Quả đúng như lời của Thẩm Chấn, loạt sản phẩm mới của Phi Long liên tục bị phản ánh là chất lượng kém.
Long Tiêu phải đối mặt với vô số khoản bồi thường.
Những sản phẩm bị trả về vốn không phải là loại thiết kế nằm trong khả năng của Viện Nghiên cứu Phi Long, đồng thời người cung cấp thông tin từ Cosmos cũng không còn, nên họ đành phải đem bỏ toàn bộ sản phẩm.
Sự kiện đó khiến Tập đoàn Phi Long thua lỗ nặng nề, và quan trọng nhất là uy tín của họ đối với thị trường đã có một vết nhơ lớn.
Đối với tình trạng đang đi xuống của Phi Long thời gian qua, sau vụ việc này lần này, Long Tiêu càng không có đủ khả năng để cứu vãn.
Viện Nghiên cứu Số 1 đang trong quá trình mở rộng quy mô, lại mất đi ba nhân viên quan trọng, khối lượng công việc lại tăng lên trong lúc chờ đợi tuyển dụng nhân viên mới.
Cứ thế, vài năm lại trôi qua.
Sau nhiều khó khăn, cuối cùng Thôi Tĩnh cũng cầm được tấm bằng tiến sĩ trong tay.
Các đồng nghiệp ở Viện Nghiên cứu Số 1 đều gửi lời chúc mừng cô.
Ngay sau buổi lễ trao bằng, Từ Khánh Linh liền kéo cô đi chụp ảnh kỉ niệm rồi ra quán làm một bữa tiệc hai người linh đình.
Do phó viện trưởng và trợ lý phòng viện trưởng đều đã nghỉ phép nửa ngày, nên tất nhiên viện trưởng không thể nghỉ được.
Thôi Tĩnh thầm nghĩ, trong lúc cô và Từ Khánh Linh đang vui vẻ ở đây thì chắc giờ Lôi Vũ đang phải vùi đầu xử lý khối lượng công việc của ba người.
Nhưng thôi kệ, cô nghĩ, lúc nào về sẽ bù đắp lại cho anh sau.
Nói về Từ Khánh Linh, thì hiện tại cô đã có một cô chó Papillon như ước mơ bấy lâu.
Và cô vẫn giữ quan điểm lúc trước, một con chó thật vẫn tốt hơn một một con robot Papillon.
Sau một bữa no nê và vui vẻ, Từ Khánh Linh trở về nhà còn Thôi Tĩnh thì lái xe tới Cosmos để gặp Lôi Vũ.
Trên đường đi, Thôi Tĩnh bật đài lên để nghe tin tức.
"Hôm nay, chủ tịch của tập đoàn công nghệ nổi tiếng hàng chục năm qua, tập đoàn Phi Long, là ông Long Tiêu vừa mới ra tuyên bố chính thức về tình hình của tập đoàn." - Giọng của phát thanh viên vang lên.
Hai cái tên Phi Long và Long Tiêu khiến cho Thôi Tĩnh phải chú ý.
"Theo lời của chủ tịch Long Tiêu, thì tập đoàn đã đưa ra quyết định giải thể do phá sản."
Thôi Tĩnh không quá ngạc nhiên về việc này.
Từ lâu tập đoàn Phi Long đã xuống dốc thấy rõ, dù không có vụ tai tiếng vào vài năm trước thì có lẽ Long Tiêu cũng chỉ trụ thêm được năm, mười năm nữa nếu không có bước đột phá gì mới.
Mặc dù đã mất công ty nhưng với tài sản lúc trước, Long Tiêu vẫn đủ khả năng tự lo cho cuộc sống của mình.
Thế nên Thôi Tĩnh cũng không cần thiết phải bận tâm đến ông ta.
Ở Cosmos, Viện Nghiên cứu Số 2 vừa hoàn tất quá trình mở rộng quy mô.
Với tình hình phát triển hiện tại, nhất là với sự sụp đổ của một đối thủ cạnh tranh là Phi Long, Thôi Tĩnh đoán rằng, việc tăng trưởng vẫn còn tiếp tục.
Bước vào cổng công ty, cô nhận được ngay những lời chúc mừng từ những người quen đang ra về.
Công ty nhanh chóng trở nên vắng vẻ, chỉ còn vài nhân viên đang tăng ca.
Và dĩ nhiên có Lôi Vũ, người dùng phòng viện trưởng như nhà ở.
Thôi Tĩnh bước vào Viện Nghiên cứu Số 1, cô nhận ra đây là lần đầu mình tới đây vào buổi tối.
Đáng ra với cương vị Phó Viện trưởng thì việc tăng ca phải như cơm bữa, nhưng Lôi Vũ luôn đảm bảo không để công việc của cô quá nhiều.
Cũng nhờ đó mà Thôi Tĩnh mới không bị ảnh hưởng việc ôn luyện.
Bước vào phòng viện trưởng, Lôi Vũ đã ngồi đợi sẵn.
"Chúc mừng, tiến sĩ Thôi."
"Sao anh biết là em sẽ tới mà ngồi chờ sẵn thế?" - Thôi Tĩnh hỏi.
"Em hỏi lạ thế? Anh còn không hiểu em sao?" - Lôi Vũ nói - "Có nhiều thứ để cho em xem lắm đây."
Thôi Tĩnh tò mò không biết đó là gì.
"Món đầu tiên là của ba mẹ anh vừa gửi tới để chúc mừng em được lấy được bằng tiến sĩ.", Lôi Vũ đưa ra một gói quà vuông vắn, đơn giản.
Nhìn vẻ ngoài thì có lẽ là sách khoa học, Thôi Tĩnh đoán thế dựa trên tính cách của ba mẹ Lôi Vũ.
"Em phải gọi điện cảm ơn hai bác mới được.", Thôi Tĩnh tỏ ra thích thú với món quà, chắc rằng đây đều là tài liệu hiếm có.
"Còn đây là của chủ tịch, giấy khen thưởng nhân viên xuất sắc và công trình nghiên cứu xuất sắc, thật ra phải trao lâu rồi nhưng ông ta giấu tới giờ cho có quà." - Lôi Vũ lấy ra hai tấm giấy khen - "Tiền thưởng sẽ tới sớm thôi."
"Hôm nay em nhất định sẽ về treo chiến lợi phẩm lên tường phòng mình.” - Thôi Tĩnh nói, lòng đầy tự hào.
Cô tự nhủ mình phải cố gắng hơn để làm một phó viện trưởng tốt.
Thôi Tĩnh sắp xếp lại các món đồ cẩn thận rồi hỏi Lôi Vũ: "Thế anh có chuẩn bị gì cho em không nhỉ? Mọi người tặng nhiều món quà chất lượng lắm, đừng để bản thân thua kém đấy."
"Tất nhiên là anh đã chuẩn bị rồi." - Lôi Vũ nói và mở ngăn kéo bàn làm việc.
Anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
......___ Hết ___.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...