Viên Xuân


Sắc chiều buông, đếm ngược tới ngày rời đi.
— Nhật kí An Viên
An Viên đợi hết buổi sáng, Thẩm Hành Xuân không về, chỉ gọi một cuộc, nói trưa nay ở trường có việc đột xuất, chưa về được, An Viên hỏi anh bao giờ về, Thẩm Hành Xuân nói chưa biết, An Viên không gặng hỏi thêm, cúp điện thoại.
An Viên lại khó chịu cả buổi chiều, buổi tối Thẩm Hành Xuân cũng gọi bảo không về, bởi vì sắp thi cuối kì rồi, anh phải ở thư viện đọc sách ôn thi.
Nếu chỉ tính cuộc gọi đầu An Viên sẽ tưởng tất cả đều do chuyện ban sáng nên Thẩm Hành Xuân mới không về, nhưng tối lúc Thẩm Hành Xuân gọi cậu, giọng nói rõ ràng không ổn lắm, trong hô hấp mang theo tiếng thở dốc bị đè nén, An Viên hỏi Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân chỉ đáp vừa chạy về kí túc xá, vẫn chưa lấy lại hơi.
Thẩm Hành Xuân vừa gác điện thoại, Văn Nhạc liền đỡ anh, đi từng bước lên cầu thang.
“Tao bảo để tao gọi hộ mày, mày lại không chịu, báo cảnh sát chưa? Biết những kẻ đó là ai không?”
“Báo cảnh sát rồi.” Thẩm Hành Xuân cúi đầu nhìn cẳng chân bó bột của mình.

“Tao không quen đám người đó, rõ ràng không phải người trong trường, tao không quen ai cả.”
Văn Nhạc lên một bước lại đợi Thẩm Hành Xuân, nghĩ nghĩ rồi nói:
“Liệu có phải là người Ân Dật Minh tìm đến không, mày vừa xung đột với nó, liệu nó có tìm người bên ngoài đến trả thù mày không.”
Bởi vì chỉ dùng có một chân, giọng Thẩm Hành Xuân khi nói hơi hổn hển, đứng một lúc trên cầu thang, nói:
“Ân Dật Minh đã chuyển phòng, bây giờ không có chứng cứ, chưa chắc là nó thuê người làm.”
“Vậy có thể là ai? Gần đây mày đắc tội ai à?”
“Tao cũng không nghĩ ra ai.”
Buổi trưa Thẩm Hành Xuân muốn đi đường tắt về, kết quả bị bốn tên đàn ông rõ ràng là lưu manh chặn trong ngõ, cũng may có người đi ngang qua, một chọi bốn, bị đánh không ít, nứt ống đồng, vào viện bó bột cố định, những chỗ khác ít nhiều gì cũng đều xây xát.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Văn Nhạc vừa dìu Thẩm Hành Xuân đã đánh răng rửa mặt xong lên giường nằm.
Văn Nhạc mở cửa, thấy là An Viên còn hơi bất ngờ, cười chào cậu, nhường đường cho cậu vào, rồi quay đầu nói với Thẩm Hành Xuân:
“Đại Xuân, mày không muốn Tiểu Viên nhi biết, chưa đến nửa tiếng, Tiểu Viên nhi đã tự mình tìm đến rồi.”

Khi An Viên bước vào, Thẩm Hành Xuân đang khó khăn trở mình, nghe thấy lời Văn Nhạc, chống tay trái lên giường, ngoái đầu nhìn cậu.
“Tiểu Viên nhi, sao em lại đến?”
An Viên đi qua đứng cạnh giường Thẩm Hành Xuân, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, chân trái bó bột của Thẩm Hành Xuân đang gác vểnh lên chiếc chăn gấp gọn ở cuối giường, khóe môi và khóe mắt đều có vết bầm xanh xanh tím tím, trên cổ rành rành hai vết xước, hơi tấy, tay phải gác lên ngực, quấn vài lớp băng gạc, trên băng gạc còn rỉ chút đỏ.
An Viên vừa nhìn thấy thương tích khắp mình mẩy Thẩm Hành Xuân, chút không vui trong lòng đó đã bay sạch, lo còn không kịp, cổ họng hơi động, sống mũi cay xè.
“Anh, anh sao thế? Sao lại ra nông nỗi này?”
Thẩm Hành Xuân không ngờ An Viên sẽ trực tiếp tìm tới, cố nén đau cười miễn cưỡng.
“Đỡ anh một tay với, anh lật người cái.”
An Viên nghe Thẩm Hành Xuân nói vậy, vội khom lưng đỡ lấy cánh tay Thẩm Hành Xuân.
“Không phải anh nói anh ở thư viện sao, thương tích khắp người anh là bị ở thư viện hả?”
Thẩm Hành Xuân mượn sức An Viên trở mình nằm ngửa trên giường, cựa chân, tìm một tư thế thoải mái nằm ngay ngắn, nhăn nhở nói với An Viên:
“Không phải, trưa nay trên đường về cãi nhau với mấy người trong ngõ, sau đấy liền đánh một trận.”
Anh không nói là có người cố tình chặn anh ở bên ngoài, sợ An Viên lo.
“Anh còn cười, có đau không? Chân sao thế? Gãy xương à? Trên người có chỗ nào bị thương nữa không.”
An Viên nhìn chân Thẩm Hành Xuân, rồi vạch áo ngủ Thẩm Hành Xuân ra kiểm tra kĩ càng, cũng may trên người anh không có vết thương nào nghiêm trọng.

“Đi viện chưa? Còn chỗ nào khác bị thương không?”
“Người không sao.” Thẩm Hành Xuân vén áo xuống, hất cằm với Văn Nhạc.

“Anh Nhạc của em vào viện với anh, anh sợ làm em sợ, nên không nói cho em, bác sĩ bảo đều là vết thương ngoài da thôi, chỉ có chân là nứt xương nhẹ, nói là cố định sẽ nhanh lành hơn, sau đó thì bó bột, rồi dặn về nhà nghỉ ngơi ít hôm là được, mấy hôm sau đến tái khám.”
“Sao anh không nói với em? Anh không nói, không phải em càng lo cho anh sao?” An Viên lau mồ hôi trên đầu cho Thẩm Hành Xuân.


“Em đỡ anh dậy, mình về nhé? Anh xin nghỉ chưa?”
Thẩm Hành Xuân biết bây giờ mình bị thương khắp người, An Viên chắc chắn không thể để anh ở trong kí túc xá một mình, để An Viên ở lại kí túc xá, thật sự không tiện lắm, hơn nữa anh sợ Ân Dật Minh lại đến gây rối, nói gì khó nghe, động chạm đến chỗ khó chịu trong lòng An Viên, gật đầu đồng ý. 
“Bây giờ đã bị em biết rồi, anh về cùng em vậy.”
“Em không đến thì anh không về luôn hả?” An Viên cao giọng.

“Cứ vứt em cho anh Phong và anh Bạch à? Anh không quan tâm em nữa hả?”
“Quan tâm quan tâm quan tâm, sao có thể không quan tâm chứ? Vốn chỉ nghĩ đợi thêm hai ngày, để vết thương trên người hết ghê là về thôi.” Thẩm Hành Xuân giơ tay với An Viên.

“Đỡ anh dậy đi, lần này không phải anh quan tâm em nữa, em phải quan tâm anh mới được.”
“Anh còn chẳng nói với em, còn lâu em mới quan tâm anh.”
An Viên nói lẫy, nhưng vừa thấy Thẩm Hành Xuân giơ tay lại vội đi đỡ anh, Thẩm Hành Xuân ngồi ngay ngắn xong, An Viên cầm áo khoác bên giường lên mặc cho anh.
Vết thương trên tay Thẩm Hành Xuân trông thì ghê, thật ra không tới nỗi nặng, mấy việc như mặc áo không cần giúp, nhưng An Viên mặc cho anh, anh cũng không từ chối, bảo nhấc tay thì nhấc tay, bảo duỗi tay thì duỗi tay.
Văn Nhạc ở một bên xem hai anh em tương tác, bèn trêu mấy câu:
“Đại Xuân, em trai mày đây ân cần hơn cả vợ đấy…”
Anh buột miệng dứt lời, nhớ đến lời Ân Dật Minh nói trước đó, lại nhìn Thẩm Hành Xuân và An Viên, thấy hơi ngượng nghịu, ngậm mồm im lặng, quay người đi làm việc khác.
Người nói vô tình, người nghe có ý, Thẩm Hành Xuân cứng vai, An Viên mặc áo cho anh xong, anh tự đi giày, cánh tay gác lên cổ An Viên, đứng lên, không áp hết trọng lượng của mình lên người An Viên, lại gọi Văn Nhạc một tiếng.
“Văn Nhạc, sang đây dìu một tay với, dìu tao ra cổng bắt xe.”
Văn Nhạc vẫn đang ngẩn ngơ, nghe Thẩm Hành Xuân gọi mình, “ừ” một tiếng, chạy sang đỡ bên tay kia của Thẩm Hành Xuân.

An Viên nhấc cặp ở đầu giường Thẩm Hành Xuân lên khoác lên lưng, cùng Văn Nhạc mỗi người một bên đỡ Thẩm Hành Xuân ra ngoài.
Thẩm Hành Xuân và An Viên không đi được, vừa ra khỏi cửa đã chạm mặt thầy hướng dẫn của họ, thầy hướng dẫn vừa đến cửa phòng, đang định gõ cửa, thầy đến tìm Thẩm Hành Xuân.
“Chân không sao chứ?” Thầy Vương hướng dẫn đã biết chuyện Thẩm Hành Xuân bị thương, hỏi han sức khỏe anh.

“Sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Vẫn ổn ạ, mỗi chân hơi bất tiện thôi.” Thẩm Hành Xuân nói.

“Thầy Vương, sao thầy lại đến ạ?”
“Thẩm Hành Xuân, tôi đến để tìm em, có chút chuyện cần tìm hiểu muốn hỏi em.” Thầy hướng dẫn đang cầm một bức thư trong tay.

“Chân em không tiện, nên tôi đến thẳng kí túc xá tìm em, vào đi, đứng nói chuyện không tiện cho chân em.”
An Viên và Văn Nhạc đành đỡ Thẩm Hành Xuân về lại phòng, thầy hướng dẫn ngồi trên ghế, Thẩm Hành Xuân ngồi trên giường mình.
Thầy hướng dẫn nhìn Văn Nhạc và An Viên trong phòng một cái. 
“Thẩm Hành Xuân, phải hỏi em để tìm hiểu tình hình, tôi muốn nói chuyện riêng với em được không?”
Văn Nhạc nghe thế, bèn kéo An Viên định ra ngoài, nhưng An Viên không động đậy, cứ đứng cạnh Thẩm Hành Xuân, bàn tay giấu sau lưng Thẩm Hành Xuân, nắm áo anh cậu.
“Thầy Vương, An Viên ở đây không vấn đề gì, thầy có chuyện gì cứ nói thẳng đi ạ.”
Thầy hướng dẫn nhìn An Viên, hỏi quan hệ giữa họ, không nói thêm nữa.
Văn Nhạc ra khỏi phòng, đóng kín cửa cho họ.
Thầy hướng dẫn giơ bức thư trong tay lên, ra hiệu với Thẩm Hành Xuân.
“Thẩm Hành Xuân, là thế này, hôm nay có một người đàn ông tên Cát Xuyên đã dùng tên thật viết cho chúng tôi một bức thư tố cáo, em quen Cát Xuyên không?”
Thẩm Hành Xuân chau mày nghĩ, cuối cùng lắc đầu.
“Thưa thầy, em không quen Cát Xuyên, không biết anh ta tố cáo em chuyện gì ạ?”
Thầy hướng dẫn lấy thư từ trong phong bì ra cho Thẩm Hành Xuân xem, Thẩm Hành Xuân cầm thư mở ra, cái chân bó bột gác nhẹ lên cẳng chân An Viên, anh đọc khái quát nội dung trong thư một lượt, trong thư nói anh và Ngô Thiến có mối quan hệ yêu đương không chính đáng, cuối cùng còn hại Ngô Thiến sảy thai.

Thẩm Hành Xuân vừa đọc thư, thầy hướng dẫn vừa nói:
“Thẩm Hành Xuân, hôm nay tôi đến là để tìm hiểu tình hình từ em, thật ra, các em đều đã là sinh viên đại học, đã là người trưởng thành hai mươi mấy tuổi, nam nữ yêu nhau cũng là một chuyện rất bình thường, nhà trường sẽ không vì chuyện các em yêu nhau mà tìm em nói chuyện, sẽ càng không dây dưa đến những vấn đề khác, nhưng Cát Xuyên nói với chúng tôi, Ngô Thiến và anh ta đã tổ chức tiệc rượu tại quê nhà, tuy chưa đăng kí kết hôn, nhưng theo tập tục quê nhà họ, tổ chức tiệc xong đã là vợ chồng trên thực tế rồi, bởi vì có em xen ngang nên mối quan hệ giữa họ đã bị phá hoại, cuối cùng Ngô Thiến còn sảy thai.”
Thẩm Hành Xuân còn chưa nói gì, An Viên đã lớn tiếng phủ nhận trước:
“Thưa thầy, anh em và Ngô Thiến không có bất kì quan hệ gì cả, họ không phải người yêu, anh em càng sẽ không chen chân vào tình cảm của người khác, lá thư này đang ác ý xuyên tạc, không thể chỉ dựa vào một bức thư đầy ác ý như này mà đã đổ oan cho anh em được.”
“Bạn nhỏ à, em đừng kích động, thầy chỉ muốn tìm hiểu tình hình từ anh em, chúng tôi đương nhiên sẽ không chỉ dựa vào một bức thư mà vu khống anh em.”
Thầy hướng dẫn lại quay sang nói với Thẩm Hành Xuân:
“Thẩm Hành Xuân, bởi vì nội dung thư tố cáo không chỉ liên quan đến một mình em, nên chúng tôi không thể chỉ dựa vào một bức thư tố cáo để phán đoán gì được.”
Thẩm Hành Xuân kéo tay An Viên, ra hiệu cậu đừng kích động, An Viên hít mấy hơi sâu, Thẩm Hành Xuân lại giải thích rõ chuyện ở rạp phim hôm ấy với thầy hướng dẫn.
“Thầy Vương, chuyện trong rạp phim hoàn toàn chỉ là tình cờ, nếu không tin có thể kiểm tra máy quay ở rạp phim, vả lại lúc đó Trịnh Lăng Vi cũng có mặt, đơn phẫu thuật ở viện đúng là do em kí, nhưng lúc ấy là tình huống khẩn cấp, bác sĩ giục, nên em mới kí tên, em đang nói sự thật, em không sợ nhà trường điều tra, em và Ngô Thiến không hề có mối quan hệ nam nữ không chính đáng nào cả, em cũng chưa từng chen chân vào tình cảm của người khác, nhà trường có thể tìm Ngô Thiến và Trịnh Lăng Vi hỏi.”
An Viên cũng tiếp lời:
“Đúng vậy, thầy ơi, hôm ấy em cũng có mặt, anh em đi xem phim cùng em, vé xem phim là bạn chúng em mua cho, chỉ tình cờ gặp Ngô Thiến, em có thể làm chứng cho anh em.”
Thầy hướng dẫn gật đầu, nói tiếp:
“Thật ra chúng tôi đã tìm Ngô Thiến và Trịnh Lăng Vi nói chuyện riêng rồi, Trịnh Lăng Vi nói, ở trường em ấy thật sự đã thấy Cát Xuyên đến quấy rầy Ngô Thiến, hai người chia tay trong bất hòa, khi ở bệnh viện, em ấy cũng đã hỏi Ngô Thiến, nhưng Ngô Thiến chỉ trả lời em ấy nước đôi, song em ấy vẫn nghiêng về hướng em không liên quan.”
Thầy hướng dẫn dứt lời lại chuyển chủ đề.
“Tuy nhiên, khi chúng tôi đến tìm Ngô Thiến, em ấy đích thân thừa nhận, vẫn luôn có quan hệ yêu đương với em ở trường, mối quan hệ giữa hai em mới bắt đầu ba tháng trước, em ấy nói vì mối quan hệ giữa em ấy và Cát Xuyên nên không công khai mối quan hệ với em, hai em bí mật hẹn hò, những người khác không hề biết.”
Thẩm Hành Xuân không ngờ Ngô Thiến lại nói thế, nghe lời thầy hướng dẫn xong, cái chân gác trên chân An Viên bất cẩn giẫm xuống, đau đến rít lên, chửi thầm mẹ nó.
“Thầy Vương, Ngô Thiến đang nói dối, bọn em không yêu nhau, tuy em không biết động cơ nói dối của bạn ấy là gì, nhưng chuyện này thật sự không liên quan tới em.”
An Viên thấy Thẩm Hành Xuân đau đến bạnh chặt cằm, cơ thịt trên má giật giật mất kiểm soát, tức đến nỗi tay còn hơi run, kêu Thẩm Hành Xuân một câu “đừng cử động lung tung”, nói thẳng:
“Anh, mình báo cảnh sát luôn đi, Ngô Thiến làm vậy là vu cáo, có phải mọc được cái miệng là có thể ăn nói bừa bãi không?”
Thầy hướng dẫn thấy hai người kích động như vậy, thái độ cũng rất kiên quyết, không giống như đang nói dối, lại hỏi:
“Thẩm Hành Xuân, thành tích mọi mặt của em ở trường đều rất xuất sắc, xét về tình cảm thầy bằng lòng tin tưởng em, trước khi điều tra rõ ngọn ngành chân tướng, nhà trường sẽ không công khai chuyện này đâu, vậy em nghĩ thử xem, em và Ngô Thiến có tư thù nào khác không?”
“Em không thân với bạn ấy, càng không có tư thù gì, em không thể hiểu vì sao Ngô Thiến lại nói vậy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui