Việt Linh Quốc


Nhà ăn đã dần hiện ra trước mắt, bên cạnh là Tôn Y Hàm vẫn luôn lải nhải, Bạch Thụy Ngôn khi này cảm thấy nàng nói thật nhiều, thật nhức tai.

Nàng cất bước nhanh chóng tiến đến nhà ăn, Tôn Y Hàm cũng gắt gao đi theo sát.

Đệ tử gác nhà ăn thấy nàng, hắn vội vàng kính cẩn cuối người " Bạch tiểu thư đã tới, trưởng môn đã căn dặn chúng ta, tiểu thư thích ăn gì đều tùy ý.

"
Bạch Thụy Ngôn vội vàng lắc tay, nàng lễ phép cười " Sư huynh đừng khách sáo, gọi ta tiểu Ngôn hay Bạch sư muội đều được, không cần cứ mãi kêu Bạch tiểu thư như thế.

"
Tên đệ tử vội vàng đi theo nở nụ cười, hắn giọng điệu cũng đã có chút trở nên thoải mái " Vậy Bạch sư muội, ta đưa muội vào bên trong đi.

Tôn sư muội cũng vậy.

"
Bạch Thụy Ngôn cười nhẹ lắc đầu, nàng muốn bắt đầu lại từ đầu, từ một đệ tử bình thường như bao đệ tử khác.

Không phải với thân phận là Nhị công chúa, cũng không phải là ngoại tôn của trưởng môn.

Nàng đã quá chán ghét những lời nịnh nọt, không chút thật tâm nào.

Nàng nhẹ giọng " Sư huynh có việc bận thì cứ làm đi thôi, ta có thể tự mình vào bên trong.

"
Tên đệ tử còn định nói thêm chút gì đó, Tôn Y Hàm bên cạnh cũng lên tiếng " Nàng nói đúng, chúng ta cũng không phải tiểu hài tử, huynh không cần để tâm nhiều như thế.

"
Hắn liếc mắt nhìn nàng, lại nhìn sang một bên gật đầu như giã tỏi Bạch Thụy Ngôn ".......!"
Hai nữ hài, lại nói rằng các nàng không phải tiểu hài tử.....!
Mặc kệ hắn đứng nơi đó, Tôn Y Hàm tự nhiên mà dắt lấy tay Bạch Thụy Ngôn, kéo nàng đi thẳng vào bên trong.

Nhà ăn bên trong cũng không nhỏ, hiện tại cũng là giờ ăn trưa, các đệ tử cũng đến kha khá đông.

Bọn hắn xếp hàng thật chỉnh tề, từng người ngồi vào chỗ, một ít cùng nhau nói chuyện phiếm, một ít lại chỉ im lặng ngồi một bên dùng bữa.

Bạch Thụy Ngôn cũng đi theo xếp hàng, nàng ngoan ngoãn chờ đến lượt.

Tôn Y Hàm theo sát nàng ở phía sau, miệng vẫn luôn lải nhải không ngừng nghỉ.


Nhịn không được nàng lải nhải, Bạch Thụy Ngôn thở dài một hơi " Ngươi là thiếu người nói chuyện sao? Như thế nào từ lúc nãy đến hiện tại vẫn nói không ngừng thế? "
Tôn Y Hàm ủy khuất nhìn nàng " Làm sao ngươi biết? Ta quả thật rất thiếu người nói chuyện.

Bọn họ mỗi lần nhìn thấy ta đều tìm cách chạy thật mau, thật ít người chịu cùng ta nói chuyện....!"
Bạch Thụy Ngôn tò mò nhìn nàng, dù sao bên ngoài nàng cũng được coi là một tiểu cô nương khả ái, xinh đẹp, như thế nào lại không có người muốn nói chuyện?
Nàng nhẹ giọng hỏi " Làm sao lại như thế đâu? "
Tôn Y Hàm rầu rĩ " Ta cũng không biết, chỉ cùng ta nói vài câu....bọn họ đều tìm cách trốn tránh, không cùng ta nói thêm lần nào nữa.

Chỉ có sư phụ cùng hai vị sư huynh nguyện ý cùng ta nói, nhưng bọn hắn thật bận rộn, hoàn toàn không có thời gian dành cho ta.

"
Bạch Thụy Ngôn "......!"
Có vẻ như nàng đã hiểu ra phần nào vấn đề, Tôn Y Hàm người này, không mở miệng chính là xinh đẹp, mở miệng rồi chỉ còn lại đáng ghét.

Nàng vỗ vai Tôn Y Hàm an ủi, dịu giọng cùng nàng nói " Được rồi, từ nay về sau có ta cùng ngươi nói chuyện, đừng cứ mãi rầu rĩ như thế.

"
Tôn Y Hàm chợt khựng lại, trước mặt là tiểu cô nương nhỏ hơn nàng, nhưng chính cô nương này lại là người đầu tiên nguyện ý cùng nàng nói chuyện, không chê nàng phiền phức.

Tiểu cô nương nhỏ hơn nàng, nhưng lại là người an ủi nàng cùng nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng.

Tôn Y Hàm sững sờ đưa tay đặt lên trái tim đang đập loạn nhịp, đây là thứ mà người ta gọi là bằng hữu sao?
Thấy nàng cứ như thế đứng im, tay vẫn luôn đặt lên ngực, Bạch Thụy Ngôn có chút sốt ruột " Như thế nào? Cảm thấy khó chịu ở nơi nào sao? "
Tôn Y Hàm vội vàng rụt tay về, nàng vội vàng lắc đầu, miệng cười gượng, tay nàng đưa lên vạt áo không ngừng phẩy phẩy " Không có, phủi bụi thôi! "
Bạch Thụy Ngôn thở phào một hơi, nàng cười nhẹ " Không sao là tốt rồi! Nếu thấy khó chịu ở đâu, nhất định phải cùng ta nói.

"
Tôn Y Hàm vội vàng gật đầu.

Cũng đã đến lượt các nàng, Bạch Thụy Ngôn chăm chú nhìn từng loại thức ăn, kỹ càng mà chọn lựa.

Tôn Y Hàm đi theo phía sau, nàng đỏ mặt lén lút liếc mắt nhìn Bạch Thụy Ngôn.

Nhìn kỹ thì cũng không xấu xí lắm.....!
Cảm nhận được tầm mắt phía sau lưng, Bạch Thụy Ngôn xoay người nhìn lại.

Đúng lúc bắt được kẻ nhìn trộm, nàng nhướng mày nhìn Tôn Y Hàm " Như thế nào không tiến lên chọn thức ăn? Sao nhìn ta mãi như thế? "

Tôn Y Hàm chột dạ dời đi tầm mắt, nàng mạnh miệng " Nơi nào ta thèm nhìn lén người! Là do ta nhường ngươi chọn thức ăn trước mà thôi, tuyệt đối không phải ta nhìn lén ngươi! Đừng tự mình đa tình.

Nghe rõ chưa?! "
Bạch Thụy Ngôn "......!"
Nàng bật cười gật đầu " Đúng thế, là ta tự mình đa tình, Y Hàm cô nương xinh đẹp như thế, làm sao sẽ nhìn lén ta nha.

"
Tôn Y Hàm gật mạnh đầu " Coi như ngươi còn có mắt nhìn, còn biết bổn cô nương xinh đẹp.

"
Nàng vội vàng chạy đến bên cạnh, cùng Bạch Thụy Ngôn sánh vai.

Dùng xong bữa, Bạch Thụy Ngôn vội vàng hỏi đường đến đại sảnh, nàng thật muốn biết đang có gì xảy ra.

Suốt chặng đường, Tôn Y Hàm vẫn luôn đi ở nàng bên cạnh, không hề có dấu hiệu rời đi.

Nhìn cảnh vật xung quanh, Tôn Y Hàm tò mò hỏi " Ngươi đi đến đại sảnh làm gì nha? Nơi đó chỉ dành cho trưởng môn cùng những vị khách quan trọng, các sư huynh, sư tỉ thảo luận mà thôi.

"
Bạch Thụy Ngôn nhẹ gật đầu " Ta biết, ta đến tìm ngoại công.

"
Tôn Y Hàm càng thêm tò mò " Ngoại công của ngươi? Là ai nha? "
Bạch Thụy Ngôn lắc đầu cười nhẹ " Tới đó liền biết.

"
Trước đại sảnh hiện tại thật đông người, một bên là đệ tử Kỳ Tông môn, một bên lại mặc y phục khác hẳn, có lẽ là La Hán môn.

La Hán môn, tên gọi như ý nghĩa.

Môn phái này chỉ toàn nam nhân, chuyên luyện về mình đồng da sắt, thiết đầu công.

Da thịt bọn hắn dày, béo.

Bầu không khí phía bên La Hán môn bao trùm bởi sự trầm mặc, nặng nề.

Trái ngược với bọn hắn, Kỳ Tông môn bọn đệ tử vẫn có thể thảnh thơi cùng nhau nói chuyện phiếm.


Trộn lẫn trong đám người, Lâm Thiện như người không xương mà dựa hết nửa người phía trên vào lồng ngực rắn chắc của Tinh Lâm.

Nhìn đến hai thân ảnh bé nhỏ, hắn vội vàng kéo tay Tinh Lâm chạy đến " Tiểu khả ái, tiểu sư muội....như thế nào các ngươi lại chạy tới đây? "
Bạch Thụy Ngôn cười ngọt " Ta đến tìm ngoại công, Lâm sư thúc, ngoại công đâu rồi? "
Lâm Thiện chỉ tay vào phía bên trong đại sảnh " Sư phụ ở trong đó, hắn đang cùng trưởng môn La Hán môn nói chuyện.

"
Tinh Lâm xoa đầu Tôn Y Hàm, hắn dịu dàng nhìn nàng " Tiểu sư muội, như thế nào không luyện công, lại cùng tiểu Ngôn chạy đến đây? "
Tôn Y Hàm chỉ chỉ tay về phía Bạch Thụy Ngôn " Ta đi theo nàng.

Nhưng nhị sư huynh, huynh biết nàng sao? "
Tinh Lâm gật đầu " Nàng là ngoại tôn của sư phụ.

"
Tôn Y Hàm bất ngờ nhìn nàng " Thì ra là thế nha! Chả trách nghe tên ngươi như thế quen thuộc.

"
Bạch Thụy Ngôn cười cười đáp lại nàng, nàng nhìn Lâm Thiện, nghiêm túc hỏi " Lâm thúc thúc, chuyện này nghiêm trọng lắm sao? "
Lâm Thiện gật đầu, ánh mắt hắn trở nên sắc bén " Ân, chúng ta mất đi 19 tên đệ tử, La Hán môn bên kia mất đi 20 tên.

Chuyện này từ trước đến nay là chưa từng có, đột nhiên lại như thế, thật không ổn chút nào.

Hơn nữa, 20 tên đệ tử chúng ta phái đi, cũng là những đệ tử tinh anh trong môn phái.

"
Bạch Thụy Ngôn nghi hoặc nhìn hắn " Không phải lúc nãy nói 20 sao? "
Lâm Thiện cười nhẹ " Lúc đầu chính là 20 nha, nhưng đột nhiên có một tên đệ tử bẩm báo, hắn tìm được một người trong số 20 người đó.

"
Bạch Thụy Ngôn " Người đó đâu rồi? Có thể hỏi người đó dấu vết nha! "
Lâm Thiện ánh mắt chợt lóe " Đã chết.

"
Hắn ánh mắt nhanh trở về bình thường " Người kia lúc tìm được hắn, hắn chỉ còn có chút hơi tàn mà thôi.

Đưa về đến đây thì đã tắt thở.

"
Bạch Thụy Ngôn ánh mắt trầm xuống, nàng thất vọng thở dài " Vậy thì xem như chúng ta đã mất hoàn toàn manh mối rồi.

"
Tinh Lâm dịu dàng xoa đầu nàng an ủi " Tiểu Ngôn còn nhỏ, đừng suy nghĩ nhiều.


Chuyện này đã có ngoại công cùng các thúc thúc lo rồi.

"
Bạch Thụy Ngôn "......!"
Nơi nào còn nhỏ? Nàng đã 39 rồi.....có khi còn lớn hơn bọn hắn không chừng.

Lâm Thiện ngã người về phía Tinh Lâm, nhìn các nàng cười " Đúng nha, tiểu hài tử, đừng nghĩ nhiều.

Mau trở về luyện công đi.

Tiểu Y Hàm, nhờ muội tạm thời giúp tiểu khả ái luyện công nhé, sư phụ hiện tại đang rất bận, không có thời gian chỉ dạy nàng.

"
Tinh Lâm đỏ mặt đẩy ra hắn " Sư huynh, hài tử còn ở đây, thỉnh huynh giữ liêm sỉ cùng hình tượng.

Như thế nào luôn dựa vào ta như thế được! "
Tôn Y Hàm thấy nhiều không trách, nàng nắm lấy tay Bạch Thụy Ngôn " Đi thôi! Ta giúp ngươi tạm thời luyện công.

"
Bạch Thụy Ngôn vẫn luôn chần chừ, nàng lưu luyến nhìn vào phía bên trong đại sảnh.

Nàng muốn giúp ngoại công xử lí việc này.

Chỉ là, nàng hiện tại là tiểu hài tử 7 tuổi, người khác sẽ không tin lời nàng nói.

Thở dài một hơi, Bạch Thụy Ngôn đối với Tinh Lâm cùng Lâm Thiện gật đầu " Tạm biệt Lâm thúc thúc, Tinh thúc thúc.

"
Lâm Thiện vẫy vẫy tay " Đi thôi đi thôi.

"
Dắt tay Bạch Thụy Ngôn đi đến khu luyện công quen thuộc, Tôn Y Hàm trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười.

Tay Bạch Thụy Ngôn thật ấm nha! Lại còn như vậy mềm mại.

Khác hẳn tay nàng, vừa lạnh lại còn có nhiều vết chai do cầm kiếm.

Nắm tay Bạch Thụy Ngôn thật thích.

Nàng trong lòng, trên mặt đều cười vui vẻ, có bằng hữu thật tuyệt! Có thể nói chuyện, còn có thể nắm tay, cảm giác còn rất thoải mái.

________________________________________________
Xin lỗi vì đã lâu quá mà không ra chap........chap này đền bù, 2000 từ nhóeeeee.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui