Thanh quân chung quy vẫn nhập quan, Lý Tự Thành binh bại như núi đổ, dưới cơn giận dữ, giết chết toàn bộ ba mươi tám miệng người Ngô gia, sau đó rời kinh trốn đi.
Lúc rời đi, Lý Tự Thành không có mang theo Viên Viên, lúc rời đi, ánh mắt của Lý Tự Thành vẫn tham luyến như cũ.
Viên Viên biết, không có giết nàng, là sự chăm sóc cuối cùng của nam nhân này dành cho nàng.
Lục quân khóc thảm thiết mặc y phục trắng, triều quan giận dữ vì hồng nhan. Ngô Tam Quế dẫn Thanh binh nhập quan, để lại bêu danh vạn thế. Thật là tiếng xấu muôn đời.
Mọi người đều nói, Ngô Tam Quế là quốc tặc, là gian thần.
Mọi người đều nói, Trần Viên Viên là hoạ thuỷ, là yêu nghiệt.
Sông Đào bảo vệ thành nước chảy xiết đáng sợ, Viên Viên ngồi bên bờ, muốn tự mình nhảy xuống, rửa đi đầy người dơ bẩn kia.
Nữ tử yêu mị giống như nàng vậy, cẩm y hoa phục cũng không che được đầy người dơ bẩn cùng tanh hôi kia.
Đưa tay dò xét dòng nước kia, cũng không có rét lạnh như trong tưởng tượng vậy, Viên Viên nhợt nhạt nở nụ cười, nhảy xuống đi thôi, xong hết mọi chuyện.
“A Nguyên!”
Ai? Ai đang kêu nàng?
Viên Viên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một nam tử cưỡi đại mã đỏ thẫm, dọc theo sông Đào chạy vội đến.
Thời gian giống như lập tức rút lui, tại một ngày sáng sớm đầu hạ, tại dưới ánh nắng mỏng manh, tiểu nam hài kia, hắn có gương mặt trong trẻo, khoảng chừng bảy, tám tuổi, cưỡi ngựa tre, một tay phe phẩy cành liễu, sôi nổi một đường chạy tới. viên Viên xoa xoa ánh mắt, nhìn hắn nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt nàng, trong ánh mắt lộ ra ôn nhu, ôn nhu xâm nhập cốt tuỷ.
“A Nguyên, nàng khóc cái gì?” Hắn ngồi xổm xuống, ôm nàng vào lòng, thật sâu, thật sâu ôm vào lòng, giống như muốn hoà tan nàng vào cốt tuỷ.
Viên Viên bị hắn siết vào trong lòng, sau đó liền thật sự khóc, nước mắt trong suốt một viên tiếp một viên chảy xuống, mặn mặn, chát chát.
“Hoạ thuỷ… là cái gì?” Khóc thút thít, Viên Viên hỏi.
“Thật xinh đẹp, nữ tử thật xinh đẹp.” Hắn đáp, trong lòng hơi hơi đau đớn.
“Vì sao không cần A Nguyên…”
“Ta cần nàng.”
“Thật sự?”
“Thật sự!”
Viên Viên muốn cười, trong mắt lại chứa đầy nước mắt. như thế nào cũng không dừng lại được.
Nguyên lai hắn chưa từng quên A Nguyen, chưa từng có quên nàng…
Nhưng mà đầy người dơ bẩn kia… phải như thế nào mới rửa sạch?
Nàng chung quy không có chờ được kiệu hoa đỏ thẫm của hắn, chờ được, là một cẩm y nam tử, gương mặt cương nghị, ăn mặc Mãn nhân, nhiếp chính vương của Đại Thanh Đa Nhĩ Cổn.
“Hôm nay Ngô Tam Quế vì ngươi thả Thanh quân nhập quan, khó đảm bảo ngày khác hắn sẽ không vì ngươi mà phản bội Thanh đình.”
Viên Viên cười yếu ớt, “Theo ý kiến của vương gia phải làm như thế nào?”
“Mọi người đều có nhược điểm, nếu nhược điểm của Ngô Tam Quế nắm trong tay bổn vương, bổn vương sẽ yên tâm rất nhiều.”
Nàng, là nhược điểm của hắn sao?
Nếu có thể bảo vệ hắn bình an, nàng muôn lần chết không chối từ, muôn lần chết không chối từ…
Ngô Tam Quế còn không có tìm được Trần Viên Viên.
Ba ngàn sợi phiền não, một khi tan mất. Hoa quốc tự Ngũ Hoa sơn hơn một nữ ni, ăn chay trường thêu phật, thành kính vô cùng, nếu kiếp này vô vọng, liệu có thể mong chờ kiếp sau?
Phật nói: Nhớ trăm thế có thể ngồi cùng thuyền, nhớ ngàn thế có thể ngủ cùng giường.
Kiếp trước nhìn nhau năm trăm lần, đổi kiếp này một lần lướt qua nhau.
Nếu như thế, nàng nguyện đợi thêm một ngàn thế, đến lúc đó, liệu có thể cử án tề mi?
Đến lúc đó, có thể có kiệu hoa đỏ thẫm tới đón nàng?
Có không? Có không…
Khang Hi mười hai năm, Ngô Tam Quế phản thanh, tự xưng Chu vương, tổng thống thiên hạ thuỷ bộ đại nguyên soái, Hưng Minh thảo lỗ đại tướng quân, tuyên bố công văn, liên hợp thế tử Bình Nam vương, Quảng Tây tướng quân Tôn Duyên Linh của Tĩnh Nam vương cảnh, đề đốc Thiểm Tây Vương phụ thần lấy danh nghĩa phản Thanh phục Minh khởi binh phản Thanh, xua quân vào Quế, Xuyên, Tương, Mân, Việt các tỉnh, chiến loạn lan đến Cống, Thiểm, Cam các tỉnh, sử xưng tam phiên chi loạn.
Ngô Tam Quế, biến thành tiểu nhân thay đổi thất thường.
Hắn không cần, thiên hạ lại như thế nào, ở trong lòng hắn, chỉ có một nữ tử duy nhất mà thôi, chờ hắn có được thiên hạ, đến lúc đó, có thể tìm lại được một nữ tử tên gọi A Nguyên kia không?
A Nguyên, A Nguyên, nàng ở nơi nào?
A Nguyên, A Nguyên, ta đã muốn sắp già đi.
A Nguyên….
Khang Hi mười bảy năm, Ngô Tam Quế ở Hành Châu Hồ Nam xưng đế, quốc hiệu Đại Chu. Cùng năm đó, chết bệnh ở Trường Sa.
Một đêm kia, Viên Viên một thân tố y, ôm lấy tỳ bà đã lâu chưa đàn qua, đứng yên phía trước cửa sổ, cửa sổ khắc hoa nửa mở, thỉnh thoảng có gió đêm đánh úp lại, mang đến từng trận lạnh lẽo.
Lúc tin Ngô Tam Quế chết truyền đến, Viên Viên cũng không kinh ngạc, chỉ là nhìn vầng trăng tròn kia, hơi hơi mím môi, sắc môi kia tái nhợt, chưa có bôi son.
Tiếng tỳ bà vang lên, xướng một khúc “Trường lệnh hành”
“Lang kỵ ngựa tre đến…”
Trên đường hoàng tuyền, đợi A Nguyên một chút a.
Hoa sen trì bên ngoài Hoa quốc tự, một linh hồn theo gió tản đi.
Nếu có kiếp sau, cũng vẫn là chàng, tuổi tuổi hàng năm, không xa nhau.Hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...