Vừa ra bên ngoài, định vào trong xe thì Diệp thấy người quen.
Đây chẳng phải là..
Chị gái của cô sao?
Vũ Giai Tuệ cũng thấy Triệu Thanh Diệp đang chuẩn bị ngồi chung ghế với mình, cô ta chợt nhớ đến vụ ngày hôm qua nên tức tối gắt lên:
"Cô xuống ghế dưới ngồi đi!"
"Ơ kìa, chị, sao lại cáu gắt với em như thế nhỉ?" Diệp cười, nụ cười gian xảo đó làm Vũ Giai Tuệ phát run.
Nói xong cô ngồi xuống bên canh Vũ Giai Tuệ, không thèm để ý đến gương mặt của cô ta.
Vũ Giai Tuệ tức tối hơn, nhưng cô ta không làm gì được.
Bởi vì những người khác đã vào xe xong nên đoàn phim chuẩn bị xuất phát.
Đạo diễn - Lương Thành ngồi ở ghế phụ lái, anh ta quay xuống cười hỏi Vũ Giai Tuệ: "Tiểu Tuệ, bữa tiệc tối hôm qua của em trai em vui chứ? Anh có việc bận nên không đến được, tiếc quá."
Vũ Giai Tuệ tuy trong lòng rất khó chịu, nhưng ngoài mặt lại phải mỉm cười cho qua.
Triệu Thanh Diệp ngồi bên thấy thế cũng cười, đúng là diễn viên có kinh nghiệm mà.
Cô cần phải thêm gia vị vào mới được.
"Tiền bối, à không, chị, sao chị không trả lời đạo diễn chứ? À, phải rồi.
Tối hôm qua em trai đã đuổi tất cả khách về cơ mà, làm sao vui được?"
Lương Thành ngay lập tức im miệng.
Nghe giọng điệu này chắc chắn là có chuyện, tốt nhất không nên rước họa vào thân.
Haiz, dạo này nhà họ Vũ xảy ra nhiều chuyện quá.
Vũ Giai Tuệ mặt mày ngay lập tức trở nên khó coi.
Triệu Thành Diệp vờ như đã nhận ra điều gì đó, hốt hoảng che tay lên miệng: "Ồ, em quên mất, chuyện xấu của gia đình thì không nên phanh phui nhỉ?"
Lời này làm làm Vũ Giai Tuệ nhớ đến tối qua cô ta bị làm nhục như thế nào trước đám đông.
Hai hàm cô ta khẽ nghiến lại, bàn tay nắm chặt mặc cho móng tay đâm vào da thịt.
Diệp khẽ cười mãn ý rồi im lặng không nói chuyện nữa.
* * *
Sáng nay ông Vũ rời bệnh viện tới công ti làm việc, ông Vũ chưa đi được bao lâu thì bà Vũ đã tới tìm Hạ Uyển.
Hạ Uyển đang ngồi trên giường bệnh đọc tạp chí, thấy có người mở cửa nên theo phản xạ quay đầu ra nhìn.
"Cô có vẻ an nhàn nhỉ." Bà Vũ tiến vào ngồi trên ghế cạnh giường bệnh.
"Được ông ta ở bên chăm sóc suốt đêm, thích quá còn gì."
"Chị..
chị nói thế là ý gì?" Hạ Uyển run rẩy, nước mắt chực trào ra.
"Trước mặt tôi không cần phải thế.
Bây giờ ở đây chỉ có hai chúng ta, cô không cần giả vờ thế nữa." Bà Vũ thẳng thắn.
"Ồ, được thôi." Hạ Uyển lau nước mắt đang đọng trên mắt, cô ta khoanh tay cười khẩy.
"Bà đến tìm tôi có việc gì?"
"Tôi muốn cô cút khỏi ông ta, cô cần bao nhiêu tôi sẽ đưa." Bà Vũ nhìn Hạ Uyển lật mặt nhanh như thế, cũng thấy hơi là lạ nhưng bà không quan tâm nhiều về cái này.
"Bà chị ơi, nom chị sống trên cái cõi này cũng được ba, bốn thập kỷ rồi mà sao suy nghĩ còn ngây thơ thế?" Hạ Uyển cười châm biếm.
"Số tiền mà tôi cần, không phải nhỏ đâu."
"Cô muốn bao nhiêu tôi cũng có thể cho cô."
"Bà chắc chứ?" Hạ Uyển cười khinh bỉ.
"Tôi cần một số tiền lớn, lớn tới mức có thể cho tôi tiêu xài hoang phí cả một cuộc đời này."
"Rốt cuộc là bao nhiêu?" Bà Vũ bắt đầu không kiên nhẫn.
"Bà đoán xem?" Hạ Uyển cười, bước ra khỏi giường bệnh.
"10 tỷ? 100 tỷ? 1000 tỷ? Hay nhiều hơn thế?"
"Cô đừng có quá đáng!" 100 tỷ? 1000 tỷ? Con đàn bà này nghĩ tiền là dễ có lắm sao?
"Chính miệng bà hỏi tôi cần bao nhiêu để rời xa ông ta mà.
Tôi cũng đã nói với bà tôi cần một số tiền lớn, lớn tới mức có thể cho tôi tiêu xài hoang phí cả cuộc đời này." Hạ Uyển mở cửa sổ ra, gió lùa qua mái tóc cô ta, cô ta hít một hơi thật sâu rồi nói: "Bà chị, lòng tham của tôi là vô đáy đấy.
Thế nên, bây giờ nếu tôi tích cực bám lấy ông ta, mỗi ngày được ông ta bao nuôi, sống một cuộc sống an nhàn như thế cho tới lúc chết đi chẳng phải là sung sướng lắm hay sao?"
"Cô..
nhưng ông ta đáng tuổi cha chú của cô đấy!"
"Thì có sao? Bây giờ là thời nào rồi, sao quan niệm của bà lại vẫn còn cổ hủ thế?"
Bà Vũ cũng hết cách nói với Hạ Uyển, bà đưa ra câu cuối cùng: "Cô không sợ đến ngày ông ta chết rồi thì cô sẽ không còn nơi nương tựa sao?"
Hạ Uyển lúc này cười thật lớn, rồi mới nhìn bà Vũ: "Hahaha..
Bà lớn tuổi rồi nên đầu óc không vận động được nữa à? Từ bây giờ đến lúc ông ta chết, tôi kiểu gì chả sinh thêm được vài đứa nhỏ, đến lúc đó, gia sản nhà bà có còn giữ được hay không mới là quan trọng kìa!"
"Cô! Con tiện nhân này!" Bà Vũ nổi đóa, nhưng không lao vào đánh Hạ Uyển ngay mà từ tốn rút điện thoại ra.
"Ha, tôi đã ghi âm lại cuộc nói chuyện của chúng ta, nếu để ông ta nghe được thì..
cô phải làm thế nào đây?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...