Nhắc đến học nghệ, Bạch Thụy Ngôn chợt nhớ đến vị ngoại công luôn luôn yêu thương nàng, đều vì sự ngu ngốc của nàng mà cả Kỳ Tông bị diệt, ngoại công vì nàng mà bỏ mạng.
Tất cả sai lầm của kiếp trước, kiếp này tuyệt đối không thể lập lại!
Bạch Thụy Ngôn " Phụ hoàng, Ngôn nhi muốn đi Kỳ Tông môn của ngoại công học nghệ.
"
Bạch Thụy Hân " Tốt, phụ hoàng sẽ liên hệ với hắn.
"
Ôm theo Bạch Thụy Ngôn xoay người trở về, đưa nàng đến trước Thiên Hòa cung, hắn liền đi tẩm cung của Kỳ Uyển, đàm đạo việc nhà.
Đàm đạo xong việc nhà, Bạch Thụy Hân ôm lấy Kỳ Uyển đang mặt đỏ tai hồng " Uyển Uyển, ta muốn đưa Ngôn nhi đến chỗ nhạc phụ học nghệ, nàng thấy thế nào? "
Kỳ Uyển sớm đã quen thuộc cách xưng hô đầy thân mật này, khi chỉ có hai người, hắn sẽ không còn là Hoàng đế, nàng cũng không còn là Hoàng hậu, chỉ là một đôi phu thê bình thường.
Kỳ Uyển nghi hoặc " Sao đột nhiên lại muốn đưa Ngôn Ngôn đến chỗ phụ thân? "
Bạch Thụy Hân cười khẽ " Ta đã quyết định tốt sẽ nhường ngôi cho nàng, việc đến Kỳ Tông môn học nghệ là ý của nàng.
"
Kỳ Uyển có chút không tha " Nhưng Ngôn Ngôn vẫn còn nhỏ....nàng mới có 7 tuổi đâu...!"
Bạch Thụy Hân " Uyển Uyển, nàng cũng biết sinh ra trong nhà đế vương, tuyệt không thể yếu đuối.
Bây giờ chúng ta có thể che chở nàng, nhưng sau này, khi ta và nàng không còn nữa thì nàng biết dựa vào ai đây? Hiện tại vẫn còn kịp, nàng yêu cầu phải có năng lực tự bảo hộ bản thân.
"
Hắn dừng một chút lại nói " Hơn nữa, Bạch Thụy Viên hận ta và nàng như thế nào nàng cũng biết rồi.
Dã tâm của hắn không nhỏ, Ngôn nhi thì lại chẳng biết gì, nàng luôn cho rằng Bạch Thụy Viên là caca tốt...ta sợ hắn sẽ hại đến Ngôn nhi...!"
Hắn thở dài, rầu rĩ " Đáng lẽ...hắn không nên có mặt trên thế gian này...đều là sai lầm của ta...!"
Kỳ Uyển dịu dàng bưng lên mặt hắn " A Hân, chàng không sai, Thụy Viên hắn cũng không sai.
Mọi sự tồn tại đều có lí do của nó.
Nếu chàng lo lắng hắn sẽ hại Ngôn nhi, vậy cứ theo ý chàng đi.
Thiếp sẽ cùng phụ thân nói chuyện này.
Còn bây giờ không được nhăn nhó nữa, như thế sẽ rất mau già, xấu xí chết được.
"
Bạch Thụy Hân vùi đầu vào tóc mỹ nhân, hắn rầm rì lên án " Nàng là đang ghét bỏ ta sao...!"
Kỳ Uyển bị hắn đậu đến buồn cười " Chàng nha, đã là phụ thân rồi, như thế nào còn thích làm nũng đâu.
Để Ngôn Ngôn thấy, nàng lại cười cho mất.
"
Tiếng cười nói vang khắp tẩm cung, chốc lát sau lại đột nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng thở dốc đầy ái muội.
Cung nữ gác đêm mặt đỏ đến lấy máu.
Hoàng thượng cùng Hoàng hậu tình cảm thật tốt!
Kỳ Uyển làm việc có hiệu suất, qua hôm sau nàng liền lên đường trở về Kỳ Tông môn, cùng Kỳ Trạch nói chuyện.
Kỳ Uyển nũng nịu xà vào lòng Kỳ Trạch " Phụ thân~ "
Kỳ Trạch cười bất đắc kĩ " Con đó, nơi nào ra dáng mẫu thân hả? Đều đã là người có gia thất, còn như vậy? "
Kỳ Uyển cười ngọt ngào " Mặc kệ, con chỉ muốn làm nữ nhi của phụ thân mãi thôi~"
Kỳ Trạch bật cười " Được rồi, có chuyện gì muốn cùng phụ thân nói sao? "
Kỳ Uyển ngồi nghiêm chỉnh " Đúng là không có gì giấu được phụ thân....!"
Kỳ Trạch cũng đi theo nghiêm túc "??? "
Kỳ Uyển bật cười " Phụ thân không cần nghiêm chỉnh như thế nha.
A Hân muốn đưa Ngôn Ngôn đến chỗ phụ thân học nghệ.
"
Kỳ Trạch " Tiểu Ngôn? Tốt thôi, ta cũng đã lâu chưa gặp nàng, còn rất nhớ nàng nha.
"
Kỳ Uyển " Giao nàng cho phụ thân thì con an tâm rồi.
"
Kỳ Trạch " Nhưng tại sao đột nhiên lại muốn cho tiểu Ngôn học nghệ? Con bỏ được nàng sao? "
Kỳ Uyển rầu rĩ " Con tất nhiên không nỡ xa Ngôn Ngôn....Nhưng A Hân đã nói muốn truyền ngôi cho nàng, chàng ấy sợ Ngôn Ngôn không tự bảo hộ được mình, nên mới muốn cho nàng học nghệ.
"
Kỳ Trạch gật đầu " Ân, Thụy Hân hắn nghĩ cũng đúng ý ta.
Vô tình nhất đế vương gia mà, dù có là huynh đệ, tỷ muội chung huyết thống cũng không chắc có thể sống sót.
"
Kỳ Uyển gật đầu " Hôm sau con đưa Ngôn Ngôn sang, phụ nhân nhất định không được để nàng ốm đi đâu....con sẽ đau lòng chết mất....!"
Kỳ Trạch:.....!
Hắn lắc đầu cười " Được rồi, ta cũng không nỡ để tiểu Ngôn ốm...!"
Kỳ Uyển nán lại cùng Kỳ Trạch trò chuyện trong chốc lát, từ hoàng cung đã phái người đến hộ tống nàng về.
Nhìn theo bóng nữ nhi đi xa, Kỳ Trạch chỉ biết lắc đầu cười.
Chính vì nhìn ra Bạch Thụy Hân yêu nữ nhi thật lòng, nên hắn mới nhắm mắt mà gả nàng cho hắn.
Kỳ Trạch vốn dĩ không thích Hoàng gia, càng không nghĩ tới sẽ có ngày làm thông gia với Hoàng gia như thế.
Hắn thở dài trở lại vào bên trong, đốc thúc các đệ tử nhanh chóng trang hoàng lại tông môn để chào đón ngoại tôn.
Nghĩ đến ngày mai sẽ được gặp ngoại tôn đáng yêu, Kỳ Trạch cười không khép được mồm, ngay cả lúc ngủ vẫn như cũ cười tươi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...