CHƯƠNG 7 - TRỞ LẠI
Sau canh năm, trời sáng dần, cả một khoảng không rơi vào trầm mặc.
Bỗng nhiên, cánh cưa ngôi tịnh xá bằng tre phát ra tiếng động nho nhỏ, ngọn nến sắp tàn bị một cơn gió mạnh thổi qua, đốm lửa lắc lư một hồi, rồi vụt tắt.
Chú quạ Nha Nha tỉnh giấc, mở to mắt và kêu lên một tiếng. Nhưng khi nhìn thấy người đi tới, sự thù địch của nó lập tức biến mất, rối rít bay tới và kêu rì rầm điều gì đó.
Phù Nam chẳng buồn để ý đến nó. Sau khi đặt người con gái trên tay mình lên chiếc sạp, chàng mở tráp lấy ra một nhánh Linh chi, lập tức đút vào miệng người đó.
Nhánh Linh chi vừa chạm đầu lưỡi liền biến thành một dòng cam lồ chảy vào bên trong. Phù Nam đặt tay lên lưng và nhanh chóng truyền chân khí cho người đó. Nhưng Nha Nha lúc này đã tỉnh táo, nó chạy quanh bàn, cặp mắt đen tròn dán chặt vào người mà Phù Nam đưa về, kêu lên một tiếng lớn và chĩa mỏ bay tới.
Quả không sai, đây chính là nữ quỷ đã bước ra từ ngôi mộ đêm qua!
Mặc dù giờ này người con gái đó chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, không có vẻ dữ dằn và ma quái như đêm qua, bộ y phục trắng đã nhuốm đẫm máu, nhưng Nha Nha vẫn nhận ra gương mặt trắng bệch không chút huyết khí ấy, vì thế trong mắt nó ánh lên sự thù địch.
"Ra chỗ khác!" Phù Nam quát lên và đuổi nó đi.
Ăn liền một lúc ba nhánh Linh chi, có thể coi như đã lấy lại được chút sinh khí, tốc độ máu chảy ra từ các đại huyệt trên cơ thể cũng dần chậm lại. Vì cái lưng gù của mình, người con gái đó không nằm ngửa được, buộc phải nghiêng người, thu mình lại, hơi thở gấp gáp và yếu ớt. Chiếc áo đã bị rách ở sau lưng, để lộ ra một "cục u" cao khoảng bao mươi phân - đứa trẻ đó dường như cũng bị nội thương nghiêm trọng, đang trong trạng thái hôn nê, nhưng ngón tay thì vẫn tóm chắt lấy gáy của người con gái.
Phù Nam phát hiện ra Thần Triệt giữa những khóm Mạn Châu Sa trên sườn núi. Lúc đó, chàng đang trên đường đi lên, còn Thần Triệt dường như vừa lao ra từ Nguyệt cung. Không biết đã gặp phải đối thủ như thế nào, chỉ thấy Thần Triệt bị thương rất nặng.
Dưới ánh trăng, nhìn Thần Triệt và cả đứa trẻ trên lưng đang trong trạng thái hôn mê, Phù Nam cảm thấy thanh Khước Tà của mình như muốn nhảy ra.
Giết! Giết! Giết!
Trước thế lực tà ma, thanh bội kiếm của Bạch Đế từ trăm năm trước đang động đậy, đằng đằng sát khí muốn xông lên.
Phù Nam quay mặt đi, không muốn nhìn gương mặt xấu xí độc ác của đứa trẻ kia, vì sợ không thể kìm nổi mà phải động thủ. Thần Triệt đang ngủ yên lành, gương mặt của nàng nhợt nhạt nhưng thanh thản, vẫn còn đó sự trong sáng, thuần khiết của tám năm trước kia.
Nếu muốn cứu A Triệt, tức là sẽ buộc phải cứu cả con quỷ này hay sao? Còn nếu muốn tách nó ra khỏi A Triệt, chỉ còn cách xẻo những ngón tay đang bám chặt lấy người nàng mà thôi.
"Keeng" một tiếng, Thần Triệt rút Khước Tà ra khỏi bao.
Bỗng nhiên, đang trong tình trạng hôn mê, Thần Triệt nhanh như chớp, vung cánh tay của mình lên tóm lấy cổ tay Phù Nam.
Thật không ngờ, mặc dù đã yếu đến thế nhưng Trầm Anh vẫn có thể thao túng Thần Triệt để thực hiện động tác nhanh và mạnh như vậy. Do bất ngờ, Phù Nam đã bị giữ chặt cổ tay. Nhưng rồi, sau khi trải qua đêm quyết chiến kịch liệt, Trầm Anh cũng không thể tiếp tục thêm được nữa, chỉ biết dùng con mắt duy nhất của mình nhìn Phù Nam đầy căm hận.
Ngày mới đã đến, những tia sáng từ bên ngoài rọi qua cửa sổ, trải trên tấm sạp giữa nhà. Làn da của Thần Triệt sáng lên như tuyết.
Đột nhiên đứa trẻ bỗng há miệng kêu gào gì đó nhưng không thành tiếng, thân người nó co quắp lại, cố trốn né ánh sáng.
Nó sợ ánh sáng?
Trong giây lát Phù Nam chợt hiểu ra, lập tức quay người mở hết rèm cửa sổ!
"A..." Thế nhưng, khi ánh sáng mặt trời tràn vào phòng, người kêu lên thảm thương lại chính là người con gái đang hôn mê trên tấm sạp - Thần Triệt. Cơ thể Trầm Anh cũng bắt đầu run lên, nhưng ngón tay thì lại tóm chặt lấy gáy, bấu vào mạch máu của Thần Triệt.
Con mắt của Trầm Anh ánh lên đầy đau đớn nhưng cũng thật điên cuồng, nhìn chằm chằm vào Phù Nam, rồi ngón tay lại càng bấu chặt hơn.
Giây phút đó, hai bên trừng trừng nhìn nhau!
Phù Nam đàng phải quay người, kéo lại rèm để che ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng.
Trên nửa gương mặt Trầm Anh lộ rõ nụ cười tàn nhẫn và đắc ý, ngón tay cứ liên tục bóp vào rồi thả ra trên gáy Thần Triệt, khiến tấm thân đang hôn mê của nàng không ngừng co giật, kêu lên những tiếng kêu thảm thiết. Nàng chỉ là một cô gái mới mười sáu tuổi, qua hai trận ác chiến đêm qua, thân thể đã chịu nhiều vết thương, làm sao có thể chịu nổi sự hành hạ dã man đến vậy?
"Đủ rồi đấy! Dừng tay lại!" Phù Nam không chịu nổi nữa, sắc mặt tái nhợt đi, nghiếm chặt răng và hạ thấp giọng. "Rốt cuộc ngươi muốn gì đây? Đồ quái vật... ngươi muốn thế nào thì mới chịu tha cho A Triệt?"
"Nhà ngươi thay ta đi giết kẻ ở trong cung Chu Tước." Trầm Anh lạnh lùng bấu chặt lấy cột sống của Thần Triệt.
"Tại sao ngươi lại muốn giết những người không thù không oán gì với mình?" Phù Nam lắc đầu, tay nắm lấy cán Khước Tà, cảm thấy thanh kiếm đang không ngừng rung động, dường như quá đỗi căm phẫn và chỉ chực xông lên quyết chiến với thế lực tà ma quỷ quái.
Trầm Anh nhếch mép cười, dùng cái chân duy nhất của mình đá vào lưng Thần Triệt, "Bởi vì, nếu ngươi không chịu, ta sẽ giết nó! Giết được kẻ ở trong cung Chu Tước, ta sẽ thả nó ra!"
Lúc này, trời đã sáng rõ. Những ngón tay của Trầm Anh lại cử động, người con gái đang co mình trên sạp bỗng toàn thân run rẩy, và rồi... nàng hét lên một tiếng, tỉnh dậy, hỏi: "Anh là ai? Tôi... tại sao tôi lại ở đây?"
Thanh kiếm trên tay Phù Nam bỗng nhiên rơi xuống đất. Ánh mắt của người con gái trước mặt sáng long lanh và vô cùng thánh thiện, trong lành như dòng nước suối.
Đó là A Triệt... đó mới thực sự là A Triệt!
"Huynh là Phù Nam đây..." Chàng thở nhẹ, cảm thấy cổ họng mình như nghẹn đi, "A Triệt, muội còn nhớ huynh không?"
"Phù Nam huynh?" Trong thoáng chốc, Thần Triệt nhận ngay ra Phù Nam, đôi mắt sáng trong ánh lên niềm vui sướng vô bờ, giơ bàn tay nhỏ bé về phía chàng, "Là huynh thật sao? Muội không nằm mơ chứ? Có đúng là muội đã thoát ra khỏi ngục tối rồi không?"
Thế nhưng Phù Nam vẫn đứng đó, khẽ chớp mắt và lặng người đi.
Bàn tay của nàng...
Bàn tay nhỏ bé đang giơ ra nhuốm đỏ màu máu, trông thật đáng sợ. Trên lòng bàn tay trắng muốt, một bông Mạn Châu Sa đỏ rựa đang nở rộ, lan ra rộng khắp.
Thế nhưng Thần Triệt vẫn không hề hay biết, nàng vẫn giơ tay mình ra và vui mừng gọi tên vị sư huynh đã bao năm xa cách.
Đó là Dung Tuyết thuật... là một trong những pháp thuật uyên thâm nhất của giáo. Cũng tương tự như Hấp tinh đại pháp của võ thuật Trung Nguyên, người thi pháp sẽ mượn lời chú để hút toàn bộ công phu tu luyện của một thuật sĩ khác và thu nhận vào cơ thể mình qua một cách chạm tay. Đây là một thuật sĩ khác cực độc, chính người thi pháp cũng có thể gặp nguy hiểm trong lúc đang hút công phu tu tập của đối phương, có khi dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Phù Nam nhớ lại chuyện xảy ra trước khi trời sáng, Trầm Anh đã cố dùng chút sức lực cuối cùng của mình để điều khiển Thần Triệt nắm lấy cổ tay chàng. Phù Nam bất giác rùng mình - bây giờ chàng mới hiểu ra, lúc đó Trầm Anh làm thế với mục đích gì.
Cũng may là đã khá lâu rồi Phù Nam không còn tập pháp thuật nữa, chỉ luyện kiếm cho vui và rèn luyện sức khỏe, vì thế đã không trở thành nạn nhân của tà thuật đó.
Nhìn bàn tay đỏ như máu của Thần Triệt, Phù Nam mỉm cười và nhẹ nhàng cúi xuống, ôm lấy tấm thân của người con gái đang bị trọng thương.
Thần Triệt vòng tay ôm lấy cổ chàng, ánh mắt ngập tràn niềm vui, trong phút chốc chẳng biết nói gì, chỉ khóc lên thổn thức.
"Đừng khóc, đừng khóc nữa." Phù Nam nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi. Thế nhưng, tay chàng chạm phải một cục u lạnh ngắt như băng đang khẽ cựa quậy, chàng chợt rùng mình, có cảm giác buồn nọn và vô cùng khó chịu. Phù Nam cố hết sức kìm lại, tránh chạm vào Trầm Anh, và buông Thần Triệt khỏi tay.
Suốt tám năm qua, từng ngày từng ngày Phù Nam luôn mong ngóng Thần Triệt quay trở lại, nhưng chẳng ngờ, khi đã tìm thấy và bế được nàng về đây, chàng lại buộc phải chấp nhận mang theo một con quái vật!
Thần Triệt có vẻ như vẫn không hề biết tại sao mình đến được đây, nàng vẫn mải mê với niềm vui ngày trở lại.
"Được rồi, đừng khóc nữa." Phù Nam nhẹ nhàng vỗ về, cất giọng ấm áp, "Muội bị thương rồi, để huynh đắp thuốc cho muội!"
"Muội bị thương?" Thần Triệt bấy giờ mới phát hiện ra những vết thương trên chân tay, cũng như hai bên vai mình, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao muội lại bị thương? Đúng rồi, mà tại sao bỗng nhiên muội lại ở đây?"
Phù Nam nhất thời không biết giải thích ra sao. Nàng đã không còn nhớ gì hết?
Thần Triệt cúi đầu, nhìn thấy lòng bàn tay đỏ như máu của mình, kêu lên thất thanh: "Đây, đây là cái gì vậy? Bông hoa ở đâu ra thế này? Đây là cái gì vậy?"
Thần Triệt hoảng sợ, vội vàng xoa tay của mình lên gấu áo, mong xóa đi bông hoa màu đỏ kỳ lạ kia. Thế nhưng bông hoa như đã thấm sâu vào da thịt nàng, không sao xóa đi cho được. Nàng cố chà tay thật mạnh, đến nỗi rách cả da, những giọt máu tươi nhuốm vào khiến bông hoa càng thêm kỳ quái.
Thần Triệt thở dốc, lắc đầu thật mạnh như muốn cố gắng lay động những ký ức đã đánh mất của mình.
Phù Nam nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng an ủi: "A Triệt, đừng nghĩ nữa... tất cả đã qua rồi."
Có lẽ nàng đã bị mất trí nhớ... Khi quay trở về, trên mặt nàng đã không còn hình mặt trăng nữa... người làm được điều này, chắc hẳn phải là một người có sức mạnh phi thường. Xem ra, người giúp nàng xóa dấu hiệu của Bái Nguyệt Giáo chủ cũng đã xóa bỏ đi đoạn ký ức ở trong Hồng Liên U Ngục.
Dù sao thì quãng thời gian đó cũng chẳng vui vẻ gì.
Dần dần Thần Triệt đã bình tĩnh hơn, ngồi lặng yên không nói một lời. Dưới sự chăm sóc chu đáo của Phù Nam, những vết thương trên cánh tay và vai nàng đều đã được băng bó cẩn thận, mắt nàng ánh lên lòng cảm kích. Phù Nam xé một đoạn vải trắng, sau khi băng vết thương ở vai, chàng chần chừ một lát rồi chỉ tay vào bát thuốc trước mặt: "Thuốc đặt ở đây, lát nữa muội tự đắp lên vết thương ở ngực trái nhé!"
"Sao vậy?" Thần Triệt ngước nhìn đầy ngạc nhiên.
"Muội đã là một cô nương mười sáu tuổi, không còn là cô bé tám tuổi ngày nào nữa rồi." Phù Nam cười, quay đi về phía cánh cửa, "A Triệt, muội thực sự đã lớn, và trông thật xinh đẹp!"
"Thật ư?" Lời khen khiến Thần Triệt bỗng chốc quên hết những gì đang nghĩ. Nhìn xuống thân hình mình, nàng hãnh diện nở nụ cười.
Thần Triệt từ từ cởi áo để đắp thuốc lên vết thương nơi ngực trái. Chỗ đó không rõ là bị vật gì rạch một nhát, tuy không sâu lắm, nhưng chảy ra rất nhiều máu. Nàng nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương. Ánh sáng sớm mai rọi qua ô cửa sổ, chiếu lên thân thể nàng. Làn da đã bao năm không tiếp xúc với ánh mặt trời, giờ sáng trắng lên, long lanh như tuyết.
Suốt tám năm qua, đây là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy thân thể mình, và phát hiện ra rằng, mình quả thật không còn là cô bé tám tuổi như trước nữa....
Thân thể thay đổi nhiều như thế, vậy, nhan sắc thì sao?
Liệu có phải cũng đã thay đổi rồi không? Liệu có thể trở thành một giai nhân tuyệt sắc như thuở nhỏ nàng từng mơ ước?
Quên cả việc tiếp tục băng vết thương, Thần Triệt xuốn khỏi sạp và chạy ngay về phía chiếc gương góc phòng.
Một thiếu nữ vô cùng kiều diễm và mảnh mai xuất hiện trước gương, nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên mà thích thú - làn da trắng như tuyết, mái tóc đen như mực, đôi mắt vừa to vừa sáng, cặp môi đỏ như hoa Mạn Châu Sa, còn nữa là bầu ngực căng đầy và chiếc eo thon thả, tạo nên những đường cong tuyệt vời.
Thần Triệt sững người, không tin nổi đó là mình.
Tám năm trôi qua, nàng âm thầm lớn lên trong bóng tối, để rồi không biết tự bao giờ đã trở thành người con gái xinh đẹp như trong gương...
Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui sướng trước vẻ đẹp của mình, nhẹ nhàng quay người một vòng với niềm hãnh diện và đôi chút ngượng ngùng... Đột nhiên, nàng cảm thấy như có gì bất ổn trên lưng... trên lưng nàng... dường như có vật gì đó!
Nàng quay người, vén mái tóc dài mượt của mình sang một bên - chuyện gì thế này? Nàng đã trở thành một người gù rồi hay sao?
Thần Triệt hỏang sợ đưa tay ra phía sau, run rẩy sờ vào "cục u" trên lưng mình, càng lúc càng thấy kỳ lạ. Nàng dùng tay kia vén mái tóc của mình sang, một bên, quay người để nhìn rõ hơn - phía dưới mái tóc đen mượt ấy bỗng lộ ra một khuôn mặt bé nhỏ vô cùng xấu xí và gớm ghiếc!
Không, đúng hơn là chỉ có một nửa mặt. Một quái thai đang co tròn trên lưng nàng, trông như một cục u.
Trời ơi... Quá ngạc nhiên và sợ hãi, nàng mở miệng định kêu lên mà không sao cất nổi thành lời.
Thần Triệt giơ tay về phía trước, sờ vào cái hình thù quái gở trên lưng mình ở trong gương. Trong lúc hoảng hốt, nàng nhìn thấy người con gái trong gương cũng giơ tay ra, thân thể nuột nà như một viên ngọc không tì vết, nhưng, lòng bàn tay lạo có vết gì màu đỏ trông thật đáng sợ.
"Á... á..." Trong thoáng chốc, nàng ôm lấy hai vai mình, khuỵu xuống, và bật lên tiếng thét kinh hoàng...
Sau khi giúp Thần Triệt trấn tĩnh được đôi chút, Phù Nam đi ra ngoài và định tìm chút gì cho nàng ăn.
Vừa đi, Phù Nam vừa cố nghĩ cách làm sao để giải thích với Thần Triệt về những chuyện đã xảy ra. Trên đường đi, Phù Nam chợt nhớ ra mình đã sơ suất một điều, thần sắc bỗng nhiên biến đổi kỳ lạ.
Hỏng rồi! Trong phòng có một chiếc gương!
Không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Phù Nam vội vàng chạy về.
Nhưng chưa kịp bước vào nhà, chàng đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh và tiếng vỡ phát ra từ bên trong.
"A Triệt! A Triệt!" Phù Nam vội đẩy cửa vào nhà, đoạt lấy mảnh gương vỡ dính đầy máu trên tay nàng, "Muội làm gì vậy?"
"Không... không..." Thần Triệt chống cự quyết liệt, dùng hết sức đẩy mạnh Phù Nam, để lại vết máu đỏ thẫm trên người chàng.
Cả mảng da trên bàn tay trái đã bị nàng dùng mảnh thủy tinh sắc nhọn gọt đi!
"Muội không muốn... không muốn như thế đâu!" Trong cơn hoảng loạn, nàng vùng ra khỏi vòng tay Phù Nam, nắm lấy mảnh gương vỡ khác và cố sức cắt bỏ đứa trẻ quái thai ở sau lưng mình, ánh mắt trở nên hoang dại, "Đây là cái gì... cái gí vậy? Quỷ... là quỷ! Muội không muốn như thế này!"
Thế nhưng, mảnh thủy tinh sắc nhọn dường như không gây hề hấn gì cho đứa trẻ. Thấy không sao có thể cắt bỏ được, ánh mắt Thần Triệt tràn đầy lòng căm hận và điên cuồng, nàng không ngần ngại dùng mảnh thủy tinh cứa mạnh vào lưng mình! Bất luận thế nào, dù phải cứa đi bao nhiêu thịt da, nàng cũng không chịu được việc có một con quái vật trên lưng mình như thế!
"Dừng tay!" Nhìn Thần Triệt trong cơn điên loạn, Phù Nam vội hét lên, lao tói đẩy nàng ngã ra, " Muội chớ có làm liều như thế!"
Bằng sức mạnh của mình, Phù Nam giữ chặt lấy Thần Triệt, và dần dần giúp nàng yên tĩnh lại.
Thần Triệt buông mảnh gương trong tay ra, hoang manh nhìn ánh mắt kiên định của Phù Nam. Bỗng nhiên, nàng ôm lấy hai vai, co người lại dưới mặt sàn và òa lên khóc nức nở.
"Muội đã biến thành quái vật rồi... Phù Nam huynh, muội đã biến thành quái vật rồi! Muội biết phải làm sao bây giờ...?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...