Việt Linh Quốc


Bạch Thụy Ngôn chậm rì rì mà đi ra bên ngoài.

Ngụy Hề thấy nàng, liền nhanh chóng chạy đến đón nàng.

Bạch Thụy Ngôn hướng nàng nở nụ cười ngọt ngào.

Ngụy Hề nhìn nàng cười ngọt ngào, tim không khống chế mà nhảy loạn.

Điện hạ quá khả ái! Cười lên đặc biệt khả ái!
Ngụy Hề thực chất cũng chỉ là thiếu nữ 12 tuổi, vẫn còn mang theo non nớt.

Bạch Thụy Ngôn ngọt ngào cười " Hề tỷ tỷ, ta đói, muốn ăn chè hạt sen do tỷ làm~ "
Ngụy Hề không chút chần chừ liền gật đầu " Nô tỳ liền vì điện hạ làm chè hạt sen! "
Bạch Thụy Ngôn chủ động đi đến bên cạnh nàng, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay nàng " Đi về thôi, ta phải luyện thư.

"
Ngụy Hề tâm liền mềm nhũng, nàng tùy ý Bạch Thụy Ngôn dắt tay.

Trở về Thiên Hòa cung, Bạch Thụy Ngôn liền đi thư phòng luyện viết, đọc sách.

Ngụy Hề nhanh chóng vì nàng làm chè hạt sen.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa, Bạch Thụy Ngôn nhảy xuống ghế, chân nhỏ chạy nhanh đến mở cửa.


Bên ngoài là một thái giám độ tuổi khoảng tam tuần, nét mặt hiền hòa.

Hắn thấy nàng mở cửa liền hiền lành cười, chủ động hạ thấp thân mình bằng với chiều cao của nàng " Tiểu công chúa, hoàng thượng cho gọi tiểu công chúa đến ngự hoa viên nha.

"
Bạch Thụy Ngôn cười ngọt ngào, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, cười đến vị thái giám nọ tâm cũng đi theo hòa tan " Ân, ta đến ngay.

"
Trước mặt là thái giám bên cạnh phụ hoàng nàng, đây là một trong số ít người trung thành với nàng và phụ hoàng nàng.

Hắn nhìn nàng lớn lên, vì thế cũng liền xem nàng như con cháu, đặc biệt yêu thương nàng.

Bạch Thụy Ngôn khi bé đặc biệt thích cười, lại cười ngọt, lời nói lại càng dễ lấy lòng người lớn, chính vì thế, nàng đặc biệt được sủng ái.

Minh Từ hòa ái mà nhìn nàng, hắn dịu giọng " Tiểu công chúa, chúng ta liền đi thôi, hoàng thượng đã cho người chuẩn bị thật nhiều điểm tâm tiểu công chúa thích.

"
Bạch Thụy Ngôn gật đầu, nàng phân phó cho một cung nữ gần đó chuyển lời với Ngụy Hề, tay nhỏ thân thiết mà nắm lấy tay Minh Từ, chân nhỏ nhanh chóng chạy đi.

Minh Từ phía sau vừa cười vừa lắc đầu, hắn nhẹ giọng " Tiểu công chúa, chạy chậm thôi kẻo ngã.

"
Đứng trước ngự hoa viên là một nam nhân, thân khoác long bào, hai tay chấp sau lưng.

Hắn nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé chạy đến, trên mặt đi theo nhu hòa.

Bạch Thụy Ngôn gấp rút chạy, nàng đã thật lâu chưa gặp lại phụ hoàng và mẫu hậu.

Nàng buông tay Minh Từ, cơ thể nhỏ bé nhanh chóng xà vào lòng nam nhân khoác long bào.

Bạch Thụy Hân luống cuống, tay chân nhanh lẹ mà tiếp được nàng, hắn ôm lấy nàng, tay khẽ véo chiếc mũi nhỏ của nàng, nhẹ giọng trách " Nơi nào ra dáng tiểu cô nương đâu, lỡ phụ hoàng không tiếp được con, có phải liền ngã rồi hay không? "
Bạch Thụy Ngôn tay ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt non nớt trở nên mếu máo " Phụ hoàng, hôm qua Ngôn nhi gặp ác mộng, thật đáng sợ.

"
Bạch Thụy Hân yêu thương vuốt tóc nàng, nhẹ giọng hống " Ngôn nhi ngoan, không phải sợ, có phụ hoàng ở đây, phụ hoàng sẽ bảo hộ Ngôn nhi.

"
Bạch Thụy Ngôn gật gật đầu, Bạch Thụy Hân ôm nàng đến bên bàn ngồi, tay cầm lên khối điểm tâm nhỏ, vừa uy nàng vừa hỏi " Ngôn nhi gặp ác mộng gì, có thể kể phụ hoàng nghe sao? "
Bạch Thụy Ngôn miệng nhỏ ăn điểm tâm, hai má vì thế mà đi theo phồng lên, điểm tâm vụn dính đầy miệng.

Bạch Thụy Hân nhẹ nhàng thay nàng lau đi.


Nàng rầu rĩ " Ân, Ngôn nhi mơ thấy phụ hoàng và mẫu hậu đều bỏ Ngôn nhi đi, không cần Ngôn nhi nữa.

Ngôn nhi thật sự rất thương tâm.

"
Bạch Thụy Hân chưa kịp lên tiếng, từ xa đã truyền đến một giọng nói mềm mại lại tràn đầy tức giận " Ác mộng chết tiệt, dám làm Ngôn nhi của mẫu hậu thương tâm! "
Bạch Thụy Ngôn cùng Bạch Thụy Hân theo hướng âm thanh mà nhìn, từ xa, nữ nhân thân khoác phượng bào, mắt họa mày ngài, có bốn phần giống Bạch Thụy Ngôn đang tiến lại gần.

Nữ nhân rõ ràng mặt mày nhu hòa, thân thể yểu điệu, giọng nói nhẹ nhàng.

Giờ phút này, nữ nhân lại tức giận hề hề mà hướng các nàng đi đến, trên tay xách làn váy, bước chân không mang chút nhịp điệu.

Kỳ Uyển nhanh chóng hướng đến đôi cha con đằng kia, nàng ngồi xuống bên cạnh Bạch Thụy Hân, đau lòng mà nhìn Bạch Thụy Ngôn nhỏ bé, vì rầu rĩ mà khuôn mặt non nớt đáng yêu cụp xuống, hai má lại phồng lên vì điểm tâm.

Kỳ Uyển bế lên Bạch Thụy Ngôn từ trong lòng Bạch Thụy Hân, đau lòng vuốt lưng nàng, liếc mắt nhìn Bạch Thụy Hân, trách móc " Đều tại chàng, sao có thể bỏ rơi Ngôn Ngôn như thế! "
Bạch Thụy Hân oan ức mà nhìn nàng, rõ ràng chỉ là ác mộng thôi có được hay không?!
Bạch Thụy Hân khuôn mặt mang theo sáu phần giống Bạch Thụy Ngôn, mày kiếm, mắt sáng, môi mỏng đa tình, vừa cứng rắn lại vừa anh khí, tuấn tú.

Giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú chỉ còn lại vẻ oan ức.

Hắn yếu ớt lên tiếng " Không phải cũng có nàng sao...? "
Kỳ Uyển sắc bén liếc hắn một cái " Chàng nói lại lần nữa? "
Bạch Thụy Hân dõng dạc " Tốt, là ta sai.

Ngôn nhi, phụ hoàng xin lỗi, phụ hoàng nhất định sẽ không bỏ rơi Ngôn nhi, tin tưởng phụ hoàng! "
Kỳ Uyển không để ý đến hắn, nàng đau lòng véo đôi má béo mập của nàng " Ngôn Ngôn tội nghiệp của mẫu hậu, như thế nào chỉ mơ ác mộng, liền trở nên ôm yếu như thế này? "
Bạch Thụy Ngôn: Ốm yếu chỗ nào????
Nàng hiện tại 7 tuổi, cơ thể nhỏ nhắn lại tròn trịa, nhìn khả ái cực kỳ, trông như một cục bông nhỏ.


Bạch Thụy Ngôn vùi đầu vào ngực Kỳ Uyển " Mẫu hậu, Ngôn nhi sợ, mẫu hậu cùng phụ hoàng nhất định không thể rời bỏ Ngôn nhi nha.

"
Kỳ Uyển đau lòng ôm lấy nàng, liên tục hống " Hảo hảo hảo, mẫu hậu nhất định sẽ không bỏ rơi Ngôn Ngôn, phụ hoàng cũng sẽ không dám bỏ rơi Ngôn Ngôn.

"
Nàng liếc nhìn Bạch Thụy Hân " Hoàng thượng nói có đúng không? "
Bạch Thụy Hân không ngần ngại mà gật đầu " Không sai, mẫu hậu con luôn nói rất đúng! "
Bạch Thụy Ngôn cười khúc khích, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.

Kỳ Uyển nhịn không được liên tục trên mặt nàng mổ vài cái, hôn đến mức trên mặt nàng đều là dấu son môi.

Bạch Thụy Ngôn vùi đầu vào ngực nàng cọ cọ vài cái, chọc đến Kỳ Uyển cười không ngừng.

Bạch Thụy Hân yếu ớt lên tiếng " Ngôn nhi ngoan, chỗ đó là của phụ hoàng, không cần cọ nhiều như vậy...!"
Nhận về một cái liếc xéo, hắn liền lập tức ngậm miệng.

Minh Từ đứng gần đó cũng không nhịn được mà cười, Bạch Thụy Hân liền cho hắn một cái ánh mắt, hắn cũng liền thức thời ngậm miệng.

Bạch Thụy Ngôn trong ngực Kỳ Uyển lúc này đã ngừng cười, nàng âm thầm thề.

Bạch Thụy Viên, Tố Cẩm Lan, hay bất kì kẻ nào đi nữa, nàng nhất định sẽ không để ai tổn hại đến phụ hoàng và mẫu hậu nàng, dù chỉ là một sợi tóc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui