Viễn Thiếu Mời Anh Tránh Ra!


Sau khi dùng xong buổi trưa, Vân Hạ không muốn làm phiền ông nữa nên xin phép ra về.

Mặc cho ông nói hết lời kêu cậu ở lại đến tối với ông nhưng cậu đã làm phiền ông cả một buổi trưa, vẫn là không nên ở lại làm phiền ông nữa để ông còn nghỉ ngơi.

Rời khỏi Viễn gia, cậu bắt xe về thẳng đến nhà
Rời khỏi Viễn gia, cậu bắt xe về thẳng đến nhà.

Về đến nơi, đã có bác quản gia đứng trước cửa đợi cậu, vẻ mặt của của bác có vẻ gì đó khó nói.

Cậu nhìn vào trong không thấy người cần nhìn thì hỏi.
" Họ đã về chưa? "
Bác quản gia không biết là đang suy nghĩ cái gì, ngừng vài giây rồi nói.
" Cậu chủ và Cậu Cố đã về hồi sớm, nhưng bỗng dưng cậu Cố kêu đau bụng nên cậu chủ đã đưa cậu Cố đến bệnh viện rồi "
Gương mặt Vân Hạ có chút hoảng hốt, thể hiện rõ sự lo lắng.

Mặc dù ngày thường cậu có ghét Cố Cẩm thật, nhưng nói đến bệnh tật thì không thể xem thường, không ai có thể tránh khỏi bệnh tật.


Cậu lo lắng hỏi lại.
" Sau khi bọn họ đến bệnh viện đã có tin tức gì chưa? "
Bác quản gia lắc đầu rồi nói thêm
" Vẫn chưa.

Nhưng tôi nghĩ đã có cậu chủ ở đó chắc cậu Cố không sao đâu "
Vân Hạ một chút xíu nữa quên mất, có Viễn Tước ở đó thì Cố Cẩm có thể xảy ra chuyện gì.

Anh ấy chắc chắn có cách giúp Cố Cẩm.

Là cậu nghĩ nhiều rồi.
Không còn câu hỏi nữa cậu cũng đi lên lầu nghỉ ngơi.
Bác quản gia thấy Vân Hạ đi một đường vào trong không nói tiếng nào liền hỏi.
" Cậu có muốn dùng bữa trưa không? Bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn "
Vân Hạ đi được mấy bước lên cầu thang thì dừng lại lắc đầu nói.
" Không cần đâu, cháu ăn rồi ạ "
Nói xong, cậu không quan tâm tiếp tục bước tiếp lên cầu thang sau đó đi đến phòng mình.

Định dùng chìa khóa để mở cửa thì bỗng dưng thấy cửa đã bị mở ra nhưng chưa kịp đóng lại.

Cậu liền suy nghĩ một chút.
" Sáng nay, trước khi đi mình đã khóa cửa, sao bây giờ cửa lại có thể tự mở thế này.

Haizzz, chắc dạo này có quá nhiều việc cần phải suy nghĩ nên có nhiều việc lúc nhớ lúc quên, có lẽ mình đã quên khóa "
Dẹp suy nghĩ đó qua một bên, cậu đi vào phòng tắm rửa sau đó lại leo lên giường nằm ngủ một giấc thật sâu.
Ở tại bệnh viện, Viễn Tước tức giận đứng đối diện với một đoàn bác sĩ, giọng nói đầy âm u.
" Không phải các người nói bệnh của Cố Cẩm đã giảm rồi sao, tại sao bây giờ em ấy lại đau đến như vậy?"
Các bác sĩ chữa trị cho Cố Cẩm đều sợ hãi run bần bật, họ có thể cảm nhận được mồ hôi đang chảy ướt áo họ.

Một bác sĩ trong số đó tiến lên nói.

" Tôi đã khám cho cậu Cố, phát hiện cậu Cố vẫn luôn uống loại thuốc có khả năng khiến bệnh càng trở nặng thêm "
Viễn Tước nhíu mày, quay sang nhìn khuôn mặt trắng bệch của Cố Cẩm, hỏi lại một lần nữa như muốn chắc chắn.
" Các ông đang giỡn mặt với tôi.

Thuốc là do các người kê đơn, bây giờ lại nói Cố Cẩm uống loại thuốc làm tăng khả năng bệnh.

Các người có phải chê mình sống quá lâu? "
Bác sĩ run cầm cập, nhưng vẫn cố bình tĩnh để nói.
" Chúng tôi không hề nói dối, nó khác với loại thuốc mà chúng tôi đã kê đơn cho cậu Cố "
Các bác sĩ đều nhìn nhau họ không biết phải làm như thế nào.

Trong lúc mọi người đều đang cố tìm cách giải quyết thì một giọng nói thều thào, có chút khàn khàn vang lên.
" Tước "
Lúc này Viễn Tước mới xoay người lại, thấy Cố Cẩm tỉnh lại, anh nhanh chóng tiến tới giường bệnh.
" Em tỉnh rồi "
Cố Cẩm gật đầu, sau đó lại nói giọng nghẹn ngào.
" Có phải em sắp chết rồi không? Sao lại đau đớn đến vậy "
Viễn Tước nhìn cũng cảm thấy đau lòng, quay sang nhìn đội ngũ bác sĩ vẫn đứng như trời trồng thì tức giận.
" Còn không mau đến đây khám.

Các người đợi tôi lôi các người đến sao "

Các bác sĩ đều nhanh chóng chạy đến, khám tổng quát một lượt rồi nói.
" Các chỉ số của cậu Cố đã trở lại bình thường.

Viễn thiếu có thể cho chúng tôi hỏi cậu Cố vài câu được không? "
Viễn Tước liếc nhìn bọn họ một cái khiến bọn họ không dám nhìn thẳng mặt, ai nấy đều cúi đầu.
" Hỏi đi "
Một bác sĩ trong số đó lên tiếng trước,
" Cậu Cố, cậu vẫn luôn uống thuốc mà chúng tôi kê đơn có phải không? "
Cố Cẩm gật đầu giọng nói thều thào.
" Tôi vẫn luôn uống thuốc mà ông kê, tôi đều uống đều đặn "
Bác sĩ cảm thấy rất lạ, nếu chỉ uống thuốc ông kê thì làm sao lại có thành phần gây ảnh hưởng mạnh như vậy, ông lại tiếp tục nói
" Sau khi cậu đến đây, chúng tôi kiểm tra cho cậu thì phát hiện thuốc cậu uống không phải là thuốc ức chế bệnh của cậu mà là thuốc làm tăng khả năng bệnh "
Gương mặt Cố Cẩm bàng hoàng không thể tin được, bàn tay run rẩy nắm lấy tay Viễn Tước, khóc lóc.
" Em làm sao có thể tự hại mình được, chắc chắn...!chắc chắn có ai đó muốn hại em.

Muốn em nhanh chết ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận