-“Là ai đây?”. Tiếng nói uyển chuyển hàm súc từ nữ tử hồng y cất lên cắt đứt tâm tình vui vẻ của Sở Tử Ngôn. Phượng Bắc Nhã hôm nay vận một thân hồng y thướt tha, nhìn liền muốn chọc đui mù nam nhân, chỉ cần một cái nhăn mày nhíu mi cũng mười phần khuynh thành, đúng là không uổng một câu đệ nhất mỹ nhân Xà tộc. Sở Tử Ngôn lười quản nàng ta liền không có dừng lại, Phượng Bắc Nhã nóng nảy lập tức chặn ở phía trước, ánh mắt lóe lên tia tức giận. Sở Tử Ngôn bị buộc phải dừng bước có chút khó chịu, mắt lạnh nhìn Phượng Bắc Nhã khoa tay múa chân.
-“Ngươi là muốn cái gì”. Phượng Bắc Nhã trước mặt đây thật sự đã mài hết sự kiên nhẫn của Sở Tử Ngôn, nàng lạnh lùng lên tiếng.
-“Ngươi nhìn ta còn không mau hành lễ”. Ngón tay thon dài, nhẵn mịn của Phượng Bắc Nhã chỉ thẳng vào mặt Sở Tử Ngôn, nàng ta ngông cuồng lên tiếng.
-“Ngươi là cái gì cần ta phải hành lễ, chẳng qua cũng chỉ là nữ nhi của một cái trưởng lão”. Sở Tử Ngôn chắp tay trước ngực, lạnh nhạt lên tiếng.
-“Ngươi...”. Phượng Bắc Nhã cơ hồ bụng đầy hỏa khí liền lấn tới một bước tay tăng cường lực đạo kèm theo yêu lực muốn bổ lên đầu Sở Tử Ngôn. Sở Tử Ngôn có chút tức cười, khinh thường nàng là nhân loại liền muốn trèo lên đầu nàng ngồi, há có thể dễ dàng như vậy. Ý niệm liền động trong Càn Khôn chỉ lấy ra một loại bột phấn màu đỏ đợi đến lúc Phượng Bắc Nhã đến gần liền vảy ra, nàng ta chỉ kịp kêu thảm một tiếng liền biến trở về bản thể là một con Bạch xà có thể gọi là vô cùng nhỏ nếu so với bản thể của Ngân Phách, Sở Tử Ngôn liền rùng mình nhìn loại động vật đang ngọ nguậy ở kia, thật ra nhìn bản thể của Ngân Phách có bao nhiêu uy vũ dời đến trên người Phượng Bắc Nhã thật giống một con sâu chết giãy.
Aizz, Sở Tử Ngôn nàng thật sự không biết, dáng vẻ cùng kích thước của Xà tộc đều là nhờ vào tu vi a! Bột phấn mà Sở Tử Ngôn hạ là lấy được từ trong Thiên Thủ các, trong đó thứ gì đều có, dù sao cũng là tích góp từ mấy ngàn năm qua những vật dụng chuyên trị Xà vật bình thường đương nhiên không thiếu, vả lại bên trong đều có chỉ dẫn cụ thể nàng liền không cần cất công tìm hiểu, vơ vét gần như toàn bộ Thiên Thủ các là một trong những việc làm khiến nàng vui vẻ nhất. Loại này gọi là Độc Sa chuyên trị Xà tộc làm họ chuyển về bản thể trong vòng một canh giờ mất hết yêu lực, tuy nhiên chỉ có thể sử dụng cho Xà tộc tu vi thấp, đối với tu vi cao hơn Sở Tử Ngôn đương nhiên sẽ xem xét dùng loại khác, tuy nhiên với nàng ta như vậy là đủ rồi, nếu độc chết nàng ta nàng sẽ rất mệt mỏi nha.
Nhìn Phượng Bắc Nhã nằm đó thoi thóp, tâm tình phúc hắc của Sở Tử Ngôn trỗi dậy, nàng cười cười rút thanh chủy thủ của Ngân Tu đưa cho đã lâu không sử dụng, đến bên cạnh nàng ta ngồi xuống cười lạnh, hai tròng mắt lóe sáng dị thường đặc biệt vui vẻ làm cho kẻ ẩn nấp trên nóc nhà gần đó khẽ nhoẽn miệng cười.
-“Đã lâu không sử dụng, thật có chút không quen tay”. Âm thanh của Sở Tử Ngôn không lớn không nhỏ vừa đủ lọt vào tai Phượng Bắc Nhã cùng người ẩn nấp kia. Một run rẩy sợ hãi, một thích thú xem diễn. Cánh tay Sở Tử Ngôn nhấc lên, một mảnh vải từ hồng sa bay lên sau đó tà tà rơi xuống đất Phượng Bắc Nhã hốt hoảng, muốn kêu cứu cũng không có sức lực.
Lúc này, Sở Tử Ngôn đột nhiên có chút khó chịu, trong người nàng dường như có gì đó thúc đẩy lấn át lý trí, bảo nàng giết chết nàng ta, khuyến khích nàng giết người, cỗ lực lượng này ở bên trong thiêu đốt sự kháng cự của nàng, chuyện gì thế này nàng dường như không thể kiềm chế bản thân, nàng muốn nhìn thấy máu à không chính cỗ lực lượng này mới chân chính khát máu. Chỉ là một giây phút mất khống chế Sở Tử Ngôn hai mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Phượng Bắc Nhã liền hạ thủ tàn nhẫn nhưng có một cỗ lực lượng khác kịp thời đánh lui nàng, lúc này nàng mới kịp thời trấn tĩnh, lắc lắc đầu.
-“Hạ thủ lưu tình”. Chiêu thức đến trước tiếng nói ngăn cản liền lập tức theo sau, người nãy giờ vẫn ẩn nấp trên nóc nhà rốt cuộc đi ra, người này không ai khác chính là Ẩn Huyền. Ẩn Huyền lo lắng nhìn Sở Tử Ngôn thất thần, hắn biết nàng nhất định sẽ không hồ đồ xuống tay với Phượng Bắc Nhã ngay lúc này, nhưng lại không hiểu vì sao nàng đột nhiên biến đổi, nồng đậm sát ý như biến thành người khác liền xuống tay một cách ngoan độc, đó không phải tính cách của nàng, dù hắn mới quen biết nàng nhưng tuyệt đối chắc chắn nàng không phải loại người độc ác.
-“Ngươi không sao chứ?”. Ẩn Huyền mặc kệ Phượng Bắc Nhã còn nằm đó, tiến lên một bước bắt lấy cánh tay của Sở Tử Ngôn kéo nàng từ mờ mịt trở về.
-“Ta không biết”. Sở Tử Ngôn lắc đầu, sau đó liền kéo tay về.
-“Lo liệu cho nàng ta, ta mệt mỏi muốn trở về”. Sở Tử Ngôn buồn bực muốn về biệt viện, nói năng qua loa với Ẩn Huyền xoay người liền đi, bàn tay hắn một khắc trước vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của nàng hiện tại lại trống không, trong lòng dâng lên chua chát.
-“Tiểu Ngôn”. Đúng lúc này, âm thanh làm người ta yên lòng của Ngân Phách vang lên kéo theo sự chú ý của Sở Tử Ngôn cùng Ẩn Huyền. Ngân Phách vọt tới đem Sở Tử Ngôn bảo vệ trong lòng, mắt cũng không thèm nhìn Phượng Bắc Nhã cùng Ẩn Huyền liền ôm nàng rời đi. Sở Tử Ngôn lúc này vẫn còn thất thần, rốt cuộc trên người nàng còn tồn tại bao nhiêu điều kỳ lạ, tuyết liên thần bí kia hay cỗ lực lượng khát máu khi nãy đều khiến nàng nảy sinh nỗi bất an.
-“A Ngân, liệu sau này ta biến thành kẻ tàn bạo khát máu, giết người vô số thì phải làm như thế nào?”. Sở Tử Ngôn lúc này thật sự quá mệt mỏi, bao nhiêu bí ẩn nàng một chút không biết, không hay.
-“Không sao, ta thay ngươi chịu trừng phạt”. Ngân Phách đau lòng vuốt ve mi tâm nhíu chặt của Sở Tử Ngôn.
-“Ngươi sẽ không chán ghét ta?”. Sở Tử Ngôn thuận miệng liền hỏi.
-“Làm sao sẽ, chẳng phải đã hứa hẹn rồi sao”. Ngân Phách thở dài đem Sở Tử Ngôn trở về phòng, lúc này nàng đang chìm đắm trong sự hoang mang của mình liền bỏ qua ánh mắt đau xót cùng bất đắc dĩ của Ngân Phách. Ngân Phách cứ ôm Sở Tử Ngôn như vậy cho đến khi ánh mắt mơ hồ của nàng trở nên trong suốt kiên định, nàng thật ra chỉ là một nhân loại nho nhỏ vì phần tình cảm này liền quyết không sống an nhàn, mạng của mình còn có thể liều vậy nàng còn cần sợ cái gì, cái gì cũng không cần sợ chỉ cần nàng luôn giữ vững tín ngưỡng của mình thì chẳng có ai có thể thao túng nàng, chỉ cần nỗ lực hoàn thành tâm nguyện thì có phải không sẽ được hồi báo.
Sở Tử Ngôn nàng không sợ trời không sợ đất, chỉ duy nhất sợ rằng bản thân trở thành loại người mà chính mình ghét nhất, nàng chỉ muốn bảo hộ người thân không bao giờ có ý định muốn giết người như ngóe, nàng nhất định sẽ không, nhất định không. Thật ra, điều Sở Tử Ngôn lo sợ có trở thành hiện thực hay không không cần thiết nghĩ đến, quan trọng tâm tính của nàng có hay không chứa tạp niệm bị tâm ma quấn nhiễu mà trở thành đại ác ma giết người như ngóe, chuyện của sau này thật sự khó nói hết được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...