Trâm's POV
Tùng Anh luôn luôn né tránh và đối xử bất công với tôi so với các bạn nữ khác.
Nó ghét tôi vì tôi là nguyên nhân khiến nó bị cả lớp trêu ghẹo.
Vì nó ghét tôi nên tôi cũng ghét nó.
Kể từ giây phút khi nó nói ra câu "Bố đéo thích mày" và nhấn mạnh thêm chữ "cút", tôi chết lặng hoàn toàn rồi.
Nếu như sau này có cơ hội được trap Tùng Anh Nguyễn, tôi sẽ khiến nó cũng đau khổ tột cùng như tôi đã từng.
Nói thì nói như vậy, thế nhưng tôi biết rõ tôi không ghét nổi nó, ghét thế đéo nào được cái đứa mà mình thích thật lòng.
Tôi chỉ đau lòng thôi.
Hồi cấp hai tôi vẫn còn xấu, dáng người thì hơi mũm mĩm thừa cân, chắc do nặng tình.
Khi ấy tôi để mái ngố nên trông mặt khá đần, tóc ngắn chỉ tới tầm ngang cằm, giống như thể úp cái nồi cơm lên đầu rồi cứ thế cắt theo vành nồi ý.
Đã vậy mỗi lần ngủ dậy, mái tóc ấy nó sẽ chĩa ra tứ phía không ra một cái nếp gì.
Thẳng thắn thừa nhận một điều thì so với các bạn cùng lớp, tôi không nổi bật.
Còn Tùng Anh thì rất đẹp trai, không phải vì nó là crush nên tôi thấy thế đâu mà nhiều người khác cũng công nhận điều đó.
Vẻ đẹp của nó là thật còn tôi mới là ảo.
Tôi dễ dàng nhận ra có vài đứa con gái cũng để ý Tùng Anh qua cái cách chúng nó đối xử với Tùng Anh, nào là ngại ngùng không dám nhìn thẳng mắt, chỉnh lại tóc tai mỗi khi gặp Tùng Anh, nâng cao tông giọng mỗi khi nói chuyện, hay là qua những lần chúng nó cố tình xán xán lại đứng gần Tùng Anh.
Sở dĩ tôi tinh ý được như vậy bởi vì đó là kết quả của việc đam mê đọc tiểu thuyết và xem phim.
Tôi không chỉ xem phim lãng mạn Hàn Quốc, phim thần tượng Trung Quốc mà hồi bé còn hay xem ti tỉ bộ phim Thái Lan, Philippines gay cấn với những bữa tiệc drama ngút trời được chiếu trên TodayTV, thỉnh thoảng tôi xem cả phim Ấn Độ nữa đấy.
Ngoài ra, tôi cũng biết Tùng Anh để ý ai.
Nó để ý một bạn nữ học ở lớp cuối dãy tên là Uyên, sau này lên lớp 11 tôi nghe nói hai đứa đấy có yêu nhau một thời gian.
Và điểm chung của những bóng hồng xung quanh Tùng Anh là đều xinh, ít nhất là xinh hơn tôi.
Biết là con trai thích con gái không cần phải quá xinh đâu nhưng nếu xấu thì chắc chắn không thằng nào thích.
Mà nhất là những thằng đẹp trai thì người yêu nó lại càng không thể xấu.
Những năm cấp hai tôi tự ti kinh khủng vì thân hình thừa cân của mình, tóc tai thì ngố lại hay dùng đồ Hello Kitty màu hồng, thế nên tôi còn thường bị trêu là bánh bèo.
Một số đứa gọi tôi là "Trâm béo", "Trâm lợn", nhưng Tùng Anh không gọi vậy, nó chỉ gọi "kim châm" thôi.
Tùng Anh chưa từng miệt thị ngoại hình của tôi.
Đấy là thứ khiến cho tôi dù tổn thương nhưng vẫn không đến nỗi hận nó, một phần là bởi tôi từng bị body shaming rất nhiều nên việc nếu có ai đó không làm như vậy sẽ khiến tôi tôn trọng người đấy, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cuối lớp 9, tôi quyết tâm thi đỗ vào THPT Nguyễn Minh Châu (một trường hư cấu, mọi nhân vật và sự kiện xảy ra tại đây đều không có thật), trường mà lấy điểm chuẩn đầu vào cao nhất ở huyện.
Tôi gạt Nguyễn Tùng Anh sang một bên và chỉ tập trung ôn thi, bên cạnh đó trong tôi còn ấp ủ ý muốn thay đổi cuộc đời mình.
Tôi bớt ăn đồ ăn vặt lại, chăm chỉ tập thể dục để giảm cân, tích tiền để sắm đồ skincare, quần áo và mĩ phẩm.
Ngoại hình là một lợi thế lớn, tôi quyết tâm sẽ lột xác khi lên cấp ba.
Tôi từ bỏ Nguyễn Tùng Anh, và mong muốn mình sẽ có một cuộc tình đẹp đẽ màu hồng đậm chất thanh xuân.
Tùng Anh cũng thi vào THPT Nguyễn Minh Châu.
Nó không phải mẫu người thích học hành, nhưng cơ bản chắc tại vì trường đó có tiếng, điểm chuẩn cao, học sinh học ở đó cũng oai oai nên Tùng Anh mới thi vào.
Thằng đấy thích sự hào nhoáng mà, nó không chịu học những trường điểm thấp hơn đâu.
Thế nhưng tôi vẫn không ngờ Nguyễn Tùng Anh học hành tùy tiện vậy mà thi được vào trường với số điểm cao hơn cả tôi.
Chắc là bởi nó được tiếp xúc với môi trường tốt, có nền tảng kiến thức sẵn, cũng khá thông minh, tôi thấy bảng điểm nó lúc nào cũng vừa đẹp, không hẳn là xuất sắc nhưng ít khi xấu.
Nó có thể giỏi thật hoặc cũng có thể làm nhiều cách ví dụ như chép bài, hỏi bài, sử dụng tài liệu.
Cảm giác thằng đấy rất may mắn trong chuyện học hành và điểm số.
Tôi đăng kí học ban A1 Toán Lý Anh vì không thích ban D, tôi thấy nếu lớp toàn con gái thì hơi chán.
Tôi nghe anh chị khối trên đồn rằng cứ mười lớp ban D thì sẽ chín lớp có drama và ghét nhau.
Tùng Anh học ban A Toán Lý Hóa, đương nhiên chúng tôi không cùng lớp.
Chúng tôi từ đó càng ít tiếp xúc hơn, nhưng chạm mặt nhau trên trường thì vẫn thường xuyên, chỉ là với tư cách người lạ chứ không phải bạn bè từng học chung lớp.
Cứ như vậy, Kim Ngọc Trâm và Nguyễn Tùng Anh hoàn toàn trở thành người dưng.
Việc chúng tôi từng bị gán ghép cũng không còn là vấn đề, dần dần đi vào quên lãng.
Tôi có cuộc sống riêng, Tùng Anh cũng thế.
Xa mặt cách lòng, hình như tôi sắp quên được Tùng Anh rồi.
Chúng tôi không đụng chạm, không liên quan đến nhau nhưng thú nhận Nguyễn Tùng Anh đối với tôi vẫn là một người rất đặc biệt, nó là crush đầu đời của tôi nếu như không tính mấy thằng vớ vẩn mà tôi từng thích từ hồi mẫu giáo hay cấp một, cũng không tính anh hàng xóm mà tôi hơi hơi có cảm tình.
Nó đẹp trai, phong cách nhuốm màu gì đó của mối tình đầu không thể quên, khá giống với hình tượng forever crush trong tôi.
Nó không làm được điều gì tốt đẹp cho tôi nhưng tôi thích năng lượng của nó, quan trọng nhất là tôi thích hình ảnh Kim Ngọc Trâm năm ấy từng dành cho Tùng Anh những tình cảm hồn nhiên và đơn thuần thế nào.
Nó là người đầu tiên và duy nhất nhận được tình cảm trong sáng ấy của tôi, thứ tình cảm nam nữ mà sau này lên cấp ba thì sẽ biến chất theo kiểu khác, lên đại học hay ra đời thì lại càng không bao giờ tìm gặp được.
Vậy nên nói đúng ra, tôi thích Tùng Anh vì nhớ đến nó tôi như cũng được nhớ lại tình cảm của chính mình, ngây ngô và ngốc nghếch nhưng luôn chiếm vị trí độc nhất, hình ảnh bản thân tôi của những ngày ngây thơ chưa bị tha hóa, hahaha.
Tôi vẫn thường xuyên theo dõi mạng xã hội của nó, bằng acc clone.
Tôi vẫn luôn quan tâm và hóng hớt chuyện của nó, xung quanh tôi còn có nhiều nguồn thông tin nên chuyện gì tôi cũng nắm thóp được đấy.
Hơn nữa Tùng Anh còn là một thằng ồn ào, nhưng càng về sau nó càng kín tiếng, ít chia sẻ đời tư lên mạng xã hội hơn.
Nó điển hình là kiểu con trai bên ngoài highkey, bên trong lowkey, lại là gu của nhiều đứa con gái mới lớn thích sự hào nhoáng.
Tài khoản Facebook và Instagram của nó càng ngày càng giống acc clone vì nó không mấy khi đăng gì, nếu có thì lâu lâu sẽ là khoe đi du lịch, đi chơi golf, ở khách sạn sang chảnh, hay là ảnh nó ngồi trên ghế lái Lexus và ngựa ngựa tạo dáng với cái vô lăng.
Thằng đấy nhà làm đéo có gì ngoài điều kiện.
À, thứ xuất hiện nhiều nhất trên story thằng đấy là những mẫu Capcut 2 ảnh giật giật chúc mừng sinh nhật bạn bè.
Nó có nhiều mối quan hệ xung quanh mà, chắc việc chúc mừng sinh nhật nhiều người như vậy cũng bận rộn lắm.
Tuy nó không chia sẻ đời sống quá nhiều trên mạng, thậm chí còn có tài khoản Instagram chỉ dành riêng cho bạn bè thân thiết mới được theo dõi, nhưng học sinh trong trường lẫn ngoài trường luôn biết mặt nó, biết nó là ai, tính cách thế nào.
Như vậy đủ để thấy fame của nó không phải bình thường.
Nó có mặt trong cái hội con trai nổi tiếng nhất trường, một đám cá biệt mà học sinh Nguyễn Minh Châu thường truyền tai nhau gọi là "bọn báo F7", do thằng Dương Linh cầm đầu.
Chính là thằng chó Trịnh Dương Linh mà lúc trước hay gán ghép tôi với Tùng Anh.
Tôi chẳng biết nói sao về Tùng Anh Nguyễn.
Nó hư nhưng không hỏng, nó là thằng tốt nhất trong những thằng tệ, mà cũng là thằng tệ nhất trong những thằng tốt.
Mà đương nhiên đối với những thằng như vậy, chắc chắn chuyện tình cảm của chúng nó không thể không phức tạp.
Tôi luôn hóng được những đứa con gái mà nó mập mờ hay yêu đương, thậm chí tôi còn biết nó trap đứa nào và bị đứa nào đào mỏ.
Dễ hiểu thôi, làm gì có thằng nào vừa đẹp trai, nhiều tiền, ăn chơi mà đường tình duyên không lắt léo?
Người ta nói trai đẹp thường tệ bởi vì nếu không đẹp trai thì chẳng ai quan tâm nó có tệ hay không.
Kiểu con trai nổi bật như vậy, tuy báo nhưng có một điều phải thực sự thừa nhận rằng, xung quanh không bao giờ thiếu con gái.
Yêu nhiều, mập mờ nhiều, trap nhiều, ghost nhiều, Nguyễn Tùng Anh trở thành một lá cờ đỏ bay phấp phới phấp phới.
...
Còn tôi.
Từ khi lên cấp ba, tôi thay đổi chóng mặt cả về ngoại hình lẫn tư tưởng.
Sau khi giảm cân, nuôi tóc dài và biết tút tát nhan sắc, nói không ngoa chứ nếu ghép video Capcut 2 ảnh giật giật Kim Ngọc Trâm của before và after thì người ta sẽ không tin tôi trong quá khứ và hiện tại là một đâu.
Tôi như thay da đổi thịt, không phải tự kiêu nhưng tôi ý thức được rõ khuôn mặt mình đã có sẵn các đường nét và cũng được gọi là sáng sủa ưa nhìn, ngũ quan cân đối.
Con Mai bạn tôi còn nhận xét là:
- Trông mặt mày đểu đểu giống như mấy đứa thích chơi đùa tình cảm.
Tôi coi đó là một lời khen, ý nó là trông tôi có sức hấp dẫn đấy.
Tôi cũng không còn là con bé ngu ngốc như hồi lớp 8, lớp 9, không còn là con người vô tri, lồng lộn và giãy nảy giống như cái giọng văn mà mọi người bắt gặp ở chương 5 vừa rồi.
Tôi từ tốn hơn, suy nghĩ nhiều hơi, nguy hiểm hơn, gai góc hơn và ích kỉ hơn.
Tôi bạo dạn, cởi mở và khám phá nhiều thứ, đồng thời từ đó nhận ra môi trường cấp ba thật sự phức tạp hơn cấp hai rất nhiều.
Tôi không dám nhận mình là gái ngoan.
Tôi cũng không phải là hư, nhưng chắc chắn một điều đó là tôi vẫn luôn ý thức được giá trị và giới hạn của mình.
Tôi dấn thân vào con đường mập mờ, gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều thể loại con trai, từ shy boy, good boy cho đến bad boy, trap boy và rich boy...!Trong một mối quan hệ không rõ ràng, nếu như cảm thấy thiếu an toàn, tôi sẽ ghost đối phương.
Mà hơn nữa con trai lại thường thích những đứa con gái hay ghost chúng nó.
Tính chinh phục càng cao thì chúng nó càng đâm đầu.
Tôi cũng không khác gì Tùng Anh, là một cờ đỏ di động.
Tôi mập mờ rất nhiều nhưng suốt hai năm lớp 10 và 11 không yêu ai, đơn giản vì tôi chưa tìm thấy thằng nào tốt đẹp để bước vào mối quan hệ chính thức thôi.
Thế nên tôi cũng tạm gọi là có tí kinh nghiệm trong việc đưa đẩy và tán tỉnh, nhưng so với Tùng Anh thì chưa là gì đâu.
Những redflags như chúng tôi coi việc tán tỉnh nhau, chơi trò mèo vờn chuột là một thú vui giải trí, tô hồng thêm cho cuộc đời nhạt nhẽo.
Xuân Diệu từng nói: "Làm sao sống mà không thương, không nhớ một kẻ nào".
Nhân Mã tháng 12 như tôi lại càng phấn khích với những trò đi săn.
Tâm lý của tôi là luôn luôn muốn rực cháy cảm xúc trong chuyện tình cảm, luôn luôn tìm kiếm những cảm giác mạnh, luôn luôn đâm đầu vào đau khổ.
Cảm xúc ấy giống như một chất gây nghiện vậy, biết rằng bản thân ngày càng tệ và sẽ phải trả giá nhưng khi đã dấn thân vào rồi thì không muốn quay đầu trở lại nữa.
3, 4 năm kể từ khi thích Nguyễn Tùng Anh, Kim Ngọc Trâm tôi thay đổi quá nhiều.
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, vạn vật trên đời này đều đổi thay, sẽ chẳng có ai là không thay đổi theo dòng thời gian khắc nghiệt đang mài giũa con người từng ngày từng ngày cả, quan trọng chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
Nếu bạn thấy một người thay đổi quá nhiều sau vài năm không gặp thì cũng đừng quá bất ngờ.
Và có thể chính bản thân bạn mai sau này sẽ trở thành kiểu người mà bạn từng rất ghét đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...