Viễn Cổ Hành

Edit: Khánh Ly
Beta: Gà

“Trí giả, phát hiện có người lạ ở rừng rậm Lạc Vụ bên kia sông.”

Sáng ngày hôm sau, Lam Nguyệt đang kiểm tra bài tập của Ô Lệ thì thợ săn tuần tra chạy tới thông báo.

“Có bao nhiêu người, có phải đi về phía chúng ta không?” Lam Nguyệt bảo Ô Lệ dừng lại rồi hỏi.

“Có năm mươi người đến, hình như là đi về phía Hắc Sơn, vì ở xa nên không thấy rõ”, người tuần tra trả lời.

“Nếu không phải là đi về phía chúng ta thì chắc không phải là tới cướp bóc, đi gọi Đạt tới đây”, Lam Nguyệt nghĩ nghĩ, bảo người kia gọi Đạt tới. Trát Nhĩ và Khôn đều đã dẫn người ra ngoài, chỉ còn Đạt là thợ săn có kinh nghiệm nhất.


Lam Nguyệt ngồi trên ghế đẩu suy nghĩ, không biết có phải là Mộc Sa dẫn người tới hay không, lại thấy cũng không giống, nhưng cho năm mươi người đến làm gì, Mộc Sa đâu có ngốc như vậy.

“Trí giả, tôi đã tới.” Lam Nguyệt còn đang trầm tư, Đạt đã đi vào cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.

“Đạt, có chuyện cần anh đích thân dẫn người đi, anh đồng ý chứ?” Lam Nguyệt ngẩng đầu hỏi Đạt.

“Trí giả, có gì cô cứ trực tiếp sai bảo, tôi nhất định liều chết để làm được.” Đạt vỗ ngực nói.

“Đạt, anh là thợ săn giỏi của bộ lạc, tôi nghĩ nếu để anh đi theo dõi những người lạ mặt kia, anh sẽ không bị bọn họ phát hiện. Như vậy, tôi cũng thấy yên tâm hơn.” Lam Nguyệt nói.

“Trí giả yên tâm, tôi đi ẩn nấp quan sát con mồi chưa từng bị phát hiện lần nào, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Đạt nói xong liền muốn đi luôn.

“Khoan đã, mang theo mấy người, chú ý an toàn, quan sát được bọn họ muốn làm gì thì quay lại ngay, không được để xảy ra đánh nhau, bảo vệ an toàn bản thân là quan trọng nhất.” Lam Nguyệt gọi Đạt lại.

“Được, tôi xem xét xong sẽ dẫn người quay về ngay.” Đạt cũng hiểu Trí giả luôn đặt tính mạng của bọn họ lên trên hết, gật đầu đồng ý rồi ra ngoài gọi mấy thợ săn có năng lực để lên đường ngay lập tức.

Lam Nguyệt đứng ở cửa nhìn bọn họ đi xa, có chút lo lắng. Ô Lệ đứng ở bên cạnh cũng nhìn ra được, nói với Lam Nguyệt: “Những người này chẳng lẽ đến để cướp bộ lạc ư? Tại sao lại chạy về phía Hắc Sơn? Bên kia chẳng có cái gì cả.”


“Chết tiệt …”, lời nói của Ô Lệ đã nhắc nhở Lam Nguyệt, cô hét lên một tiếng, làm Ô Lệ giật mình hoảng sợ.

“Ô Lệ, bên kia Hắc Sơn có hồ nước mặn, chỉ sợ những người này là đến từ bộ lạc Mộc, tới để làm muối ăn. Chờ Đạt trở lại là có thể xác định được.”

Thật ra, không cần đợi Đạt xác nhận Lam Nguyệt cũng biết chắc đó là người của bộ lạc Mộc. Ngoại trừ Mộc Sa và Lợi Á ra, không ai biết Hắc Sơn có hồ nước mặn. Về phần Mục, chắc chắn sẽ không để lộ chuyện hồ nước mặn, hơn nữa, giờ tên nhóc này đang tuyên truyền ở tận đâu Lam Nguyệt cũng không biết. Cũng không thể có chuyện Mục không trở về Bộ lạc mà lại lặng lẽ đi vòng qua Hắc Sơn được.

Lại nghĩ, mỏ muối ở rừng rậm Mông Tạp cách bộ lạc Mông Tạp quá gần, Mộc Sa sẽ không mạo hiểm chạy đến đấy, chỉ có hồ Hắc Sơn là lựa chọn tốt nhất. E là Lợi Á không thể tìm được muối ở phía rừng rậm Lạc Vụ, Mộc Sa đành phải nhắm đến hồ Hắc Sơn. Hồ Hắc Sơn cách bộ lạc Mông Tạp khá xa, đi khoảng hơn nửa ngày đường mới đến. Chỉ không biết ai là người dẫn đường, nếu là Mộc Sa, ha hả…..

Suy đoán của Lam Nguyệt đã được chứng thực vào lúc hoàng hôn khi Đạt trở lại, chỉ là không ngờ người dẫn đường không phải là Mộc Sa mà lại là Lợi Á.

“Trí giả, Lợi Á dẫn theo năm mươi mấy người đi về hướng hồ Hắc Sơn, mỗi người đều mang theo nồi đá và túi da thú. Sau khi đến hồ Hắc Sơn thì dùng phương pháp đánh lửa từ gỗ mà cô dạy cho Mục để đánh lửa, xem chừng là muốn nấu muối. Bọn tôi chỉ quan sát đến đó thôi, rồi lặng lẽ quay trở lại”, Đạt vừa nói vừa uống nước. Hắn đã dẫn người không ngừng nghỉ chạy về đây. Lúc phát hiện ra là Lợi Á, hắn nghĩ phải nhanh chóng quay về báo cho thủ lĩnh và Trí giả, giờ mệt quá.

Lam Nguyệt cười thầm: Lợi Á này lợi hại thật đấy, còn lừa được cách đánh lửa từ chỗ Mục, cô ả này coi như có chút đầu óc, biết lợi dụng những người xung quanh.


“Thủ lĩnh, làm sao bây giờ” mọi người hỏi Trát Nhĩ vừa săn thú trở về.

“Chuyện giữa tôi và Mộc Sa, không muốn liên lụy đến những người khác”, Trát Nhĩ nhàn nhạt nói.

“Thủ lĩnh, Mộc Sa gây thương tổn đến Trí giả của chúng ta, đây không phải là chuyện của một mình cậu. Bọn tôi biết cậu không muốn gây thương vong cho bọn tôi. Nhưng mà thủ lĩnh, trí giả là của bọn tôi, bọn tôi phải bảo vệ trí giả”, một nhóm người giơ nắm đấm hô hào. Đối với tấm lòng muốn bảo vệ Lam Nguyệt của mọi người, Trát Nhĩ chỉ có thể cười cười nói cám ơn.

“Trát Nhĩ, thằng bé Mộc Sa này bọn ta nhìn nó lớn lên từ bé. Mặc dù nó biến thành như vậy, nhưng bọn ta vẫn không thể mặc kệ nó được”, hai ông lão cảm khái nói. Trát Nhĩ chỉ gật đầu, không nói gì.

“Mọi người nghĩ nhiều quá rồi, giờ tất cả hãy về nhóm lửa nấu cơm, ăn cơm xong chúng ta sẽ đi tìm Lợi Á”, Lam Nguyệt vỗ tay, cười lạnh: nếu đã tới, vậy thì cứ ở lại đi. Tôi đã nói rồi, nếu mấy người trở lại, tôi sẽ tiếp đón các người thật chu đáo.

Mọi người nghe vậy thì nghĩ rằng chắc chắn trí giả đã có tính toán, rối rít tản ra đi ăn cơm, phải ăn no mới có sức đi tìm Lợi Á cùng với trí giả. Trát Nhĩ nhìn nụ cười lạnh lẽo của Lam Nguyệt, lắc đầu, không khỏi thấy lo lắng thay cho bọn Mộc Sa, hi vọng bọn họ không bị Lam Nguyệt hành hạ đến chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui