Trong nháy mắt, trên mặt Dung Tuyển tái nhợt, hắn siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm Viên Tri Mạch. Ánh mắt dữ tợn hung ác, tàn nhẫn như muốn cắn nuốt Viên Tri Mạch.
Thanh Bình rõ ràng không tín nhiệm hắn. Hiện giờ hắn như bị một cái tát mạnh vào mặt, toàn thân trên dưới đều bắt đầu đau.
Hắn còn nhớ rõ Thanh Bình cũng từng rất tín nhiệm hắn, hiện giờ sự tín nhiệm này đã giao cho người khác?
Trong lòng đau như kim đâm. Hình ảnh thơ ngây mỗi ngày bên nhau hiện lên ở trước mắt, cảnh xuân tươi đẹp đã không còn, thật sự đã bị bỏ quên, rốt cuộc không trở lại.
Tầm mắt dừng ở cây mai, Thanh Bình đã từng nói rất thích loài hoa này. Hắn chỉ nghe qua một lần liền nhớ kỹ. Hắn không dám nhìn nữa, đột nhiên nhắm mắt lại. Sau một lúc lâu, mới nói.
"Ngươi đi đi."
"Chủ tử!"
"Ta nói để hắn đi, không nghe được à!"
Dung Tuyển đột nhiên cất cao giọng, hơi thở lạnh thấu xương làm mọi người không dám nhắc lại.
Từ đầu đến cuối chỉ có Viên Tri Mạch thần sắc như thường.
"Đa tạ."
Nở nụ cười khổ, ẩn ẩn còn có chút thoải mái.
Dung Tuyển rốt cuộc vẫn là Dung Tuyển năm đó, lạnh lùng mà mềm yếu, đấu đá sóng gió trong triều đình vẫn không có đánh mất hết thiện lương. Tuy rằng chỉ là một chút cũng đủ rồi.
"Bảo trọng."
Viên Tri Mạch bình tĩnh nhìn Dung Tuyển, rồi chậm rãi đi ra ngoài. Từ phía sau đột nhiên truyền đến giọng Dung Tuyển lạnh lùng.
"Ngươi lựa chọn ở bên hắn thì nhất định phải bị cuốn vào gió tanh mưa máu, ngươi cũng không hối hận?"
Viên Tri Mạch dừng bước chân, còn chưa kịp trả lời, Dung Tuyển lại nói.
"Nếu mà hắn đối địch triều đình, ta sẽ không hạ thủ lưu tình."
Viên Tri Mạch cong khóe môi, cười càng khổ, cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Dung Tuyển gần như tuyệt vọng nhìn bóng dáng quen thuộc biến mất trong tầm mắt. Hắn nhìn cây mai vô cùng tuyệt đẹp bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Chặt bỏ đi."
Ra ngoài xong, Viên Tri Mạch đi phía trước vài bước, xúc động nhìn trời. Trời đã ngã về chiều, chân trời là những đám mây nhuộm đỏ đẫm đẹp đến nao lòng.
Tình cảm thời niên thiếu thật đẹp, thời gian êm đềm trôi qua. Tình cảm trong sáng đó cũng theo mặt trời lặn này mà kết thúc.
Lần gặp mặt tiếp theo thật sự sẽ là người xa lạ.
Viên Tri Mạch tham lam nhìn một hồi, cho đến khi mặt trời lặn hoàn toàn Viên Tri Mạch mới lên kiệu về phủ, thật muốn nhìn thấy người kia.
Xa xa liền thấy đèn đuốc sáng trưng, Viên Tri Mạch bước nhanh đến cửa phòng. Người nọ đang ngồi bên ngọn đèn dầu, một đôi mắt hiện lên ý cười. Ánh mắt lấp lánh đẹp không gì sánh được.
Trong lòng bỗng nhiên có cảm xúc nói không nên lời là cái gì. Viên Tri Mạch muốn cười, nhưng không cười nỗi, bước nhanh đến ôm chặt người nọ. Không biết vì sao hốc mắt hơi có chút nóng, thấp giọng lẩm bẩm.
"Ta đã trở về."
Giọng Dung Tầm ôn nhu khác bình thường.
"Ừ."
Ngày mười tháng tư.
Tân vương Nam Việt dâng thư xin hàng, nguyện sau này cùng Đại Ung vĩnh kết bang giao. Vì biểu hiện thành ý, Nam Việt đem công chúa Cách Sách Lệ đưa vào Đại Ung, nguyện ý cùng Hoàng trưởng tôn hòa thân.
Văn Cảnh Đế vui mừng quá đỗi, lệnh Dung Tầm đi Nam Việt nghênh đón công chúa.
Viên Tri Mạch nhận được tin tức này trầm tư thật lâu, sau đó nhíu mày nhìn về phía đối diện đình hóng gió. Nơi đó có một con chó con và một con sói con đang đùa giỡn.
Dung Tầm nhẫn nại hỏi.
"Ngươi thấy thế nào?"
Viên Tri Mạch cũng không biết vì sao, người này hai lần gặp nạn, không phải nhặt được chó thì chính là nhặt được sói. Hắn còn rất có hứng thú muốn đem chúng ghép thành một đôi. Duệ Quận Vương này đầu óc thật sự là có vấn đề.
Lại cúi đầu nhìn thánh chỉ trong tay nhíu mày.
Triều đình rõ ràng biết Dung Tầm cùng Nam Việt đã có thù sống chết. Người Nam Việt dân phong lại cực kỳ hung hãn. Hiện giờ Hoàng đế còn muốn Dung Tầm đi đón dâu, khó bảo đảm Nam Việt sẽ không mượn cơ hội động thủ.
"Không thế nào xem thường chuyến đi này. Khả năng thứ nhất, mạng nhỏ của ta sẽ mất trong tay người Nam Việt. Nhưng nếu Tân vương Nam Việt có đủ thông minh, tuyệt đối sẽ không ở địa bàn của hắn đụng đến ta, muốn động thủ cũng sẽ ra khỏi Nam Việt. Khả năng thứ hai là triều đình mượn đao giết người, giết ta rồi vu oan cho Nam Việt, thuận thế tiêu diệt Nam Việt. Còn khả năng thứ ba, ta an ổn đem vị công chúa nghênh an toàn về Đại Ung, sau đó ở lại kinh đô, tiếp tục làm người rảnh rỗi phú quý."
Dung Tầm nheo mắt cười cười, cầm một khúc xương chơi đùa với Tiểu Đường Đường.
"Nhưng nói không chừng, trong đó còn có chuyện xấu hơn xảy ra. Nói tóm lại, chuyến này thật sự là lành ít dữ nhiều."
"Hay là từ chối đi, lấy cớ thương tích chưa lành."
"Nếu ta không đi, cũng là một người khác trong phủ Định Hi đi. Phụ vương khẳng định không thể đi. Những người khác đi, nếu trên đường có chút sai lầm thì có thể dễ trở thành chuyện lớn.... Ta không đi, triều đình sẽ không an tâm."
Hắn dừng một chút lại nói.
"Ta mới vừa nhận được mật báo, vị Hoàng bá phụ kia gần đây mê luyện đan dược trường sinh. Có lẽ thân thể hư nhược nên uống đan dược. Mà đan dược càng uống nhiều càng nhanh suy nhược. Xem ra sợ là không được bao lâu...."
"Ý của ngươi là... bệ hạ muốn nhanh chóng ra tay với Định Hi?"
"Cũng khó nói, vị Hoàng bá phụ kia chính là nhân vật lợi hại. Tâm tư của ông ta, ta không rõ."
Dung Tầm cười lạnh.
"Đối con cháu không lưu một chút tình cảm, suy nghĩ của quân vương không phải dân thường như chúng ta có thể lý giải."
Viên Tri Mạch giật mình.
"Thế thì làm sao?"
"Ngươi muốn hỏi Dung Tuyển bị làm sao chứ gì?"
Dung Tầm bốc mùi dấm làm Viên Tri Mạch không biết nên khóc hay cười.
"Lại nói bậy bạ gì đó? Ta mà muốn biết Dung Tuyển bị làm sao, ngươi chịu nói cho ta à?"
Cũng hiếm có dịp như thế này, Viên Tri Mạch bám lấy Dung Tầm hỏi thứ mà Dung Tuyển đã nhắc đến chính là thứ gì. Người này không chịu nói, thử vài lần Viên Tri Mạch cũng liền từ bỏ.
Dung Tầm đảo mắt nói.
"Tiểu Đường Đường, A Tầm, tới lăn mấy vòng cho ta xem."
Viên Tri Mạch sửng sốt, còn chưa có kịp phản ứng, liền nhìn thấy chú chó con béo ú đã bò trên mặt đất. Sau đó nó vô cùng gian nan lăn một cái. Có lẽ là do quá béo, nó lăn đến một nửa đã dừng lại, chổng bốn vó lên, phần bụng tròn vo hướng lên trời, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Con sói con ở một bên đang ngủ gà ngủ gật, lười biếng đứng dậy. Ánh mắt tràn ngập kiêu căng nhìn chú chó con béo ú đang cố lăn lộn bên cạnh. Nó nhấc chân đá một cái, chú chó béo ú lăn qua một vòng. Có đà chú chó béo lăn thêm một vòng. Đình hóng gió bên cạnh hồ.
"Tủm"
Một tiếng động vang lên, chú chó con béo ú đã rơi xuống nước.
Dung Tầm mắng to.
"Ngươi sao làm như vậy đối với tiểu thê tử? Dù trong lòng nó vẫn nghĩ về tiểu Hoa Hoa nhà bên cạnh, nhưng ngươi cũng không thể không trượng nghĩa! Còn là nam nhân không?!"
Vừa nói, hắn cũng nhấc chân đá một cái. Chú sói con không kịp phòng ngừa đã bị đá trúng. Nó rên la một tiếng, rồi rơi xuống nước, cùng với chó béo làm một đôi uyên ương bì bõm lặn hụp.
"........"
Khóe môi Viên Tri Mạch giật giật, cũng không quay đầu lại xoay người liền bỏ đi. Mới đi vài bước, Viên Tri Mạch đã bị người nào đó chặn ngang ôm lấy.
"Đừng nghĩ đến chuyện nhàm chán đó. Có thời gian, chúng ta làm chút việc khác không phải tốt hơn sao?"
Viên Tri Mạch đỏ mặt, nhận thấy được tay hắn bắt đầu sờ loạn, không khỏi phát hoảng dùng sức đẩy hắn.
"Phát điên cái gì vậy? Đây là ở bên ngoài!"
"Không có gì, không ai dám tiến vào đâu."
Dung Tầm đem Viên Tri Mạch đè trên bàn, tay thuận thế liền tiến vào áo. Thời tiết đã ấm quần áo cũng mỏng và đơn giản, Dung Tầm kéo một cái liền kéo ra hết, da thịt nhanh chóng lộ ra hơn phân nửa. Trên làn da trắng mịn có hai điểm đỏ bừng, áo màu xanh bao bên ngoài thoạt nhìn càng xinh đẹp.
"Thật xinh đẹp."
Dung Tầm tán thưởng, đột nhiên cúi đầu, há mồm cắn một cái. Toàn thân Viên Tri Mạch cứng đờ, sau đó mềm nhũn, eo cũng mềm, may mắn tinh thần còn có một chút tỉnh táo.
"Trở về phòng, đừng ở chỗ này."
"Nhưng ta nhịn không được."
Dung Tầm ngẩng mặt, thần sắc thực vô tội. Thân thể lại đột nhiên nghiêng về phía trước, kề sát ma xát vài cái, chợt ái muội cười nhẹ.
"Ngươi cũng cứng lên nha."
"Nói lời vô nghĩa!"
Loại tình huống này nếu không phản ứng, thì chính là chết người. Trong cơ thể Viên Tri Mạch dâng lên cảm giác khô móng khó nhịn. Đúng lúc này, Dung Tầm càng ác ý hướng nơi nào đó va chạm. Dù còn cách vải quần áo nhưng nơi nào đó đã thẳng tắp đâm vào nơi nào đó. Viên Tri Mạch khó nhịn rên nhỏ, theo bản năng ngưỡng cao cổ, đôi mắt đã mê mang ứa ra nước, lông mi khép hờ thoạt nhìn yếu ớt kiều quý không thể tưởng tượng.
Dung Tầm cũng chấn động, đang định chuẩn bị bước tiếp theo, bỗng nhiên giọng Cao Long từ rất xa truyền lại.
"Chủ tử, Tô Nhã Nhi công chúa tới, chúng ta ngăn không được."
Viên Tri Mạch bị sốc khi có âm thanh bất thình lình vang lên, lại bị tin tức kia làm kinh sợ, dùng sức đẩy Dung Tầm còn đè ở trên người mình ra. Dung Tầm không kịp phòng ngừa bị đẩy một cái, lảo đảo ngã vào trong nước.
Bọt nước bắn tung tóe!
Viên Tri Mạch sửa sang lại quần áo, dùng nước rửa khuôn mặt đỏ ửng.
Phía sau liền truyền đến tiếng leng ka leng keng giòn giã!
Hít một hơi thật sâu, Viên Tri Mạch quay đầu lại. Vừa thấy, sắc mặt đột biến!
Liền tại ngẩn ra!
Tiếng leng keng leng keng còn ở giữa không trung, một cô nương đầu bù tóc rối chật vật như là ăn mày, anh dũng bay tới đây!
Viên Tri Mạch sửng sốt, theo bản năng duỗi tay tiếp nàng.
Duệ Quận Vương mới từ trong nước ngoi lên, liền thấy Tiểu Mạch Nhi nhà mình bị một nữ nhân chặt chẽ ôm lấy. Hơn nữa Tiểu Mạch Nhi còn thực săn sóc ôm eo nữ nhân kia, tư thế ôn nhu mà lưu luyến, dù bình thường nhưng khá hòa hợp.
Trán Duệ Quận Vương nổi gân xanh nhảy nhảy. Một tay nắm lan can đột nhiên nhảy lên, bọt nước vẩy ra xung quanh như những hạt châu bao phủ toàn thân lấp lánh. Tư thế tiêu sái phong độ, Duệ Quận Vương thả người xuống mặt đất.
Hắn còn chưa đi tới trước mặt hai người đang ôm nhau, cô nương đầu bù tóc rối đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lướt qua một chút sợ hãi. Lúc sau thần sắc thay đổi, một tay giơ lên, một vật giống như sợi dây màu đỏ từ trong tay áo nàng bay ra, hướng thẳng đến Dung Tầm!
Dung Tầm xoay người một cái tránh được, quay người lại thuận tay chụp lấy thư Viên Tri Mạch vừa rồi để ở trên bàn, đồng thời ném ra một ám khí!
Máu tươi bắn tung tóe giữa không trung!
Một con rắn bằng ngón cái bị cắt thành hai đoạn, rơi xuống đất, run rẩy một lát, cũng không còn nhúc nhích.
Tô Nhã Nhi phát ra một tiếng thét chói tai.
"Á....!"
Chợt thân thể nàng mềm nhũn, ngã vào trong lòng Viên Tri Mạch, hôn mê bất tỉnh.
"Tô Nhã Nhi!"
Dung Tầm nghênh đón ánh mắt khiếp sợ lẫn nghi hoặc của Viên Tri Mạch, quét mắt nhìn con rắn bị cắt thành hai đoạn trên mặt đất, vô tội nhún nhún vai.
"Là nàng muốn nó cắn ta trước."
Giang Văn được gọi đến xem mạch cho Tô Nhã Nhi. Xem mạch xong, hắn thu dọn đồ vật đứng lên, nhìn Viên Tri Mạch bên cạnh vẻ mặt lo lắng, lại nhìn Dung Tầm ngồi uống trà cách đó không xa, không nói gì chỉ nhíu mày.
Dung Tầm thấy Giang Văn như vậy, không kiên nhẫn thấp giọng nói.
"Có chuyện gì nói đi."
"Công chúa điện hạ tinh thần không tốt, mạch đập cũng khác thường, rất hỗn loạn, tựa như chịu kích thích quá mãnh liệt, lại như bị trúng độc. Thuộc hạ tạm thời còn chưa tìm ra nguyên nhân, hơn nữa dường như đã nhiều ngày trường kỳ bôn ba, thân thể cũng suy yếu tới cực điểm rồi."
Giang Văn dừng một chút, lại nhìn chủ tử nhà mình, trong ánh mắt hơi mang chút khiển trách.
Duệ Quận Vương quả thực không thể hiểu được. Vì sao khiển trách hắn? Hắn có làm cái gì đâu?
Nhưng ngại có Viên Tri Mạch ở bên cạnh hắn không dám tùy tiện phản ứng. Giang Văn lại là một trong số ít thuộc hạ bình thường nhất trong đống thuộc hạ hỗn độn kia. Cho nên Duệ Quận Vương ép buộc không vui xuống, nhẹ nhàng hừ một cái, giọng uy hiếp.
"Nói!"
Giang Văn cũng không sợ hắn, thái độ thong dong.
"Chủ tử chặt đứt con rắn dưỡng tâm cổ mà công chúa điện hạ nuôi. Cổ trùng kia từ trước đến nay dùng máu chủ nhân mà nuôi dưỡng thành, vật cùng chủ nhân tâm ý tương thông. Hiện giờ rắn bị cắt thành hai đoạn...."
Hắn lại liếc mắt khiển trách một cái.
"Nếu bình thường thì không tính cái gì. Hiện giờ công chúa điện hạ tâm suy yếu, lao lực quá độ, không thể nghi ngờ là dậu đổ bìm leo, cho nên liền biến thành dáng vẻ này."
Viên Tri Mạch yên lặng nhìn mắt Dung Tầm.
Duệ Quận Vương thiếu chút nữa bạo phát.
Một con rắn không biết từ đâu xông tới muốn cắn mình, lúc đó động tác của hắn thuần túy là phản xạ tự nhiên, có gì không ổn?
Nhìn thấy thần sắc lo lắng của Viên Tri Mạch, lại đảo mắt nhìn Tô Nhã Nhi hôn mê bất tỉnh trên giường, Duệ Quận Vương cũng có áy náy một chút, vì thế rất có trách nhiệm nói.
"Ta.... hơi quá tay một chút."
"Cũng không phải hoàn toàn do ngươi, ngươi cũng đừng quá để ý."
Giọng Viên Tri Mạch đã bớt căng thẳng, Dung Tầm đột nhiên cảm thấy biết tiến lui cũng là chuyện không tồi. Hắn rộng lượng hạ mình thăm hỏi tình địch.
"Vậy nàng khi nào thì tỉnh?"
Giang Văn lại nhíu mày.
"Cái này ta không biết."
Viên Tri Mạch kinh ngạc nhìn Giang Văn. Người này y thuật không thua ngự y trong cung, cả hắn cũng không biết thì ai biết.
"Vậy là sao?"
"Mạch của công chúa điện hạ thật sự quá mức hỗn loạn. Ta chỉ có thể tận lực giúp nàng điều trị thân thể, lại không có biện pháp cam đoan nàng khi nào có thể tỉnh."
Giang Văn thành thật nói.
Dung Tầm ngắt lời.
"Vậy còn thất thần làm gì, trị đi."
Giang Văn gật đầu, lập tức đi xuống kê đơn nấu thuốc.
Viên Tri Mạch nhíu mày nhìn Tô Nhã Nhi hôn mê bất tỉnh, phiền não quay đầu lại nhìn về phía Dung Tầm.
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Đứa trẻ này bị làm sao vậy?"
Dung Tầm kinh ngạc mở to mắt nhìn, cổ quái nói.
"Ngươi năm nay bất quá mới mười tám, sao nói chuyện như một người lão luyện thành thục. Nếu không biết còn tưởng rằng ngươi đã ba mươi tuổi."
Viên Tri Mạch yên lặng mỉm cười. Nếu tính tuổi đời trước cũng không phải là gần ba mươi sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...