Ai vậy?
Chẳng lẽ là Bạch Thất Mộng?
Lưu Quang thầm kinh ngạc, nhưng không biểu lộ gì, thản nhiên nói: “Ai có bản lĩnh ấy, cả Huyễn Hư đảo cũng dám xâm phạm.”
“A,” Đàm U đảo tròng mắt, bỗng nhiên cười thoải mái, bàn tay đang nắm chặt cũng buông ra, “Tất nhiên là kẻ không cần mạng.”
Hắn nói nhẹ nhàng thế thôi, nhưng lại mang theo hàn ý đáng sợ, khiến người nghe sởn tóc gáy.
Lưu Quang biết Đàm U đang nổi giận, sợ hắn giận chó đánh mèo lên người bên ngoài, vội hỏi: “Nếu điện hạ không muốn gặp kẻ khác, vậy để tôi đuổi hắn đi.”
Nói xong, không đợi Đàm U đáp ứng, đã đứng dậy bước ra ngoài cửa.
Đàm U im lặng không lên tiếng.
Lưu Quang cố sức xem nhẹ ánh mắt nóng cháy đang quấn lấy mình, đẩy cửa bước ra, dọc theo hành lang đi về phía trước. Mấy ngày nay cậu đều bị nhốt trong phòng không đi lại trên đảo, may mà thân thể vẫn chịu được. Không bao lâu sau, cậu thấy một con thuyền lá cập bờ, hai bóng người xuyên qua lớp lớp sương mù tiến đến.
Hai người họ một là nam tử trẻ tuổi, trường báo trắng không nhiễm một hạt bụi, khuôn mặt cực kỳ anh tuấn nhưng chẳng có biểu cảm nào, ánh mắt lạnh thấu xương khiến người ta không dám lại gần. Người còn lại bị hắn kéo theo là một thiếu niên xinh xắn, đôi mắt to đảo liên tục, tuy hình người nhưng trên đầu lại có một đôi tai lông xù, cái đuôi phía sau phẩy qua lại, cực kỳ đáng yêu. Nhưng cử chỉ cậu ta hơi là lạ, hết nhìn đông lại nhìn tây, miệng i i a a, có vẻ không hề sáng suốt.
Thì ra không phải Bạch Thất Mộng.
Lưu Quang thở ra, nhưng cũng không muốn người vô tội phải chết oan, vội đón tới trước mặt, chắp tay chào: “Nơi này không cho phép người ngoài tới gần, các hạ phải chăng đã nhầm đường rồi?”
“Nơi này là Huyễn Hư đảo?”
“Đúng.”
“Vậy thì không nhầm.”
Nam tử trẻ tuổi giọng điệu lạnh lùng, biểu tình cũng lạnh lùng không thèm để ý tới ai, cũng không để ý mà cứ đi tới trước.
Lưu Quang hoảng hốt, vội ngăn hắn lại: “Nhị điện hạ đã có lệnh, nếu có người dám đặt chân tới đây, thì…”
Lời uy hiếp còn chưa nói xong, người nọ đã trừng mắt nhìn cậu, quát: “Tránh ra!”
“Nhưng…”
“Ta muốn gặp chủ nhân nhà nguwoi.”
“Nhị điện hạ không muốn gặp khách, xin mời các hạ về đi cho.”
Nam tử trẻ tuổi nhíu mày, đột nhiên xoay cổ tay, dùng sương mù hóa thành một thanh trường kiếm, lạnh giọng quát: “Cút.”
Lưu Quang ngẩn ra, không nghĩ hắn sẽ xông tới, tình thế cấp bách đành rút bội kiếm bên hông ứng chiến.
Tình hình căng thẳng.
Đang lúc giằng co, chợt có tiếng cười vẳng bên tai mọi người.
Giọng nói kia mềm mại, trong suốt như tiếng ngọc, làm người ta như được tắm gió xuân, êm tai vô cùng.
“A, nếu Tiên Quân đã có ý lên đảo làm khách, vậy để hắn vào đi.”
“A?” Lưu Quang nhận ra tiếng Đàm U, bất giác ngạc nhiên, “Điện hạ?”
“Dẫu sao cũng là tại con phượng hoàng từ nơi này chạy đi gây họa, ta hẳn nên gánh một phần trách nhiệm, phải không?”
Lưu Quang nghe đến phượng hoàng, chỉ cảm thấy tai như có tiếng nổ vang, khuôn mặt phút chốc trắng bệch, tay cầm kiếm run lên. Cậu đi tới Huyễn Hư đảo bấy lâu, chưa từng chủ động nhắc tới Phượng Tử Hi, nhưng trong lòng lại rõ, nếu không phải tại bản thân quá dễ tin Phượng Tử Hi sẽ không hại Đàm U tới nước này.
Ngày hôm đó Huyền Nhật tiễn là do Phượng Tử Hi bắn, nhưng cũng là Lưu Quang tự tay cắm vào ngực Đàm U.
Hắn yêu cậu như thế, hắn tin cậu như thế, mà cậu lại lợi dùng phần tình cảm ấy.
Thế nên…
Thế nên cậu tình nguyện nói lời trái lương tâm, thà rằng đổi tính mạng mình cũng muốn chữa khỏi cho Đàm U.
Nghĩ tới đó, tiếng Đàm U lại vang lên bên tai: “Lưu Quang, sao còn không dẫn họ tới đây?”
“… Vâng.”
Lưu Quang thôi không suy nghĩ vẩn vơ, phí ít công sức mới đưa trường kiếm về cài lại bên hông, xoay người nói ‘Mời’, rồi đi về một hành lang khác.
Hai người kia tất nhiên rảo bước theo.
Đi mất hồi cuồi cùng cũng trở lại gian phòng Đàm U ở.
Cánh cửa phòng khéo hờ.
Bình phong sơn thủy kia vẫn đặt nơi chính giữa, che khuất thân hình Đàm U, chỉ có thể thấy một bóng người mờ ảo đang cầm một quyển sách nghiêng người nằm trên ghế dài.
Lưu Quang đẩy cửa đi vào, mở miệng gọi: “Điên hạ.”
“Ồ, đến rồi?” Đàm U ngẩng đầu, cười khẽ nói, “Thân thể ta mấy ngày nay không ổn, không tiện gặp khách, mong hai vị thứ lỗi.”
Giọng nói hắn ôn hòa, lời lẽ lại nho nhã lễ độ, khiến người ta khó có thể không sinh hảo cảm. Trừ Lưu Quang ra, ai biết được đằng sau đó là đằng đằng sát khí?
Lưu Quang sợ hắn lại lên cơn, nên nháy mắt với hai người kia, nhưng họ không hề để ý. Người nam nhân trẻ tuổi nhìn thẳng về phía Đàm U, lạnh giọng hỏi: “Nhị điện hạ đã biết lý do ta tới đây?”
“Con phượng hoàng kia là người ta tặng cho ta, đáng tiếc dã tính khó thuần, chẳng những đầu phục đứa em của ta lại còn gây rắc rối trên Thiên Giới, chọc không biết bao nhiêu phiền toái. Xưa nay ta ẩn cư ở đây, tất nhiên không muốn quản việc của hắn. Nhưng các hạ đã tìm tới cửa, ta cũng không thể ngồi yên mặc kệ.”
Lưu Quang nghe xong, mới biết hai người này cũng từng bị Phượng Tử Hi hại. E là sự cổ quái của thiếu niên kia chính là kiệt tác của Phượng Tử Hi. Còn người nam tử trẻ tuổi tìm trăm phương nghìn kế tới Huyễn Hư đảo, hẳn là vì cứu cậu ta.
Quả nhiên, Đàm U thoáng chốc thả cuốn sách trong tay, vỗ khẽ: “Ngươi vì người trong lòng nên đến đây? Vậy ta tán gẫu một chút.”
Dứt lời, liền có mấy thiếu nam thiếu nữ từ trong đi ra.
Trên người họ mặc áo sa mỏng, dung nhan thanh lệ, đều xinh đẹp quyến rũ, mỗi người một vẻ, trăm hồng ngàn tía.
“Các hạ thích kiểu gì? Tự chọn đi.”
Đàm U thái độ rất khẳng khái, nam tử kia mày lại càng lúc càng nhíu chặt, hàn ý tỏa ra kinh người, nghiến răng trừng mắt nhìn đàn nam nữ dựa gần tới, giọng nghiêm khắc rít lên: “Cút đi!”
Đàm U bất giác bật cười.
“Sao vậy? Không lọt mắt các hạ sao? Không sao, chỉ cần là người trên Huyễn Hư đảo, chọn ai cũng được.”
Dừng một chút, giống như nhớ tới chuyện gì, đưa tay chỉ vào Lưu Quang: “Đương nhiên, trừ người này ra.”
Lưu Quang thất kinh, lập tức quỳ xuống. Gương mặt tái nhợt nhăn nhúm lại, cả đôi môi cũng trắng bệch. Là cậu thả Phượng Tử Hi, đương nhiên phải chịu trách nhiệm, nhưng cậu rất sợ Đàm U tặng cậu đi.
Nam tử trẻ tuổi hình như cũng cảm thấy sự kỳ quái, nhưng chỉ liếc nhìn Lưu Quang một cái rồi thôi, nghiêm mặt nói: “Ta chỉ muốn cỏ Ngũ Thảo.”
“Cỏ Ngũ Thảo?” Đàm U lặp lại, giọng hơi cao lên, “Thứ đó có thể phục hồi máu thịt, được coi là bảo bối Huyễn Hư đảo, ngươi nghĩ ta sẽ đem ra dễ thế sao?”
“Nhị điện hạ không bỏ được vật yêu thích, tại hạ đành cường đoạt.” Dứt lời, đảo cổ tay, huyễn ra thanh trường kiếm vừa rồi.
Một bầu im lặng.
Lát sau, Đàm U giống như vừa nghe được chuyện gì hài hước, bật cười vang: “Thú vị, người trong lòng ngươi tướng mạo cũng chẳng có gì đặc biệt, đáng mạo hiểm vì hắn sao?”
Nam tử trẻ tuổi không nói lời nào, đôi mắt vốn lạnh lùng lại thoáng chút nhu tình, đưa tay nắm chặt tay thiếu niên, rồi mới nhìn về phía trước.
Đàm U tiếp tục mỉm cười: “Ngươi quả là kẻ thú vị. Chuyện này khiến ta khó xử, nên cứu hay không cứu người đây?”
Hắn tỏ vẻ bối rối nghiêng đầu, đột nhiên nói: “Lưu Quang, hay là em quyết định thay ta đi.”
Lưu Quang không dám tin ngẩng đầu lên, sau đó cụp mắt xuống, giọng run lên: “Thuộc hạ… không dám.”
“Không dám? Em thậm chí còn dám thả con phượng hoàng kia, giờ có gì mà không dám?” Giọng Đàm U vẫn êm ái như vậy, nghe không ra hỉ nộ, “Em nói xem, cuối cùng cứu hay không cứu?”
Lưu Quang lẳng lặng quỳ ở đó, đầu cúi thấp không thể thấp hơn, tay nắm rồi lại thả, thả rồi lại nắm, cuối cùng chỉ rặn ra một chữ: “… Cứu.”
“Ồ, vì sao chứ?” Ngón tay thon dài của Đam U đỡ lấy cằm, tiềng cười mang theo vẻ tò mò, “Chẳng lẽ hai kẻ này cũng quyến rũ em?”
Mặt Lưu Quang lúc trắng lúc xanh, cực kỳ khó coi, nhưng vẫn liếc nhìn nam tử trẻ tuổi kia một cái, rồi gian nan mở miệng: “Hắn là kẻ si tình.”
Nghe vậy, Đàm U lại bật cười ha hả.
Tiếng cười của hắn âm vang, từng tiếng từng tiếng như cắt vào tim Lưu Quang. Cuối cùng, dần dần thấp lại, từ tốn nói một câu: “Ôi, ta suýt đã quên. Em cũng là một kẻ rất sinh tình.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...