Lúc xế chiều trời đổ mưa, đến tối vẫn còn mưa. Ăn cơm tối xong, Lam Nguyệt đi ra nhìn một chút, mưa không lớn lắm, lại nghĩ không biết bọn Trát Nhĩ có bị mưa ướt không, có tìm được chỗ nào tránh mưa không, trong lúc đang lo lắng thì ở bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Lam, đã ăn xong chưa? Tôi mang đồ tới”. Mộc Sa ở ngoài cửa nói vọng vào
Lam Nguyệt khoác da thú lên, mở cửa trúc ra, nhìn thấy Mộc Sa trên tay cầm hoa cỏ, cả người nước nhỏ giọt, bèn nghiêng người để cho hắn đi vào. Cô lấy một miếng da thú đưa cho hắn lau, lại bưng cơm còn dư lại ra hỏi xem hắn có ăn không, Mộc Sa bảo đã ăn rồi thì lại bưng quay vào, chờ Mộc Sa lau khô nước xong thì Lam Nguyệt nhận lấy bó hoa, cau mày suy tư .
“Không cần phải đi làm những chuyện này đâu”. Lam Nguyệt cầm lấy bó hoa nói với Mộc Sa, đôi mắt Mộc Sa trở nên ảm đạm.
“Trát Nhĩ không có ở đây, tôi lại không có việc gì, tất nhiên là nên qua giúp, cô là phụ nữ mà.”
“Mộc Sa. . Cậu. .”
“Oa, hoa đẹp quá”, Lam Nguyệt còn chưa nói hết, bé mập Ô Lệ đã chạy vọt vào cắt ngang lời nói của cô, đôi mắt thích thú nhìn bó hoa trên tay Lam Nguyệt.
“Ô Lệ, hoa này cho cháu, mang về trang trí cho đẹp, muộn một chút hãy qua đây nhé, cô có chuyện cần nói với Mộc Sa”. Hôm nay Lam Nguyệt đã nói qua với Tô, để cho Ô Lệ đến ngủ cùng với cô, Ô Lệ háo hức vừa ăn cơm xong đã chạy tới đây. Lam Nguyệt bảo Ô Lệ quay về, lại bảo Mộc Sa ngồi xuống. Mộc Sa nhìn dáng vẻ của Lam Nguyệt dường như là có chuyện muốn nói với hắn, liền ngồi xuống, chờ nghe Lam Nguyệt xem nói như thế nào, đúng lúc Trát Nhĩn gần đây không có ở nhà.
“Mộc Sa, tôi…” Một lần nữa còn chưa nói xong, Mộc Sa đã cắt ngang lời Lam Nguyệt.
“Lam, cô và Trát Nhĩ có chuyện gì vậy? Là cậu ấy không tốt sao? Trát Nhĩ rất tốt, cô đừng giận hắn nữa”, Mộc Sa vừa nghe Lam Nguyệt mở miệng đã đoán được lời Lam Nguyệt muốn nói, hắn liền hỏi luôn chuyện Trát Nhĩ, hắn cảm giác được Lam Nguyệt sẽ cự tuyệt hắn.
“Hả. . . Tôi với Trát Nhĩ là có chút vấn đề. Mộc Sa, tìm phụ nữ đi”, Lam Nguyệt thấy hơi nhức đầu.
“Không cần, tôi chờ Lam chấp nhận tôi, tôi biết Lam còn chưa thích tôi, tôi sẽ chờ, Lam xứng đáng để tôi chờ đợi.” Mộc Sa lắc đầu, trực tiếp biểu lộ, không để cho Lam Nguyệt có cơ hội từ chối.
“Cái này không phải là vấn đề chờ đợi, ở chỗ bọn tôi, một người phụ nữ chỉ kết hôn với một người đàn ông thôi. Tôi không thể chấp nhận được việc chung sống với hai người đàn ông trở nên, không phải là tôi không thích cậu, mà là tôi chỉ coi cậu như em trai, em trai giống như Khôn với Hoắc Lí vậy, cậu là Hoắc Lí”. Lam Nguyệt cố gắng giải thích cho Mộc Sa
“A, Lam, cô còn nhỏ như vậy, sao tôi có thể là Hoắc Lí được, cô là Hoắc Lí mới đúng” Mộc Sa cười ha ha nhìn Lam Nguyệt.
Mẹ nó, cậu mới là Hoắc Lí, cậu mới còn nhỏ. Lam Nguyệt đen mặt, “Tôi lớn tuổi hơn cậu, thật đấy”
“À. . Cô vì cái này mà tức giận với Trát Nhĩ sao?” Mộc Sa nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lam Nguyệt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng hiểu được gần đây Lam Nguyệt đang tức giận cái gì.
“Tôi với Trát Nhĩ là vấn đề khác, tôi đang nói vấn đề này” Lam Nguyệt sắp hết kiên nhẫn rồi.
“Không sao, tôi lớn tuổi hơn Trát Nhĩ, cô có thể lấy tôi, tôi và Trát Nhĩ sẽ cùng chăm sóc cô”. Mộc Sa trực tiếp tỏ tình luôn, chính là không muốn nghe lời từ chối của Lam Nguyệt.
Mẹ nó, lúc này đã không thể nói rõ ràng được rồi, mẹ nó, lấy cái đầu cậu ấy. Lam Nguyệt buồn bực muốn chết
“Nói chung là tôi không thể nhận lời cậu, tôi thích cậu với tôi thích Trát Nhĩ không giống nhau, tôi không thể cho cậu cái loại thích như với Trát Nhĩ kia, cho nên, cậu nên đi tìm phụ nữ đi “
“Lam, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, Trát Nhĩ chẳng qua là gặp cô sớm hơn thôi, tôi cũng có thể cho cô tất cả những gì của tôi, tôi sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng không tốt tới cô và Trát Nhĩ, tôi sẽ nhận được cái loại thích đó của cô”, Mộc Sa nói xong thì đi ra khỏi hang, để lại Lam Nguyệt còn đang trợn mắt há mồm.
Mẹ nó, đây là loài người sao? Mẹ nó, chị đây đã nói trắng ra là không thể chấp nhận được quan hệ tay ba rồi, cậu còn nói sẽ không gây ra ảnh hưởng gì, cậu con mẹ nó đứng đó đã là ảnh hưởng rồi đấy.
Lam Nguyệt bị Mộc Sa chọc tức đến mặt mũi tối sầm, mặc kệ, sau này tìm cơ hội nhét phụ nữ cho cậu ta là xong. Nghĩ thông suốt xong, Lam Nguyệt đi đón Ô Lệ rồi
“Lam, sao lại không nhận lời Mộc Sa ạ, mẹ với Sơn nói là đàn ông của Lam quá ít, chỉ có mỗi một Trát Nhĩ thôi”, bé mập Ô Lệ còn tưởng là khuya hôm nay Lam Nguyệt sẽ ở cùng Mộc Sa, thấy Lam Nguyệt tới đón liền không nhịn được hỏi
Nhóc con lớn sớm này, Lam Nguyệt đen mặt, gõ vào trán Ô Lệ một cái rồi nói: “Ô Lệ còn nhỏ, không nên hỏi nhiều, sau này lớn sẽ biết “
Đẩy nhóc con tò mò vào, tắm rửa sạch sẽ cho cô bé rồi ôm lên giường, một lớn một nhỏ nằm trên giường trò chuyện những chuyện thú vị ở nơi cư trú, rồi từ từ ngủ thiếp đi. Ngoài cửa mưa vẫn đang rơi, bên trong lại là một khung cảnh ấm áp, chỉ là trong giấc mộng Lam Nguyệt không còn sờ thấy một lồng ngực ấm áp nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...