"Quốc sư, người có cảm thấy...!nóng hơn không...?"
Lục Viễn trợn mắt nhìn gương mặt của nàng gần sát, đôi môi được một thứ mềm mại áp lên, hấp tấp xâm nhập.
Cơ thể hắn rạo rực, thầm nói không xong rồi, hai người họ lại có thể bị hạ dược.
Theo động tác của Nhược Yên, hắn biết nàng hiện tại không tỉnh táo, nhưng lí trí của hắn cũng dần dần bị rút cạn đi.
...
Rầm.
Ai đó đạp cửa phòng đi vào, phía sau là tiếng thỉnh an hoàng thượng.
Lăng Dạ Uyên không tin được nhìn Nhược Yên được một nam nhân ôm vào lòng, chăn đắp lên che chở cơ thể của hai người.
Nhược Yên bị tiếng đạp cửa đánh thức, khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy mình bị một nam nhân ôm, nàng túm lấy chăn ngồi dậy.
"Nhược Yên...!nàng và hắn làm cái chuyện mất mặt gì ở đây thế hả?"
Lăng Dạ Uyên quát lên, nàng nhìn ra phía sau hắn, Hạ Hi đang đi vào khép cửa lại, cũng đủ hiểu chuyện gì xảy ra.
"Ra ngoài." Nàng nhìn Lăng Dạ Uyên và nàng ta, nói một tiếng với gương mặt lạnh căm.
Lăng Dạ Uyên mím môi, nhưng cũng phất tay áo bước ra để nàng mặc y phục vào.
"Lục Viễn, tỉnh lại, ngươi tỉnh lại cho ta!" Nàng lay mạnh nam nhân vẫn còn đang say ngủ.
Lục Viễn bị nàng lay đến khó chịu mở mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt toát ra sát khí của nàng, hắn giật mình, rồi nhìn xuống cơ thể đang được chăn che chắn của mình, trong lòng nên nỗi bất an, chết chắc rồi.
Lục Viễn vừa mặc xong y phục thì thấy nàng mở cửa, nam nhân một thân long bào nhìn thấy hắn thì xong vào không nói một lời liền đánh.
Nhược Yên nhìn hai người đánh nhau, hít một hơi khí lạnh, cuối cùng vẫn không nhẫn nhịn được, một chân đá lên trên chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn lập tức đổ xuống đất.
"Chó chết."
Hạ Hi vừa đi vào vừa hay thấy cảnh tưởng như vậy, lại nghe tiếng mắng chửi của Nhược Yên, trong lòng nàng ta hơi lộp bộp, một cái tát như trời giáng xuống mặt nàng ta.
Thị vệ của Lăng Dạ Uyên đã đuổi hết mấy người còn lại trong Tủ Các lâu, nếu không để bá tánh nhìn thấy bọn họ đánh nhau ở trong này, mặt mũi còn biết để chổ nào.
"Nhược Yên nàng làm gì vậy?"
Lăng Dạ Uyên thấy nàng ra tay đánh Hạ Hi thì vội vàng buông Lục Viễn ra, chạy lại đỡ Hạ Hi.
"Tính kế bổn quốc sư, ai cho ngươi lá gan đó hả?"
"Tỷ...!ta không có."
Hạ Hi nức nở giải thích, nhưng trong lòng cũng cười thầm, chỉ có như vậy, hoàng thượng mới hết cả hi vọng với Nhược Yên.
"Nàng nói gì vậy hả? Nàng và hắn làm chuyện đồi bại ở đây, còn ra tay đánh cả Hạ Hi."
"Đồi bại? Hoàng thượng, ngươi có tư cách gì nói ta như vậy?" Nàng cười lạnh, tiếng nói âm trầm.
"Nàng đường đường là hoàng..."
"Lăng Dạ Uyên, cần ta tát cho ngươi tỉnh sao? Ta và ngươi chẳng còn chút liên quan.
Giờ ngươi cút, đem Quý phi của ngươi cút đi nếu không muốn nàng ta chết."
Lăng Dạ Uyên nghe vậy thì tức giận đỡ Hạ Hi đi khỏi, hắn biết, Nhược Yên nói được làm được.
Chuyện hôm nay được Lăng Dạ Uyên ém lại nên trừ vài người có mặt thì vẫn không ai biết gì ngoài Nhược Yên không còn là hoàng hậu.
Ở trong gian phòng.
Lục Viễn đăm chiêu nhìn vết máu trên giường, không phát hiện ánh mắc sâu xa của Nhược Yên nhìn hắn.
"Lần đâu."
Hả?
Nàng vừa nói gì vậy? Sao có thể là lần đầu?
Nhược Yên nói xong đi ra khỏi Tủ Các lâu, hắn thấy vậy vội vàng đuổi theo, dù gì nàng và hắn cũng đã...
"Trong người ta có độc tố lâu năm, nếu phát sinh quan hệ nam nữ thì người kia thì độc tố sẽ được truyền hết cho người kia.
Vậy nên ba năm nay ta và hoàng thượng vẫn không hề có con, ta vẫn đang cho người tìm thần y để chữa trị..."
Nàng nói xong lại thở dài một tiếng.
"Vậy thân thể ta..."
"Lục Viễn, ta sẽ chịu trách nhiệm...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...