Viễn Phương

Đến khi Triển Chiêu vừa trở về nhà, không ngờ lại phát hiện ở ngay cửa nhà có một người đang đứng, hơn nữa hình như người này đã đợi cậu rất lâu.



Đến khi Triển Chiêu vừa trở về nhà, không ngờ lại phát hiện ở ngay cửa nhà có một người đang đứng, hơn nữa hình như người này đã đợi cậu rất lâu.

“Triển Chiêu, cuối cùng cậu đã về.” Mỉm cười rất hòa khí, rơi vào trong mắt Triển Chiêu lại có chút mất tự nhiên.

“Triệu tổng, sao ngài lại tới đây.” Chân mày Triển Chiêu khẽ nhíu một cái, bất quá nháy mắt khôi phục lại thái độ bình thường.

“Tôi biết cậu dọn nhà, tới thăm cậu một chút.” Triệu Trinh cười nói.

“Tôi cũng không nói cho bất cứ ai biết tôi chuyển nhà, Triệu tổng ngài thật đúng là thần thông quảng đại.” Khóe miệng Triển Chiêu kéo ra một nụ cười nhàn nhạt, tuy rằng cười cũng quá mất tự nhiên.

Hắn năm lần bảy lượt tìm đến mình, rốt cuộc là vì cái gì? Triển Chiêu không nghĩ ra, tuy nhiên cậu biết, chuyện tình trên đời này, tránh cũng tránh không khỏi, huống hồ gì là nghiệt duyên truy đuổi cả ngàn năm. Quên đi, xem thử hắn muốn làm gì cũng được.

“Sao hả, không mời tôi vào sao?” Hình như Triệu Trinh không nghe ra sự châm chọc ẩn trong lời nói của Triển Chiêu, chỉ là nhìn chằm chằm vào cửa nhà trọ.

Dù sao Triển Chiêu cũng là một quân tử, chặn cửa một người tươi cười với mình không phải là chuyện cậu có thể làm được. Tuy rằng không tình nguyện, cậu vẫn mời Triệu Trinh đi vào.

Trong thời gian ngắn hạn, Đinh Nguyệt Hoa lại có thể thuê được một căn phòng đầy đủ tiện nghi như thế này, đương nhiên giá cũng không thấp, nhưng vì loại căn hộ hạng sang này có rất ít cá nhân thuê, hơn nữa phòng này nằm trong đoạn đường không có khu buôn bán, cho thuê cũng không dễ, nên mới có thể tìm được nhanh như vậy. Triển Chiêu chuyển đi lần này thật quá gấp gáp, trong nhất thời không tìm được phòng ở thích hợp hơn, cũng chỉ đành phải chịu tiêu tiền uổng phí vào đây thôi.

Sáng hôm nay vừa mới dọn đến, mặc dù không cần phải sửa sang lại chỗ nào cả, nhưng trong phòng vẫn còn hơi bừa bộn. Triển Chiêu rót cho Triệu Trinh một ly nước, hờ hững nói: “Triệu tổng, tôi vừa chuyển tới, còn chưa có thời gian dọn dẹp, ngài ngồi tạm chỗ nào đó đi.”


Triệu Trinh nhận lấy ly trà, cười cười, quan sát bày trí phòng khách một chút, lại ngồi lên ghế sa lon.

“Căn phòng này cũng không tệ lắm.”

“Cũng được.” Triển Chiêu ngồi đối diện Triệu Trinh, tùy tiện đồng ý với hắn.

“Triển Chiêu, cậu tính ở lại đây lâu dài sao?”

“Tùy tình hình.” Vẫn âm điệu thờ ơ đó.

Cuộc đối thoại kiểu này chắc chỉ có thể diễn tả bằng mấy chữ gượng gạo nhạt nhẽo, Triển Chiêu không hiểu vì sao Triệu Trinh còn muốn tiếp tục ở nhà mình để tự làm bản thân bẽ mặt nữa, chẳng lẽ cảm giác của mình với hắn không giống nhau? Nhìn dáng vẻ hăng hái bừng bừng của hắn, e rằng là như vậy thật.

Im lặng một hồi, bầu không khí cũng càng khó xử hơn. Thế nhưng ngay lúc đó, Triệu Trinh đột nhiên lên tiếng: “Triển Chiêu, tôi muốn mời cậu giúp tôi một chuyện, không biết cậu có đồng ý hay không?”

Triển Chiêu ngẩn ra một chút, giúp đỡ? Thật đúng là nghĩ không ra mình có thể giúp được vị đại tổng giám đốc Triệu Trinh này ở chỗ nào.

“Triệu tổng, ngài nói thử xem.” Triển Chiêu thản nhiên nói, “Việc tôi làm được cũng không nhiều lắm.”

Triệu Trinh mỉm cười, im lặng đưa mắt nhìn Triển Chiêu.

“Quá khiêm tốn, Triển Chiêu, cậu vốn không phải là một người bình thường.”

“Cái gì?” Chân mày Triển Chiêu nhíu chặt, “Ngài đây là ý gì?”


“Không có gì,” Triệu Trinh khí định thần nhàn, “Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở Bạch thị đã cảm giác cậu không giống người thường. Con người của tôi có một thói quen, đối với những việc mình có cảm giác hứng thú lúc nào cũng rất nhiệt tình, cho nên tôi mạo muội điều tra qua tình huống của cậu.”

Chân mày Triển Chiêu càng nhíu chặt hơn, trong lòng nảy lên một loại dự cảm xấu, Triệu Trinh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

“Thứ tôi tra được ngược lại có chút kinh người, mà không, có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.” Nụ cười của Triệu Trinh có chút quỷ dị.

Triển Chiêu lấy lại bình tĩnh, hai mắt nhìn thẳng Triệu Trinh, giọng nói nhàn nhạt không thể đoán được tâm trạng như thế nào.

“Triệu Trinh, ngươi tra được cái gì?”

Triệu Trinh, Triển Chiêu cười thầm trong lòng, hoàng thượng, ngươi đã nhất định cùng ta dây dưa không rõ, có vẻ như Triển Chiêu ngày sau phải theo thói quan gọi thẳng kỳ danh của ngươi thật.

Triệu Trinh sững người, có chút không quen nổi khi Triển Chiêu đột nhiên đổi giọng, bất quá phản ứng lại được ngay.

“Ha hả, tra được còn không hấp dẫn bằng tra không ra, Triển Chiêu, tôi nói vì sao cậu lại không giống người bình thường như vậy, thì ra cậu là một người từ trên trời rớt xuống.” Thờ ơ nhìn lướt qua Triển Chiêu, Triệu Trinh nói tiếp, “Mất trí nhớ à, người mất trí nhớ mà lại vẫn có thể biểu hiện ưu tú như vậy, Triển Chiêu, cậu ngày trước nhất định càng không tầm thường đi.”

Triển Chiêu thở dài một hơi, xem ra hắn không tra được gì nhiều, cũng đúng thôi, ghi chép đó của Công Tôn tiên sinh làm sao có thể dễ dàng bị người ngoài tra được.

“Quá khen rồi,” Triển Chiêu cười cười với Triệu Trinh, “chuyện trước kia tôi đều không nhớ rõ, cho nên có không tầm thường như anh nói hay không, tôi cũng không biết được.”

Triệu Trinh chăm chăm bắt lấy ánh mắt của Triển Chiêu, cười nói: “Khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên, tôi đã cảm thấy cậu rất quen mặt. Triển Chiêu, cậu tới thành phố này mới chỉ có hơn một năm, cảm tình đối với Bạch thị cũng không sâu là mấy, chi bằng đến Thiên Hữu giúp tôi đi.”


“Triệu tổng đây là muốn bảo tôi rời khỏi Bạch thị, hay là muốn tôi ở lại Bạch thị làm nội ứng cho ngài?” Thanh âm của Triển Chiêu đã trở nên lạnh như băng.

“Ha hả, đừng nóng giận mà.” Triệu Trinh cười cười, tuy rằng cười cũng quá mất tự nhiên, “Theo tôi được biết, cuộc sống của cậu ở Bạch thị cũng không tốt là bao, nếu không vui như thế, vì sao không đổi sang nơi khác chứ?”

“Có vui hay không, tôi tự mình biết, nếu giúp đỡ mà Triệu tổng nói là việc này thì xin lỗi, tôi chỉ có thể nói, ngài ưu ái tôi hơi quá rồi.”

Triển Chiêu đứng lên, đi tới cửa, nhìn dáng vẻ như là hạ lệnh đuổi khách.

Triệu Trinh cũng không tức giận, chỉ là thản nhiên nhìn Triển Chiêu. Buông ly trà trong tay, cũng chầm chậm đi tới cửa, dừng lại trước mặt Triển Chiêu, ánh mắt ôn hòa nhìn trực tiếp vào mắt cậu.

“Triển Chiêu, cậu đoán thử xem, nếu như bốn vị đại nhân vật của Bạch thị biết cậu có hẹn riêng với đối thủ cạnh tranh của họ, họ sẽ nghĩ gì?”

“Không nhọc Triệu tổng lo lắng, ngài hiện giờ là đối tác của chúng tôi, trong mắt tôi, ngài chỉ là cộng sự.”

“Hay cho cái danh cộng sự,” Khóe miệng Triệu Trinh câu lên một tia cười nhạt, “Vậy nếu như Bạch Ngọc Đường biết cậu gặp tôi ở nhà, rồi sẽ nghĩ thế nào đây?”

“Anh nói cái gì?!” Triển Chiêu nhướn mày, giọng nói có chút loạn.

“Tôi với cậu đều là đồng đạo thôi,” Triệu Trinh cười đầy hứng thú, chọc cho Triển Chiêu vốn tính khí tốt mà cũng muốn cho hắn một đấm, “Nếu cậu không muốn để hắn biết tâm tư của mình, tốt nhất là đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. Hắn lại không phải loại người như cậu, hay là, cậu thử nhìn người khác thử coi sao.”

“Ngươi câm miệng!”

Triển Chiêu không thể nhịn được nữa, tràng cảnh giống hệt như trong trí nhớ này, loại thái độ khiến cậu nhịn không nổi này, bình sinh đây là lần thứ hai khiến cậu muốn vì mình mà giết người. Lần đầu tiên chính là vì Tương Dương Vương Triệu Giác một ngàn năm trước, lần này lại vì kẻ gần trong gang tấc tên Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu đột nhiên rơi vào tình trạng không khống chế được cảm xúc, hơi giật mình, hắn vốn muốn thử lôi kéo người này, cũng mang theo một ít tâm tình đùa cợt mua vui, thế nhưng không nghĩ Triển Chiêu phản ứng giống như bị vũ nhục cực độ. Lẽ nào mình nhìn lầm? Triệu Trinh lùi mạnh về sau mấy bước, nín thở, tuân lệnh ngừng nói, hắn không dám thử kích thích con người thoạt nhìn sắp sửa phát cuồng này nữa.


Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Trinh, nửa ngày không nói gì, đến tận khi tâm tình dần dần bình phục, mới mở miệng gằn từng chữ.

“Triệu Trinh, anh nghe cho kỹ. Tôi với anh, không bao giờ có khả năng có bất kỳ mối quan hệ nào, ở đây không chào đón anh, mời đi ngay cho.”

Triệu Trinh sững sờ, cơn giận trong ngực cũng bị thái độ của Triển Chiêu kích động, từ trước tới nay không có một ai cả gan cự tuyệt hắn, mà người tên Triển Chiêu này lại năm lần bảy lượt khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hắn. Triệu Trinh nổi nóng, giơ tay lên liền muốn tóm lấy Triển Chiêu. Triển Chiêu thật không ngờ hắn lại động thủ như vậy, không kịp chú ý, thiếu chút nữa đã để hắn đắc thủ. Ngay thời điểm cánh tay Triệu Trinh chuẩn bị chụp lấy hông của Triển Chiêu, một quyền mạnh bạo giáng thẳng vào bụng Triệu Trinh.

“A!” Hét thảm một tiếng, Triệu Trinh bưng bụng ngồi chồm hổm trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng đầy mặt.

Tuy rằng một đấm này Triển Chiêu không dùng toàn lực, nhưng quả thực rất nặng, qua đủ năm phút, cơn đau trên bụng Triệu Trinh mới đỡ đi.

Triển Chiêu vẫn đứng trước mặt hắn, không hề động. Như thể còn đang đắm chìm trong tâm tình kích động vừa nãy. Đợi Triệu Trinh đứng lên, Triển Chiêu mới đưa mắt nhìn về phía hắn.

“Triệu Trinh, ngươi đi đi, đừng xuất hiện trong tầm mắt của ta một lần nữa. Lần sau nếu ta lại động thủ, ngươi tuyệt đối sẽ không có cơ hội đứng dậy.”

Triệu Trinh bỏ chạy trối chết, một lúc thật lâu sau, Triển Chiêu vẫn đứng yên tại chỗ, duy trì tư thế ban nãy, không hề nhúc nhích. Trong vòng một năm đầu tiên đến nơi này, Triển Chiêu đọc không ít sách, trong đó có rất nhiều sách sử, nhất là lịch sử đời Tống. Thuật Đế vương, ở thời đại trước đây của Triển Chiêu làm sao có khả năng tiếp xúc, thế nhưng ở thể kỷ hai mươi mốt, mấy thứ này lại rõ ràng được ghi chép lại trong các loại thư tịch, có rất nhiều người nghiên cứu, có rất nhiều người diễn dịch.

Rời khỏi đoạn lịch sử kia, Triển Chiêu có thể tỉnh táo nhìn lại từng hành động của mình. Không rõ được đó là cảm giác gì, chỉ có thể nói là một lời khó nói hết đi. Này là Đại Tống cậu vẫn một mực bảo hộ kia, trong mắt là bách tính, trong mắt là Bao đại nhân, thậm chí trong mắt là hoàng đế, đến tột cùng cái gì là quốc gia, đến tột cùng cái gì là thiên hạ. Thấy càng nhiều, trái lại càng không hiểu.

Càng về sau, Triển Chiêu không xem nữa, bởi vì trong đó không tìm được thứ cậu mong muốn, cũng không tìm thấy niềm vui, tất cả những thứ mình dùng chính tính mạng gìn giữ, kết quả chỉ là một hàng chữ trong sách. Nguyên lai giang sơn bách tính, chẳng qua là để bản thân đế vương gia tư dục, Ngọc Đường, ngươi chết quá oan, chúng ta thật không đáng.

Ngày hôm nay, khi cậu đối mặt với Triệu Trinh, lời nói của Hoàng đế ngày trước và bây giờ không khác nhau là mấy. Triển Chiêu phi thường phẫn nộ, phẫn nộ đây không phải bởi vì thái độ khinh mạn của Triệu Trinh, mà vì rốt cuộc cậu đã biết, trăm ngàn năm qua, con người tuyệt đối không thay đổi bao nhiêu. Triệu Trinh vẫn ích kỷ như trước, hắn và Triệu Giác nào có khác gì nhau, chẳng qua vận khí của hắn tốt hơn chút đỉnh mà thôi.

Mà Ngọc Đường đâu? Ngươi đối với Triển Chiêu vẫn cứ tốt như vậy, ta tuyệt đối không thể để loại người như vậy hại ngươi lần thứ hai. Lần này ta nhất định sẽ tận lực cố gắng, khiến hai kẻ ích kỷ đó rời xa khỏi cuộc sống của chúng ta.

Triển Chiêu lúc này cũng không ý thức được, đây là lần đầu tiên cậu không xem cái chết của Bạch Ngọc Đường năm đó là do lỗi của mình, đây là lần đầu tiên. Đây cũng là lần đầu tiên, cậu quyết định ở lại bên cạnh Bạch Ngọc Đường, đem tất cả hiểm nguy ngăn bên ngoài cuộc sống chung của hai người.

Lúc Triển Chiêu đứng ở bên trong cửa phòng, có một người đang đứng bên ngoài nhà trọ. Triển Chiêu đang dần hòa hoãn tâm tình kích động, còn người kia, lại dần dần tích lũy cơn giận trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui