Chương 23: Có Chí Thì Nên
Nguyễn Long gật đầu hài lòng và lên tiếng:
"Ta là thủ lĩnh bách tộc, người được thánh nhân tuyển chọn, thế nhưng ta vừa xuất thế không bao lâu lại có người dám mạo danh ta làm xằng làm bậy, Cao Lỗ, ngươi nói xem ta phải làm gì?".
Nghe gọi tên mình, Cao Lỗ giật mình:
"Nếu thế phải trừng trị."
"Trừng trị thế nào?", Nguyễn Long nhấn mạnh.
Cao Lỗ nuốt nước bọt, hắn cảm nhận được một cỗ áp bức tập trung vào mình, kỳ quái là tu vi Nguyễn Long thấp hơn hắn rất xa, hắn cẩn thận trả lời:
"Phản bội tổ huấn là việc lớn, nhẹ thì phế bỏ tu vi đuổi ra khỏi tộc, nặng thì đánh chết, vức xác cho thú hoang".
"Nếu cả một tộc đều phạm thì sao?".
"Cái này ...!Cái này ...", Cao Lỗ không biết đáp thế nào.
"Diệt toàn tộc!", Nguyễn Long gằn giọng, sát khí dâng lên.
Nguyễn Long chưa từng giết người thì làm sao có sát khí, đây là sát khí hắn có được nơi rừng sâu khi đối mặt với hung thú, lại được hắn tập trung tinh thần nghĩ đến cảnh tượng chiến trường đẫm máu tạo nên.
Nếu là người thường xuyên giết chóc sẽ nhận ra thứ sát khí này thiếu một sự sắc bén mãnh liệt, hoàn toàn chỉ được cái mã bên ngoài.
Thế nhưng đám người Cao Lỗ xưa nay cũng chỉ săn bắt hung thú như Nguyễn Long, chứ đâu lên chiến trường chém giết thực sự, hơn nữa
bọn họ cũng đã ngà ngà say lại còn bị trấn áp hù doạ từ nảy đến giờ nên cũng không nhận ra.
Cao Lỗ lưng toát mồ hôi lạnh, không dám ngẩn mặt lên, đám người Mai An Tiêm bên cạnh âm thầm cười trộm.
"Các ngươi có muốn phản bội ta không?", Nguyễn Long nhẹ nhàng hỏi, như thể bọn họ đã theo hắn từ lâu vậy.
Nhưng lời này rơi vào tai đám người Lâm Việt lại như sét đánh, ba chữ "diệt toàn tộc" vẫn còn quanh vẩn đâu đây.
"Không, không, chúng ta thề chết trung thành với thủ lĩnh", cả đám người nhao nhao lên tiếng, bao gồm cả Cao Lỗ và Cao Bá Quát, bọn họ trước giờ ít tiếp xúc bên ngoài nên những thủ đoạn thế này biết làm sao đối phó.
Khi bức tường tâm lý ban đầu bị đánh sụp thì giờ Nguyễn Long nói gì bọn họ sẽ nghe đó.
Dĩ nhiên sau khi bình tĩnh lại thì khác, nhưng lúc đó đã quá muộn rồi.
"Haha, tốt ,tốt, nếu các ngươi làm như lời đã nói, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.
Những thứ các ngươi vừa ăn đó, sau này mỗi ngày đều sẽ có, chỉ cần chăm chỉ làm việc.
Các ngươi có muốn không?".
"Muốn, dĩ nhiên là muốn", Cao Bá Bao dẫn đầu thét lớn.
Vừa nghĩ đến số thức ăn khi nãy, mắt bọn họ liền sáng lên, những suy nghĩ khác chớp mắt quét sạch.
Thực ra việc thu phục Lâm Việt càng dễ hơn Hồng Việt.
Lúc trước Nguyễn Long trong tay chẳng có gì, chỉ là những lời hứa hẹn suông.
May mắn có Mai An Tiêm từ đầu ủng hộ nên mọi chuyện mới dễ dàng.
Nay bọn hắn đã có sự chuẩn bị từ trước, làm cho tộc Lâm Việt như người dưới quê mới lên thành phố, choáng ngợp trước những của ngon vật lạ, lại thêm kịch bản hù doạ hứa hẹn, tộc Lâm Việt không sớm phục tùng mới là chuyện khó tin.
Sau đó Nguyễn Long cho bọn họ đứng dậy, tiếp tục vào bàn.
Hắn xếp mọi người ngồi xen kẽ với nhau, Cao Lỗ cũng chuyển đến bên cạnh hắn thay cho Mai An Long, Cao Bá Quát thì đến ngồi cùng Mai Thúc Loan.
Mọi người vui vẻ ăn uống, những chuyện lúc trước như chưa từng xảy ra.
Dưới sự nhiệt tình của Hồng Việt, những người Lâm Việt dần dần hoà nhập, cảm giác như bọn họ thực sự là người một nhà.
Rượu vào lời ra, cảm giác rụt rè hoàn toàn biến mất, thậm chí có người còn bắt đầu kết nghĩa anh em.
Cao Bá Bao vỗ vai Mai Thúc Loan: "chú Loan, sau này đi đường cùng tên này, chú phải cẩn thận, hắn chẳng được tích sự gì ngoài ba hoa miệng lưỡi, gặp chuyện nguy hiểm không chừng hắn bỏ chú chạy trước".
Cao Bá Quát bực bội lên tiếng: "bác thì được cái gì hay ho, ngoài đấm đá và tham ăn thì biết thứ gì, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển".
Mai Thúc Loan bá vai hai người: "thủ lĩnh từng nói, vũ lực và trí óc đều quan trọng như nhau, hai anh mỗi người có một thứ, hợp lại đích thật là anh hùng cái thế, thiên hạ có thể coi khinh".
Cao Bá Quát và Cao Bá Bao khoái chí cười lớn, càng thêm khâm phục vị thủ lĩnh trẻ tuổi kia.
Bên kia, Nguyễn Long cũng cùng Cao Lỗ và Mai An Tiêm liên tục cục ly.
Càng tiếp xúc với Nguyễn Long, Cao Lỗ càng thêm có thiện cảm, người này tuy tuổi còn trẻ nhưng có một khí thế bức người lại hoà đồng dễ chịu, không câu nệ tiểu tiết.
Ông lên tiếng hỏi:
"Lúc nãy thủ lĩnh có nói việc thống nhất Bách Việt, chỉ e không thể.
Ngay cả mười tộc lớn mưu đồ đã lâu còn không thành, chúng ta nhỏ yếu thì làm sao làm được".
Nguyễn Long mỉm cười: "Khi nào dùng lực được thì dùng lực, khi nào không được thì dùng mưu, chỉ có việc các ngươi không dám chứ không có việc không thể, có chí ắt nên".
Mai An Tiêm ở cùng Nguyễn Long đã một thời gian, rất hiểu tính của hắn, biết hắn sẽ không nói thẳng ra mà sẽ vòng vèo để người khác tự suy nghĩ ra đáp án.
Quả nhiên, Nguyễn Long bắt đầu hỏi:
"Muốn thống nhất Bách Việt trước hết cần làm gì?"
Cao Lỗ ngẫm nghĩ rồi trả lời:
"Theo ta trước hết cần phải có thực lực chống lại mười đại tộc".
"Ân, làm sao để có thực lực?"
"Cái này...", Cao Lỗ không biết đáp sao nhìn Nguyễn Long, thấy hắn như chờ đợi đành suy nghĩ tiếp, hồi lâu sau mới đáp:
" Cần phải có thêm nhiều người, mỗi người lại có tu vi cao thì thực lực toàn thể sẽ tăng lên".
"Người ở đâu?"
Thấy Cao Lỗ đau khổ suy nghĩ, Mai An Tiêm tiếp lời, thực ra hắn cũng chẳng biết đáp án, từ nảy đến giờ vẫn phải tự nghĩ ra:
"Hai mươi tộc Hồng Lĩnh sẽ đủ người đối kháng lại mười đại tộc".
Cao Lỗ "a" lên một tiếng như hiểu ra: "Thủ lĩnh muốn trước tiên tập họp hai mươi tộc Hồng Lĩnh lại?".
"Không phải tập họp, mà là thống nhất làm một", Nguyễn Long sửa lời.
"Làm sao để thống nhất? Mười đại tộc đã nhiều lần xâm lấn nhưng không có kết quả gì".
Nguyễn Long không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Tại sao mười đại tộc lại không có kết quả?"
"Vì Hồng Lĩnh đoàn kết với nhau thành một khối vững chắc", nói đến đây hắn liền tỉnh ngộ, lúc trước hắn vừa hỏi Mai An Tiêm làm cách nào để đoàn kết Hồng Lĩnh vì bọn họ đã lâu không liên hệ.
Điều đó có nghĩa hiện tại Hồng Lĩnh không phải là một khối, hơn nữa bọn họ thống nhất từ bên trong chứ không phải xâm lấn từ bên ngoài.
Có Lâm Việt và Hồng Việt liên kết từ trước, điều này cũng không phải không thể.
Tuy nghĩ vậy nhưng hắn vẫn băn khoăn:
"Nhưng nếu chúng ta nội chiến, bên ngoài ắt sẽ nhúng tay vào".
Nguyễn Long lại mỉm cười:
"Có cách nào không cần đánh nhau mà vẫn thống nhất hay không?"
Lần này Mai An Tiêm lập tức lên tiếng:
"Thức ăn, chỉ cần cho họ ăn no họ sẽ tự giác theo ta", nói rồi liền nhìn Cao Lỗ bằng ánh mắt ngượng ngùng, chẳng phải vừa nảy cũng dùng cách này đối phó Lâm Việt hay sao.
Nguyễn Long không nói gì, nhìn về Cao Lỗ.
Ông ta đang suy nghĩ lời nói của Mai An Tiêm, cảm thấy cách này quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, thấy Nguyễn Long nhìn mình liền lên tiếng:
"Nếu chúng ta làm cho bọn họ không cách nào phản kháng, tự nhiên sẽ không cần đánh nhau sống chết".
"Đúng vậy, thức ăn chỉ là phần họ được hưởng khi theo chúng ta, muốn làm bọn họ không phản kháng thì cần thứ khác.
Thứ này, Cao Lỗ, ta tin ngươi có".
Nguyễn Long nhìn sâu vào mắt Cao Lỗ, trầm giọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...