Truyện: Viện điều dưỡng Đồng Xanh – Bệnh nhân London.
Tác giả: Lan Đạo Tiên Sinh.
Editor: Aminta.
Chương 16
***
Bàn tay to của Alexei đặt trên lưng tôi, an ủi tôi.
"Cậu ta thế nào?" Anh ta hỏi tôi.
"Rất tốt." Tôi lau khô nước mắt ở khóe mắt: "Tốt hơn chúng ta."
"Cậu nên cảm thấy biết ơn." Alexei nói: "Chiến hữu của tôi đã chết vào tháng thứ hai ở nơi này.
Cậu ta cũng có mái tóc vàng óng giống cậu, Evan...!sẽ không bao giờ quay về nữa."
"Tôi xin lỗi..." Bỗng dưng tôi không biết phải nói gì.
Alexei nhìn như một con gấu, nhưng bàn tay an ủi của anh ta rất dịu dàng.
"Sống sót, mới là điều may mắn nhất." Anh ta nói.
Nhiều năm về sau, khi tôi nhớ về chuyện xảy ra đêm đó, tôi luôn tự an ủi bản thân: "Sống sót, mới là điều may mắn nhất." Sau khi thân phận của tất cả mọi người đều bị tước đoạt, thứ khiến anh có thể sống sót là vận may.
Sự nỗ lực chẳng có tác dụng gì ở đây cả.
Ba ngày sau, tôi quyết định đi tìm Carl lần nữa.
Ban đêm tôi vẫn lén lút mò tới cửa và lại bị Alexei hoàn toàn không ngủ cản lại.
"Cậu điên rồi à?" Anh ta hạ giọng quát tôi, "Chưa tới chỗ lưới sắt là cậu đã chết!"
Tôi khăng khăng muốn đi ra ngoài và cũng tỏ vẻ nghi ngờ anh ta.
Thế là Alexei hé cửa ra một chút, giơ một tay ra, gần như trong nháy mắt tay anh ta thò ra, tiếng súng từ đằng xa lập tức vang lên.
Alexei rút tay về, hất cằm tỏ vẻ tôi không thể đi.
"Rõ ràng hôm đó tôi..."
"Phải tới ca trực của Albrecht mới được." Anh ta bảo tôi ngồi ở mép giường, nói rõ cho tôi: "Tôi và cậu ta rất quen thuộc, cậu ta với Carl cũng vậy, một tuần chỉ có một lần, hơn nữa phải thừa dịp giám ngục doanh trại của chúng ta đi hút thuốc mới được."
"Vậy tôi có khoảng bao lâu?"
"Tối đa nửa tiếng." Alexei nói: "Tôi sẽ hút thêm mấy điếu với hắn để kéo dài thời gian."
"Vì sao Albrecht cùng anh và Carl..."
"Trước kia cậu ta là vận động viên đá banh, hầu như những tù binh Anh đều biết đá banh, Albrecht và họ chơi với nhau rất thân."
"Lần sau...!anh vẫn sẽ giúp tôi chứ? Tôi phải báo đáp bằng gì...?"
"Mọi người trong đây đều muốn được phục vụ, nếu tình huống không bắt buộc, cậu đừng bao giờ dùng cơ thể để giao dịch, Benoît."
Nếu như anh ta không cần cơ thể của tôi, vậy lấy gì để đảm bảo thức ăn và sự an toàn của tôi? Tôi không có bất cứ kỹ năng sinh tồn nào, chỉ có thể lấy cơ thể và danh dự để đối lấy quyền lợi đặc biệt một chút...!
"Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm, rất nhiều tù nhân trẻ tuổi mới đến đây đều từng là các chàng trai được tôi che chở.
Họ cũng giống như cậu, hoảng hốt sợ hãi, sự lo lắng toát ra trong mắt, đó là loại ánh mắt sẵn sàng bán tất cả để sống sót.
Một khi họ ám chỉ, tôi sẽ cho họ bánh mì, cho thêm đồ ăn vào bát súp của họ.
Có người muốn báo đáp tôi, có người không muốn.
Nhưng tôi chưa từng ép buộc họ.
Phần lớn những người chịu nằm dưới thân người khác đều sống rất lâu...!Quy củ của nơi này cậu cũng không xa lạ gì, dù cho không thông qua tôi, họ cũng có thể tìm được cách sống sót."
Đây là lần đầu tiên Alexei nói với tôi nhiều câu như vậy, và cũng là một lần cuối cùng, sau này chúng tôi chỉ có thể nói chuyện vài câu trong tổ lao động trong bận rộn và mệt mỏi.
Nhưng tôi nghĩ anh ta không phải người xấu.
Tôi thậm chí cho rằng tất cả mọi người trong doanh trại này đều không tới mức tệ hại từ trong xương.
Bởi vì hoàn cảnh nên họ mới trở nên như thế, có lẽ Carl cũng vậy.
Tôi còn chứng kiến một đứa bé trai đánh người cha già của mình, bởi vì người cha không dọn giường ngay ngắn cho nó, mà nó lại là "đứa bé trai" được quản lý doanh trại ưa thích.
Nếu như những người này không bị nhốt ở đây, mà họ chỉ là những người nước ngoài bình thưởng tình cờ gặp nhau, vậy cuộc gặp gỡ ấy sẽ như thế nào?
Những vấn đề này dần phai đi trong đầu tôi, tôi cũng không muốn tiếp tục dùng chúng để tra khảo tôi suốt quãng đời còn lại.
Tôi bắt đầu chăm chỉ làm việc trong giờ lao động, chỉ mong trưa chủ nhật Alexei có thể mang ta rời khỏi đây, đi đến sườn núi bên cạnh để tôi ngắm Carl lần nữa.
Từ trước tới giờ tôi không hề cảm thấy một tuần lại lâu đến thế, ngày chủ nhật hôm đó là đầu tháng chín, chúng tôi lại đến sân bóng tạm thời.
Những thanh niên trên sân bóng đang khởi động, tôi cố ý chỉnh trang bản thân một chút, dùng một cây kéo rỉ sét cắt chỗ tóc đã dài đến vai.
Tôi tìm kiếm bóng Carl giữa đám người.
Nhưng cậu ấy không có ở đó, Albrecht mặc đồ đá banh chuẩn bị ra sân, trận bóng sắp bắt đầu rồi nhưng Carl vẫn chưa xuất hiện.
Cảm giác trống rỗng to lớn ập đến, tôi siết phần áo trước ngực, chậm rãi ngồi trên bãi cỏ.
Cậu ấy đang tránh né tôi sao? Cậu ấy thật sự không muốn gặp lại tôi như đã nói sao?
"Tôi đi chơi một trận với họ." Alexei vén tay áo lên, ra hiệu với tôi: "Chờ tôi một lát."
Tôi gật đầu, nhìn anh ta đi về phía đám người.
Thời tiết không đẹp lắm, trời u ám, trong không khí có mùi bùn đất ẩm ướt.
Khán giả rất ít, cư dân gần đó cũng không đến xem.
Tôi ôm đầu gối yên lặng ngồi trên bãi cỏ, thơ thẩn nhìn họ chạy, chuyền bóng.
Những khán giả chỉ có tôi và một vài tù nhân khác.
Một giọt mưa rơi trên mu bàn tay, tôi ngẩng đầu, tầm nhìn đột nhiên bị một cái bóng đen bao phủ...!Một cái áo khoác bỗng nhiên rơi trên đầu tôi.
Tôi lấy nó ra và kinh ngạc quay đầu lại, Carl đứng bên cạnh tôi, chỉ mặc một cái áo ba lỗ.
Tôi vừa định đứng lên, Carl lại nói: "Chẳng phải tôi đã nói đừng tới tìm tôi nữa à, Ella."
Ella.
Khi nghe thấy cái tên này tôi đã suýt bật khóc.
Cuối cùng Carl cũng đã kêu tên tôi, tôi đã luôn tưởng tượng giọng và bộ dáng của cậu ấy khi kêu tên tôi trong rất nhiều năm.
Nhưng giọng nói trẻ con của cậu ấy cứ bám trong đầu tôi, khi nhắm mắt lại tôi chỉ có thể nhìn thấy đứa bé trai sáu tuổi.
Mãi đến khi nhận được hình của Carl, tôi vẫn không thể tin cậu ấy đã lớn đến vậy.
"Carl, anh..." Lúc này tôi mới phát hiện mình hoàn toàn không đứng dậy nổi, tim đập dồn dập, chân cũng không có sức lực.
"Anh gửi cho em rất nhiều thư, nhưng em không trả lời anh..." Tôi nói, giọng đang phát run: "Có phải em..."
"Tôi cũng thế." Carl nói: "Nhưng anh chưa từng trả lời tôi."
Tôi cảm thấy rất kinh ngạc: "Anh không có..."
"Tôi không nói cho anh biết tôi muốn tham gia quân đội.
Đến tận khi sắp xếp ổn thỏa trong quân đội, tôi mới lấy can đảm viết một lá thư cho anh, nhưng anh không trả lời.
Tôi cho rằng anh đang tức giận, thế là tôi lại viết rất rất nhiều thư, điều kiện trong quân đội rất khó khăn, chỉ cần có dịp là tôi sẽ viết thư cho anh, nhưng những lá thư đó bặt tăm như bốc hơi vậy.
Ella, anh đang trách tôi sao?"
Carl đã viết rất nhiều thư cho tôi, nhưng tôi chẳng nhận được bức thư nào cả.
"Bởi vì khi đó anh đã rời khỏi Paris.
Anh không có chỗ ở cố định tại Alsace.
Anh không dám nói cho em, đến khi anh ổn định ở nhà một người bạn, anh mới đến bưu điện viết thư cho em, anh gửi tới địa chỉ ban đầu của cô nhi viện."
Carl không nói gì.
Cậu ấy dùng sự im lặng hòa tan hiểu lầm giữa chúng tôi.
Thư cậu ấy gửi đến Paris và thư tôi gửi đến London, chúng không được gửi đến hòm thư của hai người chúng tôi.
Mà cuối cùng hai người chúng tôi lại gặp nhau ở trại tập trung đất khách quê người.
Cậu ấy ngồi xuống sát bên cạnh tôi giống như khi còn bé.
"Vì sao anh rời khỏi Paris?"
"Bởi vì mẹ nuôi của anh đuổi anh ra khỏi nhà." Tôi nói.
"Em không hiểu..."
"Anh là người đồng tính." Tôi thẳng thắn thừa nhận như vậy với cậu ấy: "Đó là nguyên nhân anh bị đuổi khỏi nhà, bị bắt, bị đưa đến trại tập trung..."
Em cảm thấy con người anh kinh tởm không?
Trái tim tôi run rẩy kịch liệt, gần như trào ra cổ họng, nói xong câu đó, tôi lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn cậu ấy.
Tay Carl đặt lên vai tôi.
"Chắc anh đã chịu rất nhiều đau khổ, Ella."
Nước mắt tuôn ra hốc mắt, tôi vùi đầu vào đầu gối.
Những đau khổ ấy chẳng là gì với một câu "Đừng tới tìm tôi nữa" của cậu ấy.
"Nhưng em không còn muốn gặp anh nữa." Tôi nói, giọng nói rầu rĩ phát ra từ đầu gối.
"Đêm đó em nghe thấy tiếng súng." Carl nói: "Anh tới tìm em thì sẽ nhận kết cục ấy.
Em không muốn anh chết."
"Nhưng Albrecht..." Tôi muốn nói nhưng lại thôi, tôi nghĩ mình đã hiểu ý của Carl.
"Em không thể gây thêm phiền phức cho cậu ta.
Nếu như bị phát hiện, cậu ta cũng sẽ bị trừng phạt."
"Anh hiểu..." Tôi nắm chặt áo khoác của Carl, cảm thấy ấm áp trước nay chưa từng có.
Trận bóng kết thúc, ai nấy đều bị mưa xối ướt nhẹp.
Alexei đi tới chỗ tôi, Carl đứng lên và cũng về tới bên cạnh những chiến hữu của cậu ấy, giống như mới rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Albrecht đi ngang qua bên cạnh tôi, tôi đưa áo khoác cho cậu ta, khó khăn dùng tiếng Đức nói: "Nhờ, nhờ cậu đưa, đưa cái này cho Carl biết đá banh..." Chẳng hiểu sao tôi lại trở nên căng thẳng.
Giám ngục quân SS trẻ tuổi nhìn tôi và dùng tay ra hiệu không thành vấn đề với tôi.
Mưa tạnh rất nhanh, trời đã vào thu, dường như tôi thấy được hi vọng mới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...