Tới thôn Tiểu Khê, nhân viên trong đoàn làm phim bắt đầu dựng cảnh.
Các diễn viên đều đang chuẩn bị cho cảnh quay: Thay quần áo, làm tóc..
v.
V..
Diệp ngồi thừ người ra trên ghế, để mặc gương mặt mình cho Eva với Tạ Yến tô tô vẽ vẽ.
Rốt cuộc thì cái tên đó đến làm gì chứ? Không phải vừa mới khảo sát xong sao?
"Diệp Tử, Diệp Tử, Diệp Diệp Tử!" Eva lay lay hai vai cô, lúc này cô mới hồi thần.
"Chị Diệp, hôm nay chị không khỏe à? Sao chị cứ thất thần mãi thế? Chị Eva kêu chị nãy giờ." Tạ Yến lo lắng nhìn Diệp.
"Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ một chút mà thôi." Diệp thở dài.
"Xin lỗi hai người nhé."
"Không sao, nhưng nếu cô có mệt mỏi gì thì cứ nói, để nghỉ ngơi chứ, không nên làm việc quá sức, ảnh hưởng tới sức khỏe với cả công việc." Eva kiếm kiếm trên cái giá treo đồ diễn: "Đây rồi, là bộ này!"
"Tôi đi đọc kịch bản nhé." Diệp đứng dậy, Eva hốt hoảng kêu:
"Chờ đã chứ, cô mang bộ này đi thay luôn đi." Eva lấy một cái áo thun màu xanh lam đậm và một cái quần jean đơn giản.
Diệp gật gật đầu, rồi cầm bộ đồ đi luôn.
"Hôm nay trông chị ấy có vẻ không ổn nhỉ, chị Eva?" Tạ Yến thì thầm.
Eva gật gật đầu rồi tới nói nhỏ cho Thiên Tĩnh.
Thiên Tĩnh bảo Eva:
"Ông chủ sắp tới kiểm tra nữa rồi, bảo sao mà nhìn cô ấy có vẻ không ổn chứ." Thiên Tĩnh khá bực mình.
"Lại là Trần tổng, lần trước anh ta tới đoàn phim còn chưa tới 1 tháng nữa."
"Ồ, lại là Trần tổng à." Eva dường như không còn quan tâm đến trai đẹp nữa.
Cô ấy chỉ nói bình thường như vậy thôi, có lẽ, bây giờ cô ấy chính là tín đồ trung thành của Diệp rồi.
Tạ Yến ỉu xìu: "Đại boss khắt khe thế nhỉ.."
Eva vỗ vai cô bé, tỏ vẻ vô cùng thông cảm: "Phận làm nhân viên quèn là vậy đó em! Đành chịu thôi chứ biết sao?"
* * *
Chỉ loáng một cái, các nhân viên đã bố trí xong.
Các diễn viên nhanh chóng vào vị trí diễn, Lương Thành đứng bên máy quay cầm loa hô: "OK, 3, 2, 1 bắt đầu!"
Đoạn này là đoạn nữ chính đi dã ngoại cùng lớp mình, rồi cả lớp cùng rủ nhau chơi trò chơi quanh thác nước.
Nữ phụ vốn đã rất ghét nữ chính, vì thế nhân lúc mọi người trong lớp không để ý đã rủ nữ chính đến mỏm đá ngay dưới thác nước.
Vị trí này từ bên ngoài nhìn vào sẽ bị bọt nước trắng xóa che mất, hơn nữa, trong này dù có la hét thế nào thì bên ngoài cũng chẳng ai nghe thấy vì bị tiếng thác át đi.
Nữ phụ đã lợi dụng điểm này để dằn mặt nữ chính.
Rồi tiếp đó nữ phụ dồn nữ chính vào vách đá ở ngay thác, làm nữ chính trượt chân rơi xuống dưới thác.
Vũ Giai Tuệ đã vô cùng nhẫn nhịn mà cố gắng quay cho đến lúc vào trong thác nước.
Ngay lúc Triệu Thanh Diệp bước vào bên trong thác nước cô ta đã hỏi:
"Mọi chuyện đều là do cô đúng không?"
"Chuyện gì cơ? Tôi không hiểu cô đang nói gì." Diệp cười cười nhìn Vũ Giai Tuệ.
"Chuyện trong bữa tiệc hôm qua là do cô khơi mào phá đám.
Tôi đoán, có lẽ cô chính là người gửi mấy bức ảnh đó cho gia đình tôi."
"Cô càng nói tôi càng không hiểu."
"Tôi đã nghe mẹ tôi kể tất cả rồi." Vũ Giai Tuệ nhìn cô với ánh mắt đầy thương hại.
"Mẹ cô đúng là ích kỉ, chỉ vì không thể nhìn ba mẹ tôi hạnh phúc bên nhau mà lại tự tử như thế."
"Cô thì hiểu cái gì?" Triệu Thanh Diệp quát lên, hai mắt hoa đào đỏ ngầu giận dữ, hai cánh tay nhanh như cắt xông tới bóp cố Vũ Giai Tuệ.
"Mẹ cô đã bẻ cong sự thật! Chính bà ta sai người tới tính làm nhục rồi giết chết mẹ tôi! Mẹ tôi vì thế nên mới nhảy lầu tự tử! Cô thì biết gì? Biết cái gì?"
"Cô..
mau thả.." Vũ Giai Tuệ thở đứt quãng, hai tay cố gắng kéo tay của Triệu Thanh Diệp ra.
Bàn tay cô siết càng chặt hơn, làm cho Vũ Giai Tuệ thực sự hoảng sợ.
Cô ta muốn giết mình thật ư?
Triệu Thanh Diệp đẩy cô ta một cái xuống đất, cô phủi phủi hai cánh tay bước lên từng bước một.
Cô như một ác quỷ, ánh mắt lạnh lùng tàn độc nhìn xuống Vũ Giai Tuệ đang vừa ho sặc sụa vừa lê từng chút về phía sau.
Vũ Giai Tuệ hoảng sợ la lên: "Cô đừng qua đây! Cô đừng hòng giết tôi ở đây! Dù có giết được tôi thật, cô cũng sẽ phải đi tù mọt gông thôi!"
Diệp cười khẩy: "Tôi sẽ không để cô phải chết nhanh như vậy được.
Cô phải sống, phải sống! Nhưng tôi muốn làm cho cô sống không bằng chết! Tôi phải khiến cho mấy người hối hận!"
Sau đó cô khoanh tay nhìn Vũ Giai Tuệ đang ngồi dưới đất: "Còn nữa, cô nghĩ là tôi sợ đi tù sao? Dù đi vào trong đó rồi, tôi cũng có cách để ra khỏi đó ngay lập tức!" Cô ngừng lại một chút.
"Trừ phi tôi chết, nếu không, ngày nào tôi còn sống các người đừng mong sống an ổn!"
Vũ Giai Tuệ run rẩy cúi đầu xuống.
Chợt, cô ta chồm lên đẩy Diệp xuống thác nước, hét to: "Vậy thì cô đi chết đi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...