Chương 58: Công Cụ Lao Động
Ba ngày sau, rốt cuộc Nguyễn Long và Mai Ngọc Long cũng về tới Hồng thôn.
Việc trước tiên hắn làm là gọi Cao Bá Quát đến, giao cho hắn hai viên Diệu Thủ Hồi Linh Đan, đến nơi ở của người Âu - Lạc để cứu chữa Lý Bôn và Triệu Tam Trinh.
Tuy trên danh nghĩa là kết minh, nhưng Nguyễn Long đã coi họ trước sau gì cũng là người của mình.
Mà đối với người nhà, hắn không hề keo kiệt.
Hai viên Diệu Thủ Hồi Linh Đan tương đương với hai cái mạng, Nguyễn Long không tiếc bỏ ra, dĩ nhiên cũng có ý tưởng dựa vào đó mà sáp nhập luôn hai nhà kia lại.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, hắn liền từ bỏ ý định đó.
Nguyên nhân chính là thực lực Hồng thôn còn quá nhỏ yếu, dù có nuốt được Âu - Lạc thì cũng không có khả năng tiêu hoá.
Thôi thì cứ thi ân không cần hồi báo, biết đâu kết quả lại tốt hơn.
...
"Thủ lĩnh, ngươi xem thế này đã đạt yêu cầu chưa?" Mấy ngày sau, tại khu vực lò rèn, Cao Lỗ đưa cho Nguyễn Long một cái lưỡi liềm chưa tra cán.
"Tốt lắm, hình dáng kích thước hoàn toàn vừa tay, bất quá chất lượng sắt còn chưa cao, hơi có bọt sắt.
Đây là do quá trình luyện sắt tinh chưa tốt.
Nhưng không sao, với hoàn cảnh hiện tại như thế này đã là nhất đẳng rồi", Nguyễn Long xem xét cẩn thận rồi đưa ra nhận xét.
Cao Lỗ hớn hở khi nghe những lời của Nguyễn Long, hắn lại đem ra một lưỡi cày:
"Cái này tuy thủ lĩnh nói hiện tại chưa cần, nhưng ta cũng đã cho người làm thử".
Nguyễn Long lại cầm lấy quan sát rồi tiếp tục đưa ra vài lời nhận xét, khen vài câu lại chỉ ra một số khuyết điểm.
Cứ thế Cao Lỗ lấy ra hết thứ này đến thứ khác nào cày, nào cuốc, nào xẻng,...!Tất cả đều là những dụng cụ lao động thường thấy của người nông dân.
Đến Nguyễn Long cũng kinh ngạc với hiệu suất làm việc của bọn hắn.
Hiện tại kỹ thuật rèn luyện còn rất thô sơ.
Khối sắt tinh sau khi xong quá trình rèn luyện đã trở thành sắt chín, có tính mềm dẻo và co giãn hơn sắt sống ban đầu rất nhiều.
Bọn họ bắt đầu nung nóng nó ở nhiệt độ khoảng 730 – 800 độ.
Lúc này cấu trúc bên trong khối sắt sẽ biến đổi giúp người thợ rèn có thể dễ dàng chế tác thành hình dạng như ý muốn, đồng thời loại bỏ những tạp chất còn lại.
Họ cứ thế để nó trên đe và dùng búa để đập, bẻ, uốn,...!đến khi đạt kết quả mong muốn.
Cuối cùng nung đỏ nó một lần nữa rồi bất ngờ nhúng cả khối thép đang nóng đỏ như vậy vào nước lạnh, do nhiệt độ giảm đột ngột, bên trong khối thép sẽ chuyển sang một cấu trúc khác có độ cứng cao hơn rất nhiều so với bình thường, và khi được mài dũa dĩ nhiên sẽ sắc bén hơn.
Cả quá trình này được gọi ngắn gọn là “nung đỏ – bỏ nước”.
Kỹ thuật rèn này tốn khá nhiều sức lực, nhất là gian đoạn tạo hình.
Nhìn bọn họ mồ hôi nhễ nhại đang ra sức vung búa, nhưng gương mặt ánh lên vẻ hăng say không có chút gì khổ sở, Nguyễn Long cảm thấy mình thật may mắn, khi có những con người như thế bên cạnh.
"Bên phía chế tác cán như thế nào rồi?" Nguyễn Long chợt hỏi.
"Bọn họ phải làm khá nhiều thứ nên hiện tại mới bắt đầu làm cán, dự kiến một thời gian nữa mới hoàn thành".
"Bảo bọn họ dừng chế tác các vật khác, tập trung chế tạo cán liềm.
Bên đây cũng vậy, tập trung rèn luyện lưỡi liềm, đã sắp tới mùa gặt, thứ này rất cần thiết cho việc gặt lúa."
"Ta sẽ truyền lời lại cho bọn họ!"
"Việc tìm kiếm than đá vẫn chưa có tiến triển gì sao?"
"Mai An Tiêm vẫn đang cho người tìm kiếm ở khu vực thủ lĩnh chỉ, nhưng đó là địa bàn của tộc Sơn Việt, bọn họ cũng không dám manh động".
Nguyễn Long thở dài:
"Dặn bọn họ cẩn thận, than đá tuy quan trọng nhưng mạng sống của bọn họ quan trọng hơn.
Trước tiên cứ tập trung rèn luyện nông cụ.
Những thứ này làm vũ khí cũng không tệ".
Ban đầu Nguyễn Long dự định sẽ cho rèn luyện vũ khí để trang bị cho hai quân đoàn, cấp tốc mở rộng địa bàn.
Nhưng mùa gặt lúa sắp tới, hắn đành phải ưu tiên rèn nông cụ.
Kết quả ý tưởng dùng chúng làm vũ khí lại loé lên trong đầu hắn.
Nguyễn Long còn nhớ những môn võ cổ truyền của người Việt hầu hết bắt nguồn từ lao động.
Do đó hắn quyết định sẽ nghiên cứu một bộ chiêu thức bằng chính những dụng cụ lao động này.
Nền tảng võ thuật đã có, chỉ cần thêm mắm dặm muối chút ít là được.
Hiện tại Hồng Lâm quân đoàn vẫn duy trì việc huấn luyện như cũ, vũ khí chủ yếu là cung tên và côn gỗ.
Tuy nhiên, sự tinh nhuệ của họ càng ngày càng cao, đã thật sự là một quân đoàn chính hiệu.
Nguyễn Long dự định sẽ tuyển chọn một số trong bọn họ để tiến hành huấn luyện kiểu đặc công.
Đặc công quân là nhóm quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của quân đội Việt Nam thời hiện đại.
Bọn họ thực sự là những con quái vật.
Vào mùa huấn luyện, bất chấp điều kiện thời tiết như thế nào, các thành viên của đặc công quân cũng đều kiên trì khổ luyện ngày đêm.
Bọn họ bắt buộc phải thuần thục từ kỹ thuật ngụy trang giấu mình che mắt địch cho đến võ thuật, kỹ thuật vận động cơ bản, khắc phục hàng rào, bãi mìn, xử lý tình huống giải thoát con tin, đột nhập nhà cao tầng, tác chiến trên mọi địa hình...
Mỗi kỹ thuật đều được phối hợp cực kỳ ăn ý và đạt đến trình độ thượng thừa.
“Xuất quỷ nhập thần" là từ ngữ diễn tả chính xác nhất của đặc công quân.
Họ có thể vượt qua một dòng sông mà không gây chút gợn sóng, hay bí mật nằm trong bùn, bãi cỏ, lùm cây,...!hàng giờ đồng hồ mà nhiều người đi ngang vẫn không phát hiện.
Mỗi người lính đặc công là một bậc thầy về nghệ thuật hoá trang tại chỗ.
Họ phải hòa trộn vào không gian, cảnh quan, màu sắc, giấu mình hàng giờ liền, thậm chí nhiều ngày liên tục khi tiếp cận mục tiêu trong điều kiện vô cùng khắc nghiệt của thời tiết, địa hình và đối mặt với nhiều hiểm nguy như rắn rết, côn trùng, thú dữ…
Dĩ nhiên để đạt được những thành tựu đó, cần phải đổ biết bao mồ hôi, công sức.
Từ rèn luyện ý chí đến kỹ năng sinh tồn, kỹ năng chiến đấu đều phải trải qua một quá trình cực kỳ nghiêm ngặt.
Nguyễn Long đã biên soạn sẵn bảng chương trình huấn luyện.
Tu vi tăng lên, hắn phát hiện trí nhớ hình như cũng tăng theo, những điều trước kia hắn chỉ xem qua, giờ đây chỉ cần tập trung suy nghĩ sẽ nhớ lại rõ ràng.
Điều này đối với hắn không còn gì tốt hơn.
Nên nhớ Nguyễn Long là người cực kỳ ham học hỏi, sách vở hắn đọc qua đủ để lập một cái thư viện cỡ lớn.
Dĩ nhiên hắn cũng chỉ biết mọi việc trên lý thuyết, còn về thực hành ...!để cho thuộc hạ đi làm.
....
"Thủ lĩnh, Lý Bôn và Triệu Tam Trinh đã chờ ba ngày, ngươi nhất quyết không gặp hay sao?" Đây là lần thứ ba trong ba ngày Mai An Long hỏi Nguyễn Long câu này.
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, hiện tại ta không có ở Hồng thôn!"
"Nhưng bọn hắn ở mãi không rời, nói sẽ chờ thủ lĩnh trở về".
"Thây kệ bọn hắn, ở chán tự khắc sẽ về".
"Haizzz!" Mai An Long thở dài, đây cũng là lần thứ ba Nguyễn Long nói như thế.
Lý Bôn và Triệu Tam Trinh sau khi được Nguyễn Long tặng thuốc không bao lâu đã hồi phục.
Diệu Thủ Hồi Linh Đan của Hùng Linh tộc quả nhiên thần diệu vô song.
Bọn hắn liền tức tốc đến Hồng Lĩnh tìm gặp người tặng thuốc, thế nhưng Nguyễn Long mãi không chịu tiếp.
Hắn muốn làm một thủ lĩnh thần bí, thần long thấy đầu không thấy đuôi trong mắt người Âu - Lạc.
Đến lúc thích hợp ngang trời xuất thế để chấn động nhân tâm.
Nhưng giờ chưa phải lúc thích hợp, hắn còn đang bận chế tác máy xay lúa cho mùa gặt sắp tới.
Từ đây Hồng thôn sẽ bắt đầu qua trang sử mới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...