Lưu Quang khẽ thở phào, cảm thấy tay chân như nhũn ra, sức lực biến đi đâu mất hết, đúng là y như say mất rồi.
Chẳng lẽ cậu bị người nào đó lây cho sao?
Hay là mệt mỏi quá sức rồi, nện không chống chịu được nữa mà đắm chìm?
Đàm U hiển nhiên rất biết nắm bắt cơ hội, hôn lên má Lưu Quang rồi tránh ra, cười: “Ngươi không tin cũng không sao, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem.”
Hắn định chứng minh như thế nào?”
Móc tim ra sao?
Lưu Quang biết Nhị điện có rất nhiều thủ đoạn, giờ có đoán cũng không đoán nổi hắn sẽ làm những chuyện gì, chỉ cảm thấy trán hơi nhức, đau đầu thật.
Đàm U cười tủm tỉm nhìn hắn, lại nói chuyện phiếm, nhưng hơn phân nửa là hỏi đến những điều liên quan đến Lưu Quang.
Lưu Quang chưa bao giờ nhắc đến chuyện của mìnhvời người khác, bây giờ nói ra mới thấy bản thân mình cô đơn thế nào. Ngủ sâu trong đáy biển lạnh lẽo ngày ngày đợi chờ không biết bao giờ mới thấy được ánh sáng…
Có lẽ vì thế, vừa mở mắt đã thích Bạch Thất Mộng mất rồi?
Lưu Quang và Đàm U hiếm khi ngồi an lành với nhau, tựa vai bên bờ biển hồi lâu, mãi cho đến khi sắc trời ảm đạm mới trở lại Huyễn Hư đảo nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó, Lưu Quang nằm mơ.
Mơ mình lại trở về dưới mặt nước lạnh lẽo kia, những gợn sóng ngầm lướt qua người, nhìn đi đâu cũng chỉ toàn một màu đen. Cảnh đó cũng chẳng có gì đáng sợ, nhưng nhìn đi đâu cũng y như nhau, khiến cậu thấy mà lạnh run, muốn vùng chạy.
Cho đến khi bên tai vang lên tiếng trầm thấp gọi khẽ: “Lưu Quang.”
Lưu Quang mở choàng mắt, bị ánh mặt trời chói chang đâm vào mà ngơ ngác một lúc, rồi mới thấy có người ngồi bên giường mình – khuôn mặt mơ hồ không rõ ràng, mất một lát sau mới nhìn thấy dung nhan cười như không cười.
Trong một thoáng, cậu đã quên mất đây là chốn nào.
Một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, nghẹn giọng nói: “Điện hạ.”
“Em tỉnh rồi.” Tâm tình Đàm U đang rất tốt, tay nghịch tóc Lưu Quang, cười nói, “Ta có thứ này muốn cho em xem.”
“Sớm thế này?”
“Khụ khụ,” Đàm U cúi đầu ho khan, có vẻ không được tự nhiên, “Đêm qua ta không ngủ.”
Tuy là nói thế, nhưng thần sắc vẫn tốt lắm, đôi mắt trong suốt sáng ngời, đưa tay cho Lưu Quang, giống như nóng lòng muốn dẫn cậu đi ngay.
Lưu Quang chợt chấn động, như có nơi nào đó trong lòng tan ra, không kìm lòng được cầm lấy bàn tay ấy.
Đàm U lập tức nở nụ cười mê hoặc, ngọt ngào nói: “Nhất định em sẽ thích.”
Lưu Quang không nói được một lời, chỉ cảm thấy trái tim lại máy động, vội vàng quay mặt đi, mặc quần áo đứng dậy, theo Đàm U ra ngoài.
Nơi bọn họ đi cũng không xa lắm, chỉ đi dọc trên các hành lang một lát rồi dừng lại trước một gian phòng. Đàm U đẩy cửa vào, Lưu Quang theo ngay sau, suýt nữa thì bị những thứ trong phòng chọc cho mù mắt.
Phòng không lớn cũng không nhỏ, nhưng không có thứ gì hết, chỉ toàn trân châu!
Những viên ngọc trai đổ chồng lên nhau, dưới ánh nắng mặt trời tỏa sáng rực rõ, đẹp đẽ đến rung động lòng người.
Lưu Quang kinh ngạc há hốc miệng.
“Điện hạ, thế này là sao?”
“Tặng em.”
“…”
Lưu Quang kinh ngạc vô cùng, hoàn toàn không nói nên lời.
Đàm U đưa tay vuốt má hắn, nói: “Đùa thôi, thứ ta muốn em thấy, không phải đây.”
Dứt lời, tay giơ lên, gỡ hạt ngọc bên hông xuống, đưa lên miệng hôn một cái rồi mới nhắm mắt lại.
Chớp mắt sau, tất cả trân châu trong phòng đên bay lên, như bị thứ gì lôi kéo bay xung quanh Lưu Quang. Mà hạt ngọc trong tay Đàm U cũng thoát khỏi tay hắn dập dềnh trong không trung, chốc lát đã lẫn vào với những viên ngọc khác trong phòng, không thể phân biệt được nữa.
Cho đến khi Đàm U mở mắt, hiện tượng kỳ dị này mới chấm dứt, nhưng vẫn còn những hạt trân châu vẫn trôi nổi giữa không trung khắp cả phòng, choán hết tầm mắt.
Lưu Quang kinh ngạc đến tột đỉnh, ngơ ngác nhìn những viên ngọc lấp lãnh rực rỡ khắp phòng, mờ hồ đoán được ý định của Đàm U, bật thốt: “Điện hạ, chẳng lẽ người…”
“Suỵt,” Đàm U đưa ngón trỏ lên môi, khẽ cười, “Em chỉ đứng xem là được rồi.”
Vừa nói vừa chắp tay sau lưng, tự tin đi tới trước đưa mắt nhìn bốn phía.
Đống trân châu này dù có lớn có nhò, nhưng lẫn vào trong đó, lại trôi nổi khắp không trung trông như chẳng có gì khác biệt. Đàm U vừa mỉm cười, vừa kiểm tra từng viên, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Đến lúc này, làm sao Lưu Quang có thể không hiểu ý Đàm U?
Hành động này thật không thể tưởng tượng nổi, đúng là đáng cười, nhưng Lưu Quang không cười nổi, chỉ cảm thấy trái tim mình đập dồn, hai tai chỉ có tiếng thình thịch.
Cậu đứng yên tại chỗ, nhìn Đàm U ở trong phòng đi tới đi lui, ngón tay thon dài mơn trớn từng viên trân châu, nụ cười trên mặt như thể sinh ra đã có.
Cả phòng vẫn rất tĩnh lặng.
Thế giới vì thế mà trở nên mơ hồ hẳn, giống như đã qua cả đời người, lại ngắn ngủi như chỉ vừa chớp mắt.
Cuối cùng, khi ngón tay Đàm U chạm vào một viên trân châu, hắn đột nhiên run lên, đôi mắt đen thăm thẳm soi rõ ánh lấp lánh đang chuyển động. Hắn nắm tay lại, giữ chặt viên trân châu rực rỡ kia trong tay rồi mới quay đầu đi về phía Đàm U, môi nở nụ cười dịu dàng.
Lưu Quang như chìm trong mộng.
Cả thế giới dường như đều tan biến, mắt cậu chỉ thấy mình Đàm U, thấy hắn từng bước đi về phía mình, chậm rãi xòe tay.
Viên minh châu tỏa sáng nơi đó, hào quanh lưu chuyển đẹp vô cùng.
Nhưng càng đẹp hơn lại là nụ cười của Đàm U.
Hắn mỉm cười đối diện với Lưu Quang, khẽ nghiêng đầu, khóe mắt như mang phần tà ác cẩn thận nói từng chữ: “Mặc kệ giữa bao nhiêu trân bảo tuyệt thế, ta chỉ cần nhìn nhất định sẽ nhận ra em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...