi đầu gối đến cuối tháng mới tốt hẳn, lại thêm một vết sẹo.
Uyển Nhi nhìn kỹ đầu gối của ta, buông làn váy, nói: "Lâm Tri quận vương thật đúng là nhẫn tâm xuống nặng tay." Ta cười bất đắc dĩ: "Hắn chưa từng động tay với nữ nhân, làm sao biết nặng nhẹ." Uyển Nhi lắc đầu cười, bỗng nhiên khẽ nói: "Ngày ấy một khúc Quảng Lăng tán, kinh diễm tứ phía, là nhờ phúc khí của muội ư ?" Tim ta nhảy dựng, chỉ thuận miệng đáp: "Đều là chuyện cũ , tỷ tỷ thế mà còn nhớ rõ."
Nàng sâu kín liếc nhìn ta một cái, không hỏi lại, chỉ tán gẫu thêm một lát, rồi đứng dậy rời đi.
Ta dõi theo bóng dáng của nàng, nhất thời có chút ngẩn ngơ. Khi mới vào cung, Hoàng tổ mẫu kéo tay ta nói, đây là Thượng Quan Uyển Nhi, lúc ấy ta cực kì kinh ngạc, không ngờ yêu nữ mà trước đây khi còn bé từng nghe kể, còn theo trong miệng phụ vương là tài nữ, là có dáng vẻ như thế. Từ đó đến nay gần mười năm, năm đó nàng cùng ta bình thư phẩm trà, dạy ta các âm mưu tính kế tỉ mỉ trong cung, ai có thể ngờ, nay ta không muốn nhưng cũng phải kiêng dè nàng, âm thầm đề phòng những lời thăm dò của nàng.
Đang xuất thần, Lý Long Cơ bỗng đi vào, đuổi hết cung tỳ ra ngoài, kéo ghế dựa đến cạnh ta ngồi xuống. Hắn nghiêng đầu quan sát ta một lát, mới nói: "Vừa rồi thấy Uyển Nhi đi ra ngoài." Ta gật đầu: "Đến nửa canh giờ trước." Hắn nửa cười nửa không nói: "Không nghĩ tới, thời gian này nàng ta còn có tâm trạng thảnh thơi tới thăm nàng."
Ta khó hiểu, hắn cũng cười nhìn ta, biết rõ ta chờ hắn nói, vẫn không hề mở miệng. Ta lắc đầu cười, bưng chén thuốc còn phân nửa lên chậm rãi uống hết, khi buông bát, hắn rốt cục thở dài, lên tiếng: "Vĩnh An, nói chuyện với nàng thật sự nhàm chán." Ta thờ ơ đáp: "Nếu ngươi nhắc tới, chính là muốn nói, ta tốn nhiều võ mồm hỏi ngươi làm gì ?"
Hắn tiếp nhận chén thuốc, từ trong lòng lấy ra một bình ngọc, đổ ra viên hạnh nhân, đặt vào tay ta, nói: "Hôm nay có hai vị quý nhân vào cung, Lư Lăng vương phi cùng An Lạc quận chúa." Ta bỏ viên hạnh nhân vào miệng, vị ngọt lịm lan toả làm tan vị đắng của thuốc, vừa ăn vừa hàm hồ nói: "Xem ra Hoàng tổ mẫu đã định người truyền ngôi, chúc mừng quận vương thành toàn tâm nguyện, sau này có thể ngày ngày nhàn tản, không bị việc vặt triều đình quấy nhiễu tâm tình nữa."
Đối với dân chúng bình thường mà nói, đây chỉ là hoàng gia đón hai vị quý nhân vào cung, mà đối với trong cung, hai vị quý nhân mới tới này lại chắc chắc sẽ mang đến một hồi sóng to gió lớn. Sau Lư Lăng vương, thê nhi ông lần lượt trở về thành Lạc Dương, cục diện thế này, không chỉ là đám người Lý Long Cơ, sợ là ngay cả Thái Bình công chúa mưu toan khuynh quyền thiên hạ kia, cũng đều đang âm thầm bày kế.
"Nàng sai rồi, mặc kệ là bá phụ hay là cô cô, nếu đi lên ngôi vị hoàng đế, trở ngại lớn nhất trong mắt chính là cha anh ta, có chúng ta ở đây một ngày, bọn họ tất sẽ khó an tâm một ngày."
Ta hơi run sợ, cẩn thận suy nghĩ, mới thận trọng nói: " Mặc dù Lư Lăng vương bản tính yếu đuối, nhưng vẫn còn Vương phi đầy dã tâm, huống hồ Vi thị cùng thúc phụ ta Võ Tam Tư, Uyển Nhi đều là có quen biết, nếu ba người hợp thành một phe, sợ chỉ có cô cô mới có lực lượng phân tranh cao thấp. Đáng tiếc cô cô dù sao cũng là nữ tử, có Lư Lăng vương và phụ vương Lý Long Cơ ở đây, Lý gia cựu thần không đời nào sẽ nâng đỡ một nữ tử đi lên xưng đế ?"
Nói tới đây, ta mới phát hiện, hiểu biết về Lư Lăng vương và Vi thị vẫn là xuất phát từ Uyển Nhi. Nếu nàng biết được năm đó nàng dạy bảo ta nhiều thứ, giờ lại bị ta lấy đó mà đề phòng nàng, tính kế nàng, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào... Lý Long Cơ nghe xong, yên tĩnh một lúc, mới giơ bình ngọc lên quơ quơ, cười nói: "Còn muốn sao?" Ta gật đầu, đưa tay đến trước mặt hắn, hắn bật cười đổ ra hai viên, tự mình cầm một viên, yên lặng ăn, có chút xuất thần.
Ta nhìn vẻ mặt thận trọng của hắn, khuôn mặt tuấn tú có thêm vài phần thâm trầm, không giống như thiếu niên khí phách mới gặp năm đó. Tiểu hoàng tôn từng ở trước cửa Phượng Dương giận dữ la mắng Võ tướng, thốt lên câu 'Triều đình Lý gia ta', nay trong lòng đã không chỉ muốn Lý gia độc chiếm thiên hạ, mà là muốn cha anh hắn nắm giữ thiên hạ này.
Chỉ là, tranh đấu với Lư Lăng vương và Thái Bình công chúa, mấy huynh đệ bọn họ thế lực yếu kém, tranh thế nào mới được ?
Ta và hắn cùng im lặng, lát sau hắn mới thu hồi thần trí, đưa tay lật váy ta: "Cho ta xem vết thương." Ta theo bản năng gạt tay hắn ra, 'Ba' một tiếng nhỏ, hai người đều sửng sờ, ta lúng túng đáp: "Tốt lắm rồi, y thuật Thẩm Thu ngươi còn không tin sao?" Hắn rầu rĩ ‘ừ’ một tiếng, đứng dậy nói: "Ta đi đây."
Nửa tháng sau, tất cả quận vương đều xuất cung, vào ở Long Khánh phường.
Ta xuống xe ngựa, ngắm nhìn hai con thạch sư ngậm châu đặt hai bên cửa phủ sơn đỏ, suy nghĩ về thời gian sau này, Vương Hoàn đã xuống xe ngựa, cùng Lý Long Cơ sóng vai đi vào cửa phủ. Ta theo ngay phía sau, vào phòng, gặp một phụ nhân cúi đầu phẩm trà, đang kinh ngạc là người phương nào, bà đã nâng đầu, nhàn tĩnh lướt nhìn mọi người, mới đặt ánh mắt trên người Lý Long Cơ.
Đôi mắt đẹp sắc sảo, cùng ý cười kia giống hệt Đức phi, duy nhất không giống, trên người phụ nhân trẻ tuổi này có chút mệt mỏi, thiếu đi nét quý khí của Đức phi năm đó.
Lý Long Cơ vội tiến lên, cung kính hành lễ, vui vẻ gọi: "Dì". Phụ nhân kia từ từ đứng dậy, nhìn kỹ hắn, mới đưa tay nâng hắn dậy, mỉm cười ôn hoà: "Long Cơ đã trưởng thành rồi." Sau khi Lý Long Cơ đứng dậy, Vương Hoàn với ta bước lên phía trước hành lễ, hắn mở miệng gọi dì, thân phận người này đã rõ ràng, nhất định là huyết mạch còn lưu lại của Phù Phong Đậu thị, Đức phi thân muội.
Đầu tiên là kết hôn lập phủ riêng, sau là gặp lại dì, Lâm Tri vương phủ xem như hỉ càng thêm hỉ.
Trên tiệc rượu, Lý Long Cơ uống quá chén, bị Vương thị sai người đỡ đi xuống, ta một mình trở về phòng, nhìn bài trí mới tinh trong phòng, cũng không mệt mỏi lắm, liền ngồi trước án thư, nghiền mực luyện chữ, giết thời gian.
Mới viết hai tờ, Hạ Chí vội vàng đi vào: "Đậu phu nhân đã tới."
Ta liền thả bút, ra phòng nghênh đón, thấy bà đang vào cửa, mỉm cười nhìn ta. Ta hành lễ nói: "Dì." Bà kéo ta dậy, cười nói: " Tối nay Long Cơ ở phòng Vương thị, là cho ta cơ hội tới nhìn con." Ta nhìn dung mạo quen thuộc của nàng, trong lòng cứng lại, gượng cười: "Nếu dì muốn đến, bất cứ lúc nào cũng đều thuận tiện, không cần cố ý tránh mặt quận vương."
Bà lắc đầu cười, theo ta vào phòng, tiếp nhận trà Hạ Chí dâng, nói: "Ngồi đi." Ta ngồi cạnh bà, không đoán ra mục đích bà tới đây, chỉ yên lặng uống một ngụm trà. Qua thật lâu, bà mới điềm đạm nói: "Lần trước gặp Long Cơ, hắn chỉ mới tám chín tuổi, hôm nay vừa thấy mới nhận ra đã lớn như vậy, cũng đã có thê thiếp, tỷ tỷ cũng nên nhắm mắt."
Ta trầm mặc, không tiếp lời.
Tràng biến cố năm kia, đến nay ở Thái Sơ cung vẫn là điều cấm kỵ, không ai dám nhắc tới, cho dù là Lý Long Cơ cũng chưa bao giờ hỏi qua ta nửa câu, lúc này bà nhắc tới, ta trừ bỏ áy náy, cũng không thể nói nửa câu.
Cũng may bà không tiếp tục, chỉ nói vài việc bóng gió, bất quá đại ý là ta ở trong cung nhiều năm, nhìn xem nhiều, nghe được cũng nhiều, lại nhập môn sớm, ngày sau muốn ta nên khoan dung hơn. Tất nhiên ta hiểu được là bà nghe kể chuyện Vương thị, mới có màn chào hỏi công khai này, âm thầm nhắc khéo. Trong lòng ta chỉ cười khổ liên tục, trên mặt lại phải cười ứng đối.
Bà nói một lát, sau đó đứng dậy, cầm lấy tờ giấy trên án thư, dường như rất ngạc nhiên, khóe miệng mỉm cười nhìn ta: "Chữ viết bút pháp này vô cùng tốt." Ta nghe ra thâm ý, bèn cười xoà: "Năm đó nhờ Hoàng tổ mẫu ân chỉ, thiếp từng theo học Thọ Xuân quận vương tập viết." Bà gật gật đầu: "Khó trách quen thuộc như thế."
Bà thả giấy, mới nói tiếp: "Trước khi gặp con, ta đã có điều muốn nói, nay xem ra lại không biết nên hay không." Ta mỉm cười: "Dì cứ nói đừng ngại." Bà buồn bã nói: "Ta nghe nói Vương thị không thể có đứa nhỏ, lại do con gây ra, nên có lòng muốn khuyên con cho Long Cơ cưới thêm nhiều cơ thiếp một chút, mới có thêm cốt nhục của hắn." Ta bỗng giật thót, không trả lời, bà thâm thuý liếc nhìn ta: "Vĩnh An, con vẫn còn là thân xử nữ phải không ?"
Tức thì trong đầu ta trống rỗng , không biết nên trả lời như thế nào.
Bà nhìn ta, đều đều nói: "Ta thấy con lông mày mềm mại, cổ tinh tế, nói chuyện âm cuối lại lanh lảnh, không giống phụ nữ có chồng." Ta nghe từng câu từng chữ, dần lạnh toát cả người, đáng sợ không phải là bà nhận ra, dù sao bà cũng là dì Lý Long Cơ, tuyệt sẽ không dễ dàng vạch trần việc này, nhưng ngay cả bà mới gặp ta mà đã có nghi ngờ này, làm sao thoát khỏi mắt nữ quan trong cung.
Bà cực kì bình tĩnh, tựa hồ cũng không cần ta trả lời, lại nói tiếp: "Thế gia vọng tộc, nữ quan trong cung, phần lớn sẽ biết được thuật phân biệt, có lẽ là nữ đế tại vị, nên ít có người lưu ý việc này, nhưng nếu ta có thể nhìn ra, vậy nhất định sẽ có người bên ngoài nhìn ra." Trong đầu ta rối loạn, nghĩ không ra lí do tốt để thoái thác, chỉ có thể cười cười, có lệ nói: "Dì nói đúng, thiếp từ nhỏ có hàn chứng, mấy năm nay đều uống thuốc, Thái y cũng dặn qua phải ngừng thuốc sau mới có thể ..."
Bà nở nụ cười, sóng mắt bình thản, không nói gì nữa.
Đợi bà đi rồi, quanh thân ta rét run, không biết qua lâu như vậy có ai phát hiện chưa, bấy lâu nay ta vẫn lo lắng nhiều thứ nên chưa từng lưu ý... Hạ Chí và Đông Dương gặp ta ngồi yên, cũng không dám lên tiếng quấy rầy. Ta nghĩ thật lâu, không biết nên làm thế nào cho phải, may mắn đã xuất cung, trừ bỏ nữ quyến trong vương phủ, cũng không thấy được ai khác.
Nhưng dù sao ta cũng là Võ gia, mặc dù bị tước phong hào quận chúa, nhưng so với cơ thiếp tầm thường vẫn sẽ vào cung dự yến... Việc này tuy nói không lo, lấy cớ mới vừa rồi kia có thể từ chối, nhưng nếu rơi vào tai Hoàng tổ mẫu, bà sẽ nhớ tới chuyện xưa, phải có cách khác. Huống chi, ta gả vào Lâm Tri vương phủ đã gần một năm, vẫn không con nối dõi, lâu dài cũng sẽ có người sinh nghi.
Ta cảm thấy đầu đau từng đợt, không biết tìm ai thương lượng, chỉ có thể âm thầm cười nhạo chính mình, từng bước để phòng, từng bước hung hiểm, không biết đến khi nào sẽ là lúc đầu người rơi xuống đất. Ta ngồi như thế tới hừng đông, cuối cùng bảo Hạ Chí đi thỉnh Lý Long Cơ, tuy là việc nam nữ không tiện mở miệng, nhưng những lời đêm qua, chủ yếu vẫn nên cùng hắn thương lượng, nếu không một khi dì nhắc tới hắn việc này, hắn trả lời không khớp lại phiền toái .
Lý Long Cơ say rượu, thần sắc mệt mỏi, vào phòng phải dựa lên giường, cười nhìn ta: "Cũng may đêm qua ta ngủ ở thư phòng, nếu không Hạ Chí sẽ đến phòng Vương Hoàn tìm ta", hắn chống cằm, lười biếng nói: "Không phải ngày thường nàng nói, muốn ta không cần chuyên sủng, sao lần này bày ra cách này ?"
Trên mặt ta nóng bừng lên, nhiều lần muốn mở miệng đều nghẹn lại, loại sự tình này, bắt ta nói với hắn thế nào mới được ?
Hắn buồn cười nhìn ta: "Vĩnh An, nàng câm điếc à?" Ta hít sâu lấy dũng khí, nhìn thẳng hắn, nói: "Đêm qua dì tới tìm ta, hỏi ta và ngươi có phải hay không... Có phải hay không, chưa có viên phòng." Tươi cười trên mặt hắn cứng lại, há hốc mồm, không nói được nửa chữ.
Qua một hồi lâu, hai gò má hắn mới phiếm hồng, ho khụ một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...