Viên Tiên Sinh Luôn Không Vui

Chủ nghĩa gia trưởng

.

Viên Thụy lại nhớ tới chuyện trúng thưởng hôm nay, vui rạo rực kể cho Trịnh Thu Dương nghe, nói: “Em còn tưởng chắc là không được nhận rồi, kết quả chị Linh Linh gọi tới phê chuẩn cho, 233 tệ đó còn nằm trong tài khoản của Tiểu Triệu, buổi chiều em sẽ nói với cậu ấy, đúng lúc có thể mua cho anh bao vô-lăng mới, cái kia của anh hơi cũ rồi.”

Trịnh Thu Dương vừa cảm thấy buồn cười vừa cảm thấy ngọt ngào, cười tủm tỉm nói: “Ừ.”

Viên Thụy lại vui vẻ nói: “《 Ai là hung phạm 》 bản Trung đã chọn được tên mới rồi, tên là《 Đại thám tử 》, thứ 4 quay tập đầu tiên, đến lúc đó em có thể đi ra ngoài rồi!”

Trịnh Thu Dương chợt nhớ, cuộc thi thiết kế cũng đúng lúc bắt đầu đăng ký tham gia ngày đó.

Hắn có chút lòng tin đối với bản thân, ít nhất vào vòng trong khẳng định không thành vấn đề, đối với nhà thiết kế không có tiếng tăm gì như hắn mà lại có thể vào vòng trong của một cuộc thi lớn, cũng đã thành công rất lớn, cũng rất có lợi đối với việc tìm việc hoặc tự kinh doanh.

Chuyện xảy ra như vậy, hắn manh động định nhân cơ hội này không tới Đá Quý Vân Xương đi làm nữa. Nhưng bộ trang sức hắn thiết kế vẫn chưa gia công xong, bản thiết kế này đối với cá nhân hắn chiếm một sắc thái rất lớn, nếu như bây giờ hắn từ chức, người thay thế hắn rất có khả năng sẽ thay đổi hoàn toàn tâm huyết của hắn. Hơn nữa cân nhắc đến chuyện ba hắn hiện tại cũng không còn đi làm ở công ty, cha con họ sẽ không công khai chạm mặt xấu hổ, hắn liền quyết định đi làm như thường, đợi công việc trong tay kết thúc mỹ mãn rồi mới từ chức.

Buổi chiều hắn quay lại công ty đi làm.

Sau khi Viên Thụy ngủ trưa, tỉnh lại thì xem truyện Conan.

Chạng vạng, Trịnh Thu Dương còn chưa trở lại, Phương Sĩ Thanh đã về trước.

Viên Thụy: “… .”

Phương Sĩ Thanh bất mãn nói: “Biểu cảm của mày là sao đây? Không chào đón tao?”

Viên Thụy che dấu nói: “Không có…Sao mày vẫn chưa về nhà?”


Phương Sĩ Thanh cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Tao là bỏ nhà đi, sao có thể tự động trở về?”

Viên Thụy: “… Nga.”

Trịnh Thu Dương ở dưới lầu thấy xe Phương Sĩ Thanh, vào nhà thì thấy hắn tứ chi chỏng vó nằm trên ghế sô pha xem TV, Viên Thụy thì lại giống như một tiểu nha hoàn số khổ ở nhà bếp nấu cơm, lập tức phát cáu, đi qua đạp Phương Sĩ Thanh một cước, mắng: “Đồ ngu, mày không về nhà, chồng mày sẽ bị hồ ly tinh quyến rũ bỏ đi, đến lúc đó mày cũng đừng có khóc.”

Phương Sĩ Thanh bị đạp đau nhe răng nhếch miệng, cãi lại: “Ai quyến rũ ai, mày đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ cái gì, tao và Viên Thụy trong sạch, là bạn bè trong sạch, mày bớt tưởng tượng ba cái thứ dâm dục rác rưởi ở trong đầu đi.”

Trịnh Thu Dương nói: “Ít nói nhảm, mày không đi tao sẽ đá văng mày ra!” Hắn làm bộ muốn động thủ.

Phương Sĩ Thanh kêu thảm một tiếng, hét lớn: “Viên Thụy! Mau ra đây!”

Viên Thụy vừa lau tay vừa chạy ra, “Hai người làm gì đó?”

Trịnh Thu Dương nói: “Nó… .”

Hắn còn chưa nói xong, Phương Sĩ Thanh đã giả khóc nói: “Viên Thụy! Ông xã mày ăn đậu hủ tao!”

Trịnh Thu Dương: “… .”

Viên Thụy khẽ giật mình, đột nhiên: “Ha ha ha.”

Phương Sĩ Thanh: “… . Mày cười cái gì?”

Viên Thụy vui ra mặt nói: “Xem ra ảnh thật sự cong rồi.”

Trịnh Thu Dương: “… .”


Phương Sĩ Thanh đâm đầu vào gối, thật sự là chịu hết nỗi rồi.

Kỳ thật nếu Trịnh Thu Dương chịu nhẹ nhàng thương lượng cùng Phương Sĩ Thanh, hắn cũng sẽ không ở lỳ trong nhà vợ chồng son người ta, hiện tại Trịnh Thu Dương như vậy, hắn càng giống như trẻ con, mày muốn tao đi, tao càng không đi, cho mày tức chết hừ hừ.

Hai người họ cũng không náo loạn nữa, mỗi người ngồi ở một góc sô pha xem đá banh, Viên Thụy ở trong bếp nấu cơm.

Ăn xong cơm tối, Trịnh Thu Dương và Viên Thụy xem một bộ phim tiên hiệp, Phương Sĩ Thanh xem cảm thấy không có ý nghĩa, liền rất thức thời trở về phòng lên mạng đọc truyện, cũng không phải là không muốn quấy rầy thế giới hai người, chỉ là không muốn bị người ta điềm điềm mật mật show ân ái hành hạ bản thân.

Xem xong phim, Viên Thụy đi tắm, lúc đi ra thấy Trịnh Thu Dương dựa vào đầu giường, cầm một quyển sổ ghi ghi chép chép.

“Anh làm gì đó?” Viên Thụy lại gần xem, phát hiện Trịnh Thu Dương đang ghi sổ chi tiêu, vô cùng kinh ngạc, trong cái nhà này, tính toán là độc quyền của cậu a!

Trịnh Thu Dương nói: “Xem xem phải tiết kiệm như thế nào.”

Viên Thụy: “… . Anh bị làm sao hả?”

Trịnh Thu Dương thò tay bắt lấy cậu ôm vào trong lòng, chỉ vào mấy con số cho cậu xem, nói: “Em xem, hiện trong tay anh có một chiếc xe SUV trị giá 1.800.000 tệ, cổ phiếu trong tương lai cộng lại không đến 2.000.000, 2.300.000 tiền gửi ngân hàng có kỳ hạn đều ở chỗ em, tiền lương trong thẻ còn hơn 46.000. Anh định cuối tháng 12 từ chức, ít nhất trước khi sang tháng 3 năm sau phải tìm được việc làm. Nhưng có khi không tìm được công việc phù hợp. Cổ phiếu nhất thời không bán ra được, tiền gửi tiết kiệm của anh kỳ hạn là 3 năm, bây giờ rút ra sẽ lãng phí tiền lãi, nói cách khác tiền quỹ chỉ có hơn 40.000 để sinh hoạt, trong khi Tết đến cũng cần phải xài, nếu không tiết kiệm, chúng ta ngay cả thịt cũng không có mà ăn.”

Viên Thụy trợn mắt cực to, hỏi: “Sao anh không tính luôn tiền của em?”

“Đúng rồi, anh còn một chiếc Harley đang để trong kho chỗ mẹ anh, trước kia anh rất thích đua, hiện tại đã vô dụng, bán đi được rồi.” Trịnh Thu Dương lại bắt đầu ghi nhớ, không để ý nói, “Tiền của em là tiền của em.”

Viên Thụy cẩn thận nói: “Có phải, anh sợ người ta nói anh ăn cơm mềm [1]?”

[1] Ăn cơm mềm (trai bao) : Một câu nói của người Thượng Hải. Trước kia là chỉ đàn ông con trai bám váy phụ nữ sống. Theo xã hội phát triển, hiện nay xuất hiện rất nhiều tiểu bạch kiểm được bao dưỡng, dần dần trở thành một cách sống. Hoặc chỉ nếu như kinh tế nhà trai khó khăn sẽ nhờ nhà gái giúp đỡ.


Còn có ý chỉ những người đàn ông (không có khả năng tài chính) đối đãi với phụ nữ hết sức săn sóc, và những phụ nữ đó cũng cam tâm tình nguyện nuôi sống họ. (Theo baike)

Trịnh Thu Dương đương nhiên không thừa nhận, không được tự nhiên nói: “Không có, tiền của em trước hết cứ để dành đi, đợi chúng ta về già rồi lại dùng.”

Viên Thụy không nói nữa, yên lặng bẻ ngón tay.

Trịnh Thu Dương chợt nhớ, Viên Thụy cũng là nam đó a, có khi nào nghe hắn nói như vậy nên mất hứng? Hắn lại vẽ rắn thêm chân giải thích nói: “Chủ yếu là mẹ của anh, mẹ tiêu tiền rất phí, anh xem hóa đơn của mẹ mỗi tháng chỉ mua quần áo mua túi xách mua đồ trang điểm đi thẩm mỹ viện đã hết 10 mấy nghìn, chơi mạt chược tiền thua bằng giá một cái lốp xe của anh, hiện tại chỉ mong mẹ về sau đừng giày vò bản thân, thân thể khỏe mạnh đừng xảy ra chuyện gì.”

Viên Thụy nói: “Ừm.”

Trịnh Thu Dương: “… .”

Ừm cái gì mà ừm? Hắn thật sự không quen kiểu đánh đố bí hiểm này cùng Viên Thụy, dứt khoát hỏi trực tiếp: “Có phải em mất hứng không?”

Viên Thụy quay đầu nhìn anh, không đầu không đuôi nói: “Thu Dương, thực ra em rất dễ nuôi.”

Trịnh Thu Dương: “… .”

Viên Thụy còn nói: “Em cũng không thích ăn thịt.”

Trịnh Thu Dương sửng sốt một phút, nhịn không được cười rộ lên.

Viên Thụy mặt hơi đỏ, ôm lấy Trịnh Thu Dương, nhỏ giọng nói: “Bộ dáng chủ nghĩa gia trưởng của anh cực ngầu cực đẹp trai a!!” (Đ : …. câm nín ►_◄)

Trịnh Thu Dương mềm từ bả vai mềm đến tim, ôm eo Viên Thụy đặt lên gối hung hăng hôn cậu.

Trong phòng khách Phương Sĩ Thanh đối với điện thoại một mực không reng quả thật ấm ức muốn chết, tại sao Vương Tề còn chưa chịu xuống nước dỗ hắn về nhà?

Hắn đi ra ngoài rót ly nước uống, lúc quay lại mơ hồ nghe được thanh âm chủ nhà bên trong phòng, bát quái thành tính hắn sao có thể buông tha cơ hội này, lập tức đến gần ghé sát vào trên cửa nghe ngóng, còn chưa tới 10 giây đã cứng người.


Chạy về phòng một bên quay tay một bên gạt lệ, đã là thụ bỏ nhà đi, tại sao phải đi nghe cái này, thật sự là làm nghẹn chết người.

Trịnh Thu Dương viết xong thư từ chức, chỉ chờ công việc kết thúc là đưa đơn, ai ngờ không đợi đến lúc hắn từ chức, bánh răng Đá quý Vân Xương đã đổi vòng.

Mẹ hắn cùng mẹ Trịnh Thiệu Dương thật sự liên thủ tàn nhẫn đặt bẫy ba hắn.

Năm xưa ba hắn ở bên ngoài nuôi mẹ hắn làm vợ bé, trong khi ba mẹ Trịnh Thiệu Dương là cũng là yêu nhau rồi cưới hỏi đàng hoàng, Trịnh phu nhân đương nhiên cũng tổn thương vô cùng, nhưng ba Trịnh khăng khăng nói là do mẹ hắn quyến rũ ông, ông chỉ là nhất thời trượt chân, Trịnh phu nhân nhớ lại tình cảm năm xưa và vì con mình mà chịu đựng, nhưng bà rốt cuộc không phải dạng con gái xuất thân gia đình bình thường không có kiến thức gì giống như mẹ Trịnh, sau khi phát hiện cô vợ bé này cũng sinh con trai, liền buộc ba Trịnh ký một bản thỏa thuận, đem 15% cổ phần công ty Đá Quý Vân Xương chuyển qua tên của bà, hơn nữa còn hứa hẹn quyết sẽ không tái phạm, nếu không liền tay trắng ra đi [2].

[2] 净身出户: Tịnh thân xuất hộ, dùng để chỉ lúc hai bên quyết định ly hôn, bên A đưa ra yêu cầu bên B không được chia bất kỳ tài sản chung nào, điều này hoàn toàn không có căn cứ pháp luật, mà chỉ dựa vào thỏa thuận lúc trước giữa hai bên

Lại nói tiếp, Trịnh phu nhân và mẹ Trịnh cũng xem như là nữ nhân có cùng tính cách, vì một tra nam mà tranh đấu mệt mỏi nửa đời người, khi già rồi mới phát hiện mười mấy năm qua đã chọn sai người.

Loại tình cảm này của phụ nữ giống như động vật, lúc yêu nhu tình như nước, khi tuyệt tình thì độc ác giống như **. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Mẹ Trịnh giả vờ rộng lượng, chủ động liên hệ ba Trịnh, tỏ vẻ có thể tha thứ cho ông, nhưng trải qua chuyện này rồi luôn cảm thấy không có gì để bảo đảm, muốn ký một bản thỏa thuận, chứng minh hai người nhiều năm qua đã có quan hệ vợ chồng, tương lai nếu có biến cố gì cũng có thể có giải quyết. Ba Trịnh đã quen loại giấy tờ này, hầu như không cần xem bên trong viết gì đã lưu loát ký tên. (Đ : =_=! 2 bà mau giải thoát để bớt đau khổ đi, loại tra nam này….)

Sau đó Trịnh phu nhân lập tức đi lên toà án tố tụng, đem hai bản thỏa thuận này đưa lên toà án.

Tội trùng hôn [3] là chuyện nhỏ, tay trắng ra đi là chuyện lớn, lên tòa là chuyện nhỏ, mất mặt là chuyện lớn. Rất ít khi leo lên báo scandal Đại vương Đá quý năm 59 tuổi, rốt cục cũng đuổi kịp thời đại, lên thẳng trang nhất.

[3] Kết hôn với một người khác trong khi mình đã có vợ hoặc có chồng, vi phạm chế độ 1 vợ 1 chồng

Trịnh Thiệu Dương ở Đá Quý Vân Xương vẫn hoạt động công ty như thường, dù có hay không có Trịnh lão tiên sinh cũng không gì khác biệt, Trịnh Thiệu Dương gần như không bị chuyện ba mẹ lên tòa thẩm vấn ảnh hưởng chút nào, mỗi ngày vẫn đi làm như thường lệ, Trịnh phu nhân cũng không quan tâm đấu khẩu với con dâu, vợ chồng họ ngược lại thanh tĩnh.

Mẹ Trịnh Thu Dương thì chuyển ra khỏi căn nhà kia, tiền để dành của bà không ít, còn có vài căn hộ nhỏ, con trai cũng hiếu thuận, một chút cũng không sợ cuộc sống sinh hoạt về sau không có chỗ dựa.

Chỉ là vẫn chưa thích đối tượng của con trai lắm thôi.

Mà Viên Thụy sau khi nghe Phương Sĩ Thanh bát quái kể lại sóng gió Trịnh gia, càng sợ mẹ chồng hơn.

. : .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui