Đã hai tháng rưỡi từ lúc Thôi Tĩnh làm việc tại Cosmos, Long Tiêu đang dần chuyển sang trạng thái không trông chờ, không hy vọng.
Nhưng ông ta vẫn tiếp tục yêu cầu Thôi Tĩnh làm công việc gián điệp của mình.
Về phần Thôi Tĩnh, do Long Tiêu đã không còn đặt nhiều kì vọng nữa nên cô cũng bớt được áp lực.
Mỗi khi về nhà cô chỉ cần lặp đi lặp lại rằng không có thu hoạch gì.
Ba cô có vẻ cũng đã đem cất ước mơ giàu sang qua một bên.
Thôi Tĩnh đã từng nghĩ, dù sao cũng không thân thiết gì với Long Tiêu, hai người bạn tri kỉ ở đời trước cũng đã không còn, chi bằng cứ trả lại hết những gì ông ta đã giúp đỡ rồi cắt đứt quan hệ.
Dĩ nhiên việc đó sẽ khiến ba cô không vui, nhưng Thôi Tĩnh tự nhủ tình cảm gia đình dễ gì rạn nứt vì cái ước mơ xa vời kia.
Kế hoạch là thế, nhưng khi hỏi ra về những khoản Long Tiêu đã cho gia đình cô thì phải mất thêm vài tháng nữa mới thực hiện được.
Cho đến lúc đó, cô phải tiếp tục giả vờ giúp đỡ Long Tiêu.
Đang ghi lại thông số thí nghiệm của mẫu robot mới, Thôi Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đang đổ mưa.
"Hôm nay trời mưa ư? Tôi quên coi dự báo thời tiết rồi." - Thôi Tĩnh nói.
"Tôi thì chưa bao giờ coi, vì không quan tâm lắm.
Ở trong đây thì nắng mưa bão tố vẫn như nhau thôi." - Lôi Vũ nói, hiện tại anh đang thực hiện mô phỏng thiết kế hoàn thiện của mẫu robot Thôi Tĩnh đang thí nghiệm.
"Anh không ra ngoài à?" - Thôi Tĩnh hỏi.
"Có chứ, nhưng không nhiều.
Thường thì tôi sống ở đây luôn mà." - Lôi Vũ nói.
"Bảo sao lúc nào tôi cũng thấy anh tới sớm và về trễ, ra là anh không có rời khỏi đây.", Thôi Tĩnh cũng từng đoán như vậy nhưng chưa bao giờ xác nhận.
"Sống ở đây sẽ đỡ tốn thời gian di chuyển hơn.
Về cơ bản thì chất lượng sống là tương đương nhau."
Một tia sét sáng rực bầu trời, theo sau là một tiếng sấm lớn chói tai.
"Cô biết không, vào ngày tôi sinh ra, trời cũng mưa gió sấm chớp thế này.
Mà ba tôi họ Lôi, thế là tiện thể đặt tên tôi là Lôi Vũ luôn." - Lôi Vũ kể - "Còn tên của cô có ý nghĩa thế nào?"
"Tên của tôi là do mẹ tôi đặt, Tĩnh có nghĩa là yên ắng, không ồn ào, không có sóng gió gì cả.
Nhưng gần đây thì tôi cảm thấy sắp trở thành Thôi Loạn rồi." - Thôi Tĩnh nói.
"Sao thế? Tôi thấy công việc ở đây khá êm ả, vậy thì là chuyện gia đình à?"
"Không, gia đình tôi thì vẫn tốt, là một chuyện khác."
"Liên quan đến Long Tiêu à?"
"Anh cho rằng thế à?", Thôi Tĩnh có chút ngạc nhiên, không biết có phải anh ta đã suy ra được điều gì không.
"Phép loại trừ thôi, tôi đang thử từng giả thuyết có thể xảy ra, nhưng có vẻ đúng là như vậy rồi." - Lôi Vũ nói - "Long Tiêu là một chủ tịch, còn cô là trợ lý của tôi, có vấn đề gì giữa hai người được.
Chắc hẳn là ông ta đang ép cô làm gián điệp, còn cô thì không muốn đúng chứ?"
"Anh đoán ra từ lúc nào thế?", Thôi Tĩnh cảm thấy nhẹ lòng khi không cần phải giấu giếm việc đó nữa.
"Trong một dự án luôn cần đặt ra các giả thuyết khác nhau, nếu là đoán thì nó là một trong những suy đoán từ đầu của tôi.
Còn việc đưa giả thuyết đó thành kết luận thì chỉ mới gần đây thôi." - Lôi Vũ nói.
"Vậy anh định làm thế nào? Dù hiện tại thì Long Tiêu không còn thúc giục nữa.
Nhưng ông ta chắc sẽ sớm kêu tôi làm gì đó nữa thôi."
"Thì đừng làm theo lời ông ta nữa.
Xét cho cùng thì ông ta có gì để bắt cô nghe theo đâu chứ.", Lôi Vũ ngừng công việc, quay sang nói chuyện với Thôi Tĩnh.
"Về tình thì ba của Long Tiêu và ông nội của tôi là tri kỷ của nhau nên hai gia đình cũng gọi là có quen biết với nhau.
Về lý thì ông ta từng giúp đỡ tôi khá nhiều nên giờ nếu tôi từ chối ông ta thì sẽ như vô ơn.
Và hơn nữa, Long Tiêu không phải loại tử tế gì, nếu làm ông ta thấy không vui thì ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra." - Thôi Tĩnh trình bày.
Lôi Vũ sau khi nghe xong, suy tính một lúc rồi nói: "Chỉ vậy thôi à?"
"Chỉ là thế nào chứ? Tôi khổ tâm vì việc này mấy tháng qua đấy." - Thôi Tĩnh nói.
"Vì việc này mà cô muốn bị đuổi việc mấy lần đấy à?" - Lôi Vũ lại đặt câu hỏi.
"Phải, tôi nghĩ như thế là cách giải quyết hợp lý nhất.
Nếu được thì giờ anh có thể đuổi tôi đi." - Thôi Tĩnh nói, dù kế hoạch là vậy, nhưng bản thân cô thì không muốn rời khỏi Cosmos.
"Không, tôi không muốn cô đi." - Lôi Vũ phản đối - "Còn về Long Tiêu, cô không cần phải lo, tôi sẽ xử lí ông ta."
"Ông ta là chủ tịch của Phi Long đấy, không phải loại dễ đối phó đâu."
"Nếu cô là sự yên ắng, tĩnh lặng để ông ta dễ dàng bắt nạt, thì tôi là mưa giông sấm chớp đây.
Ông ta mới là kẻ phải sợ tôi, cô hiểu chứ." - Lôi Vũ nói.
Đây là lần đầu tiên Thôi Tĩnh thấy viện trưởng tỏ ra đáng sợ như vậy, bình thường thì anh ta lúc nào cũng vui vẻ và tưng tửng.
Thôi Tĩnh lên tiếng: "Sao anh phải tốn sức để lo việc của tôi thế chứ?"
"Cô quên nhanh thế, tôi bảo rồi mà: tôi không muốn cô đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...