Viên Tam Công Tử Trọng Sinh

Ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, lật vài tờ Viên Tri Mạch cũng chưa xem được một chữ. Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Viên Tri Mạch kinh ngạc ngẩng đầu, xa xa liền thấy Dung Tầm cùng một người đi tới. Viên Tri Mạch tập trung nhìn, tay run lên, quyển sách trên tay thiếu chút nữa rơi xuống mặt đất.

Người đi cùng Dung Tầm không phải ai khác, mà là Viên tứ công tử, Viên Hiểu Phong.

Gần nửa năm không gặp, Viên Hiểu Phong càng ngày càng khỏe mạnh, vóc dáng cũng cao không ít. Hắn vốn giống Viên Tri Mạch bảy tám phần, hiện giờ cũng chỉ còn lại năm phần mà thôi. Thần sắc cũng giảm đi vẻ trẻ con, có chút phong sương, so với ngày xưa có vẻ ổn trọng hơn.

Huynh đệ họ không hòa hợp giống huynh đệ bình thường. Mẫu thân hai người tuy rằng là tỷ muội, nhưng cũng có thể do mẫu thân, bọn họ cũng không tính hòa hợp. Bình thường ở trong phủ cũng là nước giếng không phạm nước sông, cho nên dù gặp nhau ở Định Hi, hai người cũng không biết nói cái gì.

Cuối cùng vẫn là Viên Tri Mạch lên tiếng trước.

“Trong nhà thế nào?”

“Cũng khỏe, Hiểu Nhã đã nhận lễ của trưởng tử một phủ doãn ở kinh đô. Tuy rằng gia thế không quá hiển hách, nhưng cũng là thế gia.”

Viên Tri Mạch sửng sốt, ngay sau đó nhẹ nhàng tiếng thở dài.

“Thật tốt.”

Tầm mắt Viên Hiểu Phong rơi xuống ở trên người Dung Tầm một bên không chịu đi, khẽ cau mày. Viên Tri Mạch nhận thấy được tầm mắt hắn, ngẩng đầu nhìn Dung Tầm, ý bảo hắn đi ra ngoài trước.

Dung Tầm nhướng mày.

Thật sự muốn ta đi?

Viên Tri Mạch trợn mắt, thủ thế đuổi người.

Viên Hiểu Phong nhìn hai người trước mặt, nói không nên lời, thần sắc cũng lạnh.

“Duệ Quận Vương không cần đi ra ngoài, việc này không dối gạt ngài.”

Hắn bình tĩnh nhìn về phía Viên Tri Mạch.

“Ta năm sau vào Lễ Bộ, lần này theo Vương đại nhân đến đây đưa sính lễ nghênh đón công chúa Đông Việt, đồng thời theo lệnh phụ thân mang ca trở về..... Phụ thân nói nếu ca không chịu, thì coi như không có đứa con trai này.”

Dung Tầm trầm xuống. Hắn đã biết Viên Hiểu Phong xuất hiện ở chỗ này không có chuyện gì tốt, quả nhiên như thế. Hắn lập tức quay đầu nhìn Viên Tri Mạch.

Sắc mặt Viên Tri Mạch cũng không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là mí mắt run rẩy. Tầm mắt nhìn về phía tay trái đang nắm chặt trong tay áo.

Trong lòng thở dài, Dung Tầm bình tĩnh nhìn về phía Viên Hiểu Phong.

“Qua một thời gian, ta tự sẽ mang Hiểu Đường về kinh, Viên thái phó hà tất gấp gáp?”


Tay trái Dung Tầm vòng qua thân thể Viên Tri Mạch, chặt chẽ cầm tay, nhẹ nhàng lại kiên định bẻ mấy ngón tay đang nắm chặt ra, phòng ngừa móng tay đâm bị thương lòng bàn tay.

“Hiểu Đường là con chính thê của Viên thái phó. Họ còn có chung huyết thống sao có thể nói cắt đứt liền cắt đứt? Phụ vương của ta cũng thích Hiểu Đường, ở chỗ này thêm mấy ngày có gì không được?”

“Viên Tri Mạch không phải người vương phủ, dù muốn lưu cũng phải xem ý Viên Tri Mạch.”

Dung Tầm cười nhạo.

“Vậy thì thế nào? Ta ăn chơi trác táng, dù phụ vương không lưu ta, dù hắn phải đi, cũng phải xem ta chuẩn cho hắn đi hay không. Ta tốt xấu cũng là Quận Vương, chẳng lẽ lưu một người không được?”

Viên Tri Mạch cúi đầu nhìn tay mình bị người nào đó cầm, ngực lạnh lẽo chậm rãi sinh ra một chút ấm, lại ngẩng đầu nhìn Dung Tầm nói hươu nói vượn.

Rõ ràng biết Viên Hiểu Phong có ý gì, Dung Tầm lại đem sai lầm kéo tới trên người hắn, làm người ta muốn chạy cũng đi không được.

Có một người như vậy ở bên cạnh chống đỡ che chở, còn cầu gì nữa?

“Không cần phải nói nữa. Nếu phụ thân khăng khăng như thế, ta cũng không thể nói gì hơn.”

Viên Tri Mạch mở miệng.

Dung Tầm cùng Viên Hiểu Phong đồng thời khiếp sợ quay đầu lại. Nhưng một người khiếp sợ hỗn loạn có chút vui sướng. Người còn lại là hoàn hoàn phẫn nộ!

“Viên Tri Mạch, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?!”

Viên Tri Mạch ngẩng đầu nhìn Dung Tầm, ánh mắt Dung Tầm lộ ra vui mừng.

Tay Dung Tầm cũng có chút lạnh, kỳ thật hắn cũng có chút sợ hãi, hắn sợ Viên Tri Mạch chọn người nhà mà bỏ hắn.

Trở tay cầm tay Dung Tầm, Viên Tri Mạch đan năm ngón tay mình vào năm ngón tay của Dung Tầm. Hai bàn tay cùng lạnh như băng, rồi thực mau liền ấm lên. Có lực chống đỡ Viên Tri Mạch chậm rãi hít một hơi thật sâu, thần sắc cũng dần dần kiên định, bình tĩnh nói.

“Viên Tri Mạch bản tính không tốt, trước nay đều không có ý niệm trung quân ái quốc, vô dụng với quốc gia, vô công với xã tắc, tầm thường vô năng, chỉ muốn sống bình yên thoải mái qua ngày. Nếu phụ thân không cho phép ta ở cùng Dung Tầm, ta chỉ có thể tại đây lạy tạ ân sinh dưỡng, ta chỉ có thể bất hiếu.”

“Ngươi!... Ngươi thật sự quyết định như vậy?”

“Ta đã quyết định.”

“Được lắm, hay cho câu không có ý niệm trung quân ái quốc của Viên Tam công tử!”

Thân thể Viên Hiểu Phong khẽ run, phẫn nộ quét mắt nhìn Dung Tầm, phất tay áo bỏ đi.

“Từ đây trên dưới Viên phủ cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt không cần lui tới!”


Ngực Viên Tri Mạch đau nhói.

“Chờ đã!”

Viên Hiểu Phong đã chạy ra, bước chân đột nhiên dừng, lập tức quay đầu lại, ánh mắt mang theo một chút chờ mong.

“Hiểu Phong, đại ca đã không trông cậy được, phụ thân tuổi già, tiểu muội còn nhỏ. Hiện giờ xem như Viên gia chỉ có thể nhờ đệ chống đỡ... Từ nay về sau, già trẻ trong nhà phải nhờ đệ...”

Viên Tri Mạch khẩn thiết thấp nói.

Câu này đánh tan kỳ vọng cuối cùng của Viên Hiểu Phong thành mây khói. Sắc mặt càng thêm xanh mét, hắn ném ra một câu ‘không liên quan ngươi’ liền xoay người đi ra.

Viên Hiểu Phong vừa đi khỏi, Viên Tri Mạch vẫn luôn đứng thẳng đột nhiên khuỵu xuống. Dung Tầm nhanh duỗi tay ôm, lo lắng vỗ về trấn an.

“Không có việc gì đâu, Viên thái phó chỉ tức giận nói như vậy. Ngươi cũng đừng quá để ý, ít hôm nữa chúng ta trở về nhận lỗi, nhất định ông có thể thông cảm. Phụ tử cùng chung huyết thống ăn sâu bén rễ, sao nói cắt đứt là có thể cắt đứt?”

Viên Tri Mạch dựa cả người vào Dung Tầm nói không nên lời, sắc mặt trắng bệch nắm tay để trên ngực. Ngực đau như bị đâm xuyên tim.

Ân đoạn nghĩa tuyệt.

Từ đây không còn là người Viên gia. Từ đây về sau không người thân. Từ đây về sau cô độc trong trời đất rộng lớn...

Trước mắt mông lung, nghe thấy Dung Tầm có chút nôn nóng dỗ dành, Viên Tri Mạch sờ sờ gương mặt, hoảng sợ phát hiện mình đã là rơi lệ đầy mặt.

Dung Tầm thở dài, đem người bất động ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng.

“Muốn khóc thì khóc đi, chờ khóc xong rồi chúng ta liền đi chọn lễ vật. Ta không tin, Viên thái phó còn có thể đem người đánh đuổi ra thế nào?”

Người trong lòng ngực khóc không thể khống chế, hắn thậm chí có thể cảm nhận được ngực áo đã ướt. Hắn chỉ có thể ôm càng chặt một chút, dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe lẩm bẩm.

“Đường Đường, tuy rằng không nên, nhưng ta muốn nói ta thật sự vui mừng.”

Viên Tri Mạch đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, hốc mắt sưng đỏ, đôi mắt mông lung, nhưng ánh mắt lại kiên định giống như sắt đã qua rèn luyện.

“Dung Tầm, đời trước ta vì quốc gia thiên hạ hại chết ngươi. Đời này, ta chỉ cần có ngươi, không cần quốc gia thiên hạ, trung quân ái quốc gì đó!”

Viên Tri Mạch nhìn nam nhân trước mặt biến sắc, có lẽ vì khiếp sợ. Hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi nói.

“Ngươi đã hỏi ta vì sao biết nhiều sự tình của ngươi như vậy. Vì sao cảm thấy ta đối với ngươi như đã từng quen biết. Ta nói cho ngươi biết, những chuyện này đều là bởi vì đời trước ta cùng ngươi đã ở chung mười năm, cho nên ta có thể biết trước. Ta biết trong ảnh vệ của ngươi có gian tế, biết Trưởng công chúa cùng Dung Tuyển muốn hại ngươi!”


Cắn cắn môi, không quan tâm nói tiếp.

“Đời trước lão Vương gia bị vu oan, bị người hại chết. Ngươi phẫn nộ dẫn quân đi mưu phản, là ta đem lộ trình của các ngươi giao cho Dung Tuyển. Bọn họ mai phục dọc đường, hàng ngàn quân Định Hi thiệt mạng, Dung Duyệt chết trận, ngươi trọng thương. Cuối cùng ngươi lại bị gian tế ra tay giết chết ở Định Hi. Là ta thay thế ngươi dâng thư xin hàng, thành toàn cho Dung Tuyển!... Đời trước là ta làm hại ngươi sắp thành lại bại, chết nơi sa trường. Ta chính là người ti tiện vô sỉ, thân là người bên gối ngươi lại làm hại ngươi bị hủy diệt!... Ta là người như vậy, ngươi có vui mừng không?”

Gào rống muốn rách nát cổ họng, giọng hỗn loạn nghẹn ngào.

Từ khi trọng sinh tới nay, chuyện đời trước cứ như cái gai trong ngực thường xuyên đâm chảy máu. Là công tử thế gia đứng đắn nuôi dưỡng theo quy tắc, tuy rằng cũng có ngỗ nghịch, có tật xấu, nhưng Viên Tri Mạch làm người xử thế luôn công bằng chính trực. Cho dù đời trước làm những chuyện như vậy chỉ do bất đắc dĩ, nhưng ở sâu trong nội tâm Viên Tri Mạch trước nay đều cho rằng mình là ác nhân tội ác tày trời, đặc biệt cho rằng người bị hại là Dung Tầm.

Cho nên sau khi trọng sinh, Viên Tri Mạch liều mạng thoát khỏi ràng buộc của hai người. Nhưng ý trời đã định, vòng đi vòng lại vẫn đem hai người buộc lại cùng nhau. Cho dù hai người tình cảm sâu sắc, cho dù rõ ràng biết Dung Tầm sẽ không để ý chuyện dĩ vãng, nhưng…… nói không nên lời.

Hiện giờ, cuối cùng đã nói ra.

Nói ra xong tảng đá lớn treo trong lòng như rơi xuống, cả người nhẹ tênh đứng không vững. Viên Tri Mạch một tay che mặt, nhưng ngăn không được nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra. Chất lỏng trong suốt sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời làm người ta kinh tâm động phách.

Sức lực toàn thân chỉ còn phân nửa, hai mắt nhắm, Viên Tri Mạch nói ra từng câu từng chữ, giọng mang theo nức nở, ngắt quãng, khàn khàn.

“Ta có tội ác tày trời... không rõ ông trời vì cái gì cho ta sống thêm một lần nữa. Ngươi có biết lần đầu tiên thấy ngươi, ta sợ hãi biết bao nhiêu. Ta thật sự muốn chạy trốn thật xa…… Nhưng ngươi một hai phải quấn lấy…… Ta thật sự sợ mình sẽ lại hại ngươi.. Một lần là đủ rồi…… Thật sự đủ rồi……”

Lời cuối cùng có chút không rõ chính mình rốt cuộc đang nói cái gì, tựa như không có ý nghĩa, lại cảm thấy có rất nhiều ý muốn nói.

Cho đến khi bị ôm vào trong lòng ngực quen thuộc, Viên Tri Mạch mới ngừng nói.

Vành tai biên đột nhiên chợt ướt, ngay sau đó có gì lạnh lẽo theo vành tai chảy xuống, chất lỏng chảy xuống ở trên cổ. Viên Tri Mạch theo bản năng ngẩng đầu, lại thấy một đôi mắt phượng ửng đỏ. Dung Tầm miễn cưỡng cười cười, hốc mắt lại đỏ.

“Đồ ngốc……”

Hắn lẩm bẩm.

“Xin lỗi rõ ràng phải là ta. Ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng trộm được sơ đồ hành quân sao? Rõ ràng là ta mắt nhắm mắt mở để ngươi lấy. Người của người đi đến ngã ba đường, vẫn là người của ta giúp hắn đi đúng hướng.”

Viên Tri Mạch ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, máu toàn thân đã đông lại.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ngươi cũng biết tình hình của ta lúc trước, ta bị thương trầm trọng, không thể sống tiếp. Ta gạt ngươi trở về sư môn lén học bí kíp của Dung Duyệt, học đến tẩu hỏa nhập ma, người không giống người quỷ không giống quỷ. Khi đó ngươi nói cái gì ta cũng nghe không vào.”

Dung Tầm cười chua xót.

“Chờ khi ta tỉnh táo lại, ta đã mang theo quân Định Hi đi tạo phản, ngu xuẩn đi tìm chết. Khi đó, ta đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, ta lại chỉ còn sống nửa năm. Hai mươi vạn đại quân đều nhắm vào ta. Từ trước đến nay nghị hòa chú ý hai bên ngang nhau, năm đó quân Định Hi khí phách cao nhưng không thắng nổi quân Đại Ung. Ta mà tiếp thu chiêu an của triều đình, bọn họ sẽ chết nhanh hơn. Cho nên ta không thể lui, ta lại không thể để cho bọn họ chết cùng ta, cho nên ta phải tìm người thay ta đầu hàng.”

Viên Tri Mạch đã bị lời Dung Tầm nói làm kinh sợ, chỉ có thể theo bản năng giật mình nói.

“Cho nên ngươi lựa chọn ta?”

Dung Tầm nhắm mắt, không có phủ nhận.

“Ngươi là người Định Hi, nhưng tất cả mọi người biết ngươi phản đối ta tạo phản. Thân phận của ngươi không thể phủ nhận, chỉ cần ta chết, ngươi có thể lên làm đương gia Định Hi phủ, người có thể mang bọn họ đi đầu hàng. Hơn nữa trong lòng Dung Tuyển có ngươi, ngươi hoàn toàn có năng lực bảo vệ quân Định Hi. Khi đó ta luôn hồ đồ, luôn cảm thấy trong lòng ngươi không có ta. Nếu để ngươi làm chuyện đó ngươi sẽ không thương tâm quá độ, cũng bởi vì ngươi tính tình chính trực sẽ nhớ kỹ ta cả đời. Lúc ấy ta cũng phát ngốc, luôn cân nhắc, tuy rằng thời điểm sống không chiếm được ngươi, tốt xấu chờ ta chết trong lòng ngươi có thể ngẫu nhiên nhớ tới ta. Ta cũng có thể giúp ngươi đến cùng Dung Tuyển.”

Ngừng một chút lại nói.


“Cho nên ta làm bộ không biết Dung Tuyển tới tìm ngươi, cũng để ngươi biết Viên gia bởi vì chuyện này mà bị liên lụy. Ta buộc ngươi phản ta, còn giúp đỡ ngươi phản... Nhưng ta thật sự không biết ta gây cho ngươi đau khổ lớn như vậy. Ta cho rằng... ta thật sự cho rằng ngươi chỉ thương nhớ ta một thời gian ngắn.”

Dung Tầm lau mặt, cầu xin thương xót nhìn người trước mặt đang ngây ra.

“Đường Đường, ta... xin lỗi... Không liên quan ngươi....”

Sự tình phát triển quá nhanh, rất nhiều thứ đều vượt qua tưởng tượng. Viên Tri Mạch luôn tâm niệm mình là người có tội lỗi, sự thật lại là người bị hại. Chuyện này giống như dùng một quyền đánh vào bông, bông đột nhiên nổi lên nắm tay mình.

Cảm giác tội lỗi như một chuyện buồn cười.

Ngơ ngác nhìn người trước mắt, Viên Tri Mạch lẩm bẩm.

“…Nếu ngươi cũng đã trở lại, vì sao không nói cho ta biết? Ta nhìn không ra là ngươi đã trở lại… Ngươi che giấu cũng thật giỏi.”

Dung Tầm cuống quít bắt lấy tay Viên Tri Mạch.

“Ta có thể thề... ngay từ đầu thật sự không biết. Mấy năm trước bị thương bất tỉnh, sau khi tỉnh lại đã không nhớ gì cả. Ngươi tin ta đi, lần trước lúc sắp chết mới nhớ lại toàn bộ. Lúc trước có lẽ vận mệnh chủ định có chút ý thức, nhưng thật sự cái gì cũng không rõ. Ta chỉ biết vừa nhìn thấy ngươi, ta liền muốn có ngươi, ta rất vui mừng khi ngươi bên cạnh ta.”

“Vậy sau khi đã biết, vì cái gì chưa nói?”

Viên Tri Mạch lẩm bẩm, lại không đợi Dung Tầm trả lời, tự mình đáp.

“Cũng phải, chuyện đời trước ngươi khẳng định cảm thấy không quan trọng. Từ trước nay ngươi đều sống phóng khoáng.”

Dung Tầm thấy bất an, muốn mở miệng giải thích, lại không thể nào giải thích được. Hắn xác thật đã cảm thấy đời trước chỉ là giấc mộng, không đáng nhắc đến, cũng không cần phải nói ra để thêm ngột ngạt.

Rõ ràng là ông trời chơi bọn họ một vố, không chỉ hắn đã trở lại, cả Đường Đường cũng sống lại. Hắn càng không biết năm đó vì ích kỷ của mình làm cho người mình yêu nhất chịu nhiều đau khổ như vậy. Hắn vừa nhớ tới sau khi mình chết, Viên Tri Mạch ngày ngày bị dày vò, ngực liền đau như cắt. Lúc này mới biết cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống.

“Đều là ta sai, ta là hỗn đản, là ta tự cho mình đúng. Chúng ta… ngươi tha thứ cho ta được không?”

Viên Tri Mạch ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn người nào đó rõ ràng đang lo sợ bất an.

Hắn luôn kiêu ngạo tự tin, mà cũng có lúc thấp thỏm lo âu. Đối với hắn hết thảy đời trước cái gì cũng chưa phát sinh qua. Rốt cuộc bất quá chỉ là chuyện đời trước, chỉ có mình so đo để tâm vào chuyện vụn vặt.

Nhưng…… trước nay Viên Tri Mạch cũng không phải người tính tình dễ chịu nha.

Nhắm mắt, cảm giác ngực lạnh từng đợt, có chút mỏi mệt Viên Tri Mạch thong dong rời khỏi lòng ngực Dung Tầm.

“Ngươi để ta bình tĩnh một chút, ta phải suy nghĩ một chút.”

Dung Tầm mấp máy.

“Vậy.... ngươi muốn bao lâu?”

Viên Tri Mạch cười khổ, có chút mờ mịt nhìn trời.

“Ta cũng không biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui