Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 2
***
Tôi nhớ đó là mùa đông năm 1943, bầu trời nước Pháp có màu xám.
Người Đức đã sớm tràn vào Alsace của Pháp như những cỗ xe tăng.
Tôi tới công viên Steinbach như mọi ngày, nơi này từng bị cảnh sát mật triệt phá vì là địa điểm tụ hợp trứ danh của những người đồng tính.
Khi tai họa đáng sợ ấy xảy ra, một cậu ấm giàu có mời tôi "vui vẻ" ở một nơi khác, bởi vậy tôi trốn thoát một kiếp.
(Cảnh sát mật (hoặc cảnh sát chính trị) đề cập đến các cơ quan tình báo, an ninh hoặc cảnh sát tham gia vào các hoạt động bí mật chống lại các đối thủ chính trị của chính phủ.
Các tổ chức cảnh sát bí mật là đặc trưng của các chế độ độc tài.
Trong ngữ cảnh ở đây, cảnh sát mật là Gestapo của Đức Quốc xã)
"Benoît Maule." Đang lúc tôi dạo bước trong công viên, một người mặc đồng phục gọi tôi lại, gã nhìn tài liệu trong tay rồi lại nhìn mặt của tôi: "Anh bị tạm giam vì tội phản xã hội, mời anh đi theo tôi một chuyến."
Tôi nhận ra quần áo trên người gã, là cảnh sát mật.
Tội danh "phản xã hội" căn bản là để che giấu hành vi bắt người đồng tính của họ, nên có một lý do đàng hoàng khi thi hành pháp luật ở một quốc gia đang bị xâm lược.
Mấy tuần trước, khi cuộc triệt phá đáng sợ ấy xảy ra, tôi đã nghĩ đến việc chạy trốn khỏi Pháp, nhưng bạn tôi trong lúc bị tra hỏi bằng cực hình đã khai chúng tôi cho Nazi.
Nazi hầu như phong tỏa cả thành phố này, không ai có thể trốn thoát.
(Nazi dùng tội danh "asozial" (phản xã hội) và arbeitsscheu (nhác việc) để bắt những người không tuân theo quy tắc xã hội của họ, những người này bao gồm ăn xin, nghiện rượu, nghiện mai thúy, bán dâm và những người theo chủ nghĩa hòa bình)
Tôi không thể trách bạn của tôi, trên đùi của họ cắm một thanh gỗ gãy, móng tay gần như bị rút sạch, nhà tù giam giữ họ như một lò sát sinh, trên tường đầy máu tươi tung tóe.
Đó là phát hiện của tôi sau khi bị nhốt vào đó.
Vì để những người bạn của tôi khai ra, những tên ác quỷ này đã dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Cuối cùng, 230 người bị nhốt vào tù với các tội danh khác nhau.
Tôi may mắn hơn các bạn của tôi, họ không dùng cực hình với tôi, chỉ nhốt tôi trong một căn phòng đơn.
Hai ngày sau, một tù nhân trẻ tuổi lễ độ đi đến phòng giam đối diện tôi.
Tuy mặc áo tù nhân, nhưng cử chỉ khí chất của cậu ta khác hẳn với loại du côn đầu đường xó chợ như chúng tôi.
Nhất là hai tay cậu ta, thon dài trắng nõn, giống như bàn tay của một nghệ thuật gia chơi một loại nhạc cụ nào đó trong thời gian dài.
Khóe mắt của cậu ta có một nốt ruồi lệ chí, tôi nhớ rất rõ, bởi vì đôi mắt nâu đậm cậu ta nhìn tôi không có đồng cảm, không có hối hận, giống như là tro tàn.
Cậu ta bị đẩy vào phòng giam có hai tên phạm nhân khác, cậu ta lảo đảo suýt đã ngã.
Tôi nghe rõ giám ngục nói với hai tên phạm nhân đó: "Joseph von Schulz, là người đồng tính.
Kẻ kê gian*." Hai phạm nhân kia phát ra tràng cười trào phúng, huýt sao một cách khinh thường và phun nước miếng vào cậu ta.
(*Kê gian là một thuật ngữ trong Kitô giáo để chỉ những tội lỗi của hành vi tính dục được cho là phi tự nhiên, tức là những hành vi tính dục không tạo ra sự sinh sản, cụ thể hơn là những hành vi quan hệ tình dục qua đường hậu môn hoặc miệng, quan hệ tình dục giữa người và động vật không phải người)
Schulz ngồi trong góc tường, cách xa hai người kia.
Cậu ta trông rất sợ hãi nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh.
Có thể thấy cậu ta là một người có địa vị qua cái tên, hơn nữa còn không phải người Pháp.
Dù tôi cũng không phải người Pháp.
Vậy tại sao cậu ta lại xuất hiện trong nhà tù Pháp?
Tôi cầm song sắt dùng tiếng Đức sứt sẹo (tôi chỉ mới đến Alsace một khoảng thời gian) chào hỏi với cậu ta, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, chậm rãi đi tới.
(Alsace là một vùng giáp ranh Đức, có nhiều người nói tiếng Đức)
"Anh nói tiếng Pháp đi, tôi nghe hiểu." Giọng cậu ta cực kỳ hay, tiếng Pháp rõ ràng.
Vô cùng quý tộc.
"Này, hai đứa bây! Không được nói chuyện với nhau!" Giám ngục quát.
Tôi không thể làm gì khác hơn là rút tay về, Schulz cũng ngồi về vị trí cũ.
"Họ không hiểu tiếng Pháp." Schulz nhỏ giọng nói với tôi, tôi đoán ra cậu ta muốn nói gì qua khẩu hình miệng.
Tôi nghe một người bạn khác nói hai phạm nhân nhốt chung với cậu ta là tội phạm chính trị của Đức.
"Cậu đến từ đâu?" Tôi cũng hạ giọng hỏi.
"Áo."
Đêm hôm ấy tôi ngủ rất sớm.
Tôi có thể nhanh chóng làm quen hoàn cảnh trong tù bởi vì khi tôi còn là thiếu niên, tôi đã từng bị nhốt vì tội đồi phong bại tục không chỉ một lần, nhưng mỗi lần chỉ bị nhốt một hai ngày là được thả.
Khoảng đêm khuya, tôi nghe tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên từ phía đối diện.
Tôi bò dậy, khom lưng lại như mèo âm thầm đi đến trước song sắt, hai tên tù nhân ban ngày nói "Không phải đồng tính" đang đè Schulz xuống đất, túm lấy tay cậu ta, nhấp nhổm cơ thể sau lưng cậu ta.
Schulz nằm rạp trên mặt đất, trong mắt chứa đầy nước mắt.
Cặp mắt màu nâu đậm thẫn thờ nhìn ra ngoài phòng giam.
Bỗng nhiên ánh mắt cậu ta chuyển sang tôi, phát ra tín hiệu cầu cứu với tôi.
Thế là tôi lập tức đứng thẳng dậy, dùng sức lung lay song sắt, la lớn: "Ngài giám ngục, nơi này có cưỡng hiếp!" Tôi cảm thấy cả cái ngục giam này có thể nghe tiếng rống to của tôi, hơn nữa tôi không chỉ lặp lại một lần.
Nhưng mấy phút sau giám ngục mới chậm rãi đi tới, hắn đã nhìn quen cái cảnh này, chỉ dùng gậy gỗ gõ gõ phòng giam của tôi: "Đừng xen vào việc của người khác, tạp chủng.
Trừ khi mày muốn chúng tới hiếp mày, hoặc là bị tao đánh gãy hai cái đùi."
Sau đó hắn quay người rời đi.
Cổ họng của tôi nghẹn lại, tôi nắm song sắt chậm rãi ngồi xuống.
Cuộc cưỡng bức đối diện vẫn chưa dừng lại, chúng thay phiên cưỡng bức Schulz.
Schulz suy yếu nhìn tôi, tôi không dám nhìn thẳng cặp mắt của cậu ta.
Một quý tộc cao quý tao nhã bị tù nhân thay phiên xâm phạm, tôi lại không thể làm gì cho cậu ta.
Tôi nhắm mắt, che lỗ tai lại.
Ngay khi tôi nhắm mắt, Schulz quăng cho tôi một ánh mắt cảm kích.
Tôi chậm rãi trở lại chỗ ngủ trước đó, cố gắng không nghĩ tới chuyện xảy ra lúc nãy.
Nhưng đôi mắt nâu đậm của Schulz dường như vẫn luôn nhìn tôi chằm chằm, tôi ôm chặt cơ thể, thử nhớ lại một số chuyện tốt đẹp.
Đôi mắt màu nâu đậm khiến tôi nhớ tới Carl.
Cậu ấy có một mái tóc mềm mại giống màu mắt của cậu ấy và luôn mang một mùi thơm.
Đã rất nhiều năm tôi chưa từng gặp lại Carl của tôi.
Mười lăm năm trước, tôi mười tuổi, cậu ấy sáu tuổi, chúng tôi ở trong một cô nhi viện ở London.
Cậu ấy rất thích đi kè kè sau lưng tôi cả ngày.
Sau đó có một đôi vợ chồng người Pháp nhận nuôi tôi, mà Carl bé bỏng thì ở lại London.
Cha mẹ nuôi nói cho tôi biết họ thích mái tóc vàng nhạt và đôi mắt xanh lá điển hình của người Celt của tôi.
Vào ngày biệt ly, Carl tự giam mình trong phòng, tôi nhét địa chỉ nhà mới qua khe cửa, nói rằng hi vọng cậu ấy có thể thường xuyên viết thư cho tôi.
Sau khi đến Paris, tôi bắt đầu bị ép học tiếng Pháp.
Trong mấy năm đầu, Carl gửi rất nhiều thư cho tôi, sau khi chiến tranh nổ ra, thư của cậu ấy cũng đứt đoạn.
Tôi không rõ tình hình chiến tranh ở London, nhưng tôi hi vọng cậu ấy bình an, chí ít đừng rơi vào tình trạng thê thảm bất lực bị nhốt trong ngục tù tối tăm không thấy ánh mặt trời như tôi.
Đối với tôi, Carl còn quan trọng hơn cả người thân.
Tôi ngủ mãi đến trưa hôm sau mới tỉnh.
Hai tên tội phạm chính trị ở đối diện đang ăn bữa trưa, Schulz vẫn ngồi ở trong góc, ôm đầu gối, quần áo bị cọ rách mấy chỗ, ánh mắt trống rỗng.
Phần ăn của cậu ta đặt dưới đất, chưa từng được chạm tới.
Chắc cậu ta chưa từng trải qua một buổi tối kinh khủng như thế, hành vi điên cuồng của chúng đã khiến cậu ta sụp đổ.
Tôi vội vàng ăn trưa, chuẩn bị tìm bọn chúng nói chuyện trong lúc được thả ra ngoài hóng gió.
Hai tên phạm nhân đó cũng không cao lớn, nhưng trông rất cường tráng.
Tôi gọi chúng vào một góc, chất vấn chúng vì sao không thích đàn ông mà còn cưỡng bức Schulz.
"Chậc, thì do trong tù không có đàn bà thôi." Một kẻ trong số đó chắc lưỡi một cái, hờ hững nói.
"Vậy thì mày có thể hiếp thằng bên cạnh mày." Tôi cắn răng nói.
"Lũ đĩ đực tụi bây nên chết hết đi!" Hắn quơ quơ nắm đấm trước mặt tôi: "Bớt xía vào chuyện của tụi tao, tạp chủng!"
Dứt lời, hắn áp sát muốn đè tôi lên tường.
Nhưng tôi đấm hắn một cú thật mạnh ngay bụng.
Kẻ còn lại phát hiện bất thường, lập tức túm tóc tôi, đập đầu tôi vào tường.
Tôi bị đập choáng váng.
Máu tươi chảy qua mắt của tôi, tầm nhìn đỏ tươi, tôi nhìn thấy Schulz chạy đến chỗ tôi từ phía xa, phía sau cậu ta còn có giám ngục.
Tôi lấy tay che vết thương trên đầu và ngã xuống.
Chờ đến khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang nằm trên mặt đất lạnh lẽo trong nhà tù, vết thương trên đầu đông lại thành một vệt máu dày, nhưng cũng không được xử lý thế nào.
Schulz vẫn ngồi ở vị trí cũ, ngoại trừ vết thương thì chẳng còn gì sót lại về chuyện xảy ra hôm nay.
Cậu ta nở nụ cười nhẹ với tôi.
Tôi giơ tay ra dấu xin lỗi với cậu ta.
Schulz lắc đầu.
Nhưng hành vi kinh khủng ấy vẫn xảy ra mỗi đêm.
Schulz bị hai kẻ đó đè xuống đất hoặc là trên tường, tôi thì cố gắng không nghe không nhìn, nếu như không thể nào cứu được xác thịt, vậy thì tôi nên giữ gìn danh dự cuối cùng vì linh hồn cao quý của cậu ta.
Hai tuần sau, có lẽ vì có quá nhiều tù nhân mới, phòng giam cung không đủ cầu, cậu ta bị chuyển đến phòng giam của tôi.
Đối với chúng tôi, đây quả là cái may trong cái rủi.
Động tác của Schulz chậm chạp hơn so với lúc mới vào tù, cậu ta không nhanh không chậm thu dọn đồ của mình và ngồi xuống một góc trong phòng giam.
Trong ánh mắt cậu ta không mang theo bất cứ hi vọng nào, dường như cậu ta chỉ đang chờ đợi tử thần tới đón mình.
Cậu ta và tôi là loại người dị biệt từ thuở thiếu niên đã chịu đủ mọi khinh bỉ của xã hội.
Tôi đi qua ngồi bên cạnh cậu ta, định khiến cậu ta phấn chấn hơn một chút.
"Cậu đến từ Áo hả?"
Schulz gật đầu.
"Tại sao cậu lại bị nhốt trong nhà tù Pháp?"
"Là quyết định của những người đó, họ muốn tôi rời khỏi đó."
"Rời khỏi đó?"
Cậu ta không nói nữa.
Sau đó cậu ta nhìn vết thương trên trán tôi: "Vết thương của anh...!hình như rất nghiêm trọng, chắc sẽ để lại sẹo."
"Có phải trông rất nam tính không?" Tôi nhếch miệng cười một tiếng với cậu ta.
"Những từ như nam tính không bao giờ được dùng với chúng ta." Cậu ta nói một cách đắng chát, những ngón tay thon dài đan vào nhau.
"Tôi đã nghe nhiều lời tồi tệ hơn cậu." Tôi nói: "Nhưng tôi tin một ngày nào đó mọi người sẽ dùng ánh mắt bình thường để nhìn chúng ta."
Cả phòng giam trở nên im lặng.
Schulz móc ra mấy tờ giấy từ trong túi, phía trên là những nốt nhạc lít nha lít nhít.
"Đây là...!Cậu là nhạc sĩ hả?"
"Trước khi gặp chuyện, tôi đang học tại học viện âm nhạc ở Viên."
"Để tôi đoán xem, khúc nhạc này là dành cho người ấy?"
Trên mặt Schulz cuối cùng cũng có nụ cười, cậu ta kéo tôi đến gần hơn: "Anh muốn nghe không?"
Tôi gật đầu tràn đầy mong đợi.
Cậu ta bắt đầu ngân nga, giọng rất nhỏ, ngón tay Schulz cũng gảy đàn trong không khí.
Nếu như bây giờ có một cây đàn dương cầm thì không biết dáng vẻ cậu ta sẽ tao nhã cỡ nào, chỉ có đá quý mới có thể làm nổi bật cậu ta.
Giai điệu khúc nhạc trầm thấp chậm rãi giống như là lời thì thầm của tình nhân trong đêm tối.
"Khúc nhạc này hay thật, cậu có từng trình diễn cho người ấy chưa?" Tôi khẽ ca ngợi.
"Chưa một lần nào cả." Cậu ta ngừng lại động tác gảy đàn, ánh mắt cũng ảm đạm: "Vào ngày tôi hoàn thành bản nhạc, Gestapo* đột nhiên xông vào nhà tôi, ra lệnh bắt tôi đi.
Từ sau ngày đó, tôi không còn gặp người nhà của tôi nữa."
(Gestapo là tên gọi tắt của Geheime Staatspolizei, là lực lượng cảnh sát bí mật (hoặc Mật vụ) của tổ chức SS do Đức Quốc xã lập ra.
Nhiệm vụ chính của Gestapo là tình báo an ninh, nhưng cũng đảm trách thêm việc thành lập và điều hành trại tập trung.
Đặc biệt, Gestapo phụ trách những nhân vật có tiếng tăm trong và ngoài nước như tướng lĩnh, cựu thủ tướng, cựu bộ trưởng...!Gestapo thường thi hành nhiệm vụ theo dõi, giam giữ, tra tấn và – khi có lệnh của chính Adolf Hitler hoặc chỉ huy trưởng SS Heinrich Himmler – thủ tiêu những người này.)
"Người yêu của cậu bị nhốt ở đâu?" Tôi tỏ vẻ đồng cảm rồi hỏi.
"Cậu ấy không bị bắt."
"Xem ra cậu ta may mắn thật." Tôi cảm thán.
"Đúng vậy." Schulz nói: "Một quan viên Nazi cấp cao sao có thể để người khác biết con trai của mình là một người đồng tính chứ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...