Viễn Cổ Hành

Rừng Lạc Vụ kề bên núi đá, bên trong có rất nhiều loài động vật sinh sống, thảm thực vật rừng rậm cũng rất phong phú, cộng thêm nguồn tài nguyên nước ngọt xuyên qua rừng rậm, rừng Lạc Vụ chính là thiên đường của động thực vật. Thế nhưng thiên đường cũng có nguy hiểm. Lam Nguyệt theo Trát Nhĩ và Mộc Sa, cùng mấy thanh niên trong đội săn thú đi vào rừng Lạc Vụ. Cô muốn đi quan sát tình hình của bầy lợn rừng, xem có phải là chúng đang di chuyển từ rìa rừng Lạc Vụ tới đây hay không. Trát Nhĩ bế Lam Nguyệt, Mộc Sa nhắc sắp đến rồi, sau khi đến gần chỗ mà ngày hôm qua bọn Mộc Sa gặp lợn rừng, tất cả mọi người ẩn núp vào trong bụi cây thấp.

“Ngay ở phía dưới kia” Mộc Sa nhắc nhở mọi người di chuyển về phía trước.

Lam Nguyệt vạch cây thấp ra một chút, nhìn thấy dưới gò đất khoảng một mét có một bầy lợn rừng răng nanh, giống như Mộc Sa nói, có khoảng gần trăm con, đều là lợn rừng trưởng thành, con lợn nhỏ cũng lớn bằng con lợn nhà ở hiện đại, thân hình của lợn đực và lợn cái không khác nhau mấy. Lam Nguyệt thấy đặc điểm có thể để phân biệt là răng nanh và đuôi, lợn đực có răng nanh rất dài, răng nanh của lợn cái chỉ bằng một nửa lợn đực, đuôi lợn đực dạng đầu nhọn rất dài và rất thô to, đuôi lợn cái cũng dài, nhưng rất nhỏ, trên đuôi chỉ có lông, vung qua vung lại không nhìn thấy có đầu nhọn, đại khái chỉ là chiếc đuôi dùng để đuổi muỗi. Vì sao lợn rừng sống theo bầy đàn thì Lam Nguyệt chưa rõ. Mộc Sa nói ngày hôm qua mới ở bên sườn núi bên kia, hôm nay đã di chuyển rất nhiều về hướng bên này. Lam Nguyệt quan sát bọn chúng, quả thật như Mộc Sa, chúng đang tiếp tục di chuyển về hướng núi đá, lý do tại sao chúng lại đi theo hướng đó thì cô vẫn chưa quan sát ra được. Nhưng Lam Nguyệt biết cần thiết giải quyết bọn lợn rừng này, bất kể là chúng muốn đi đến rìa rừng Lạc Vụ, hay là ra khỏi rừng, đều uy hiếp đến môi trường sống ở nơi cư trú trong núi đá.

“Nhiều như vậy nhất định giết không xuể, tôi sẽ dùng bẫy để đối phó với chúng, cái này chắc các anh chưa nghe qua bao giờ, gọi những người ở phía trên xuống đây, tôi sẽ dạy mọi người cách đặt bẫy”, sau khi lặng lẽ lui về từ phía bầy lợn rừng, Lam Nguyệt nói với Trát Nhĩ.


Mộc Sa nghe Lam Nguyệt nói giết không xuể, đang định nói sợ rằng giết mấy con cũng khó khăn, Trát Nhĩ ra hiệu bảo hắn đi gọi, Mộc Sa gật đầu. Trát Nhĩ tin tưởng Lam Nguyệt, cô nói làm được thì nhất định sẽ làm được.

Sau khi tụ tập đầy đủ, mọi người bắt đầu đào hố bẫy tại chỗ mà Lam Nguyệt chỉ định. Lam Nguyệt dặn mọi người phải đào hố bẫy thật rộng và thật sâu, lợn rừng cực kỳ khổng lồ, không thể đặt bẫy theo kiểu ở hiện đại được. Cô lại bảo một nhóm người chuyển cây trúc tới rồi vót nhọn. Cây trúc ở nơi này rất lớn, dùng để cắm vào hố bẫy sẽ chắc chắn hơn so với dùng cây gỗ, cây trúc lại rỗng ruột, lúc vót nhọn sẽ không tốn nhiều công sức, Lam Nguyệt cùng mấy người khác đi nhặt cành cây và là khô tới. Sau khi đào xong một cái hố, Lam Nguyệt đích thân đi xuống hướng dẫn cách cắm cây trúc vào, tất nhiên Trát Nhĩ sẽ không để cô tự mình làm. Sau khi cắm đầy cây trúc xong, Lam Nguyệt kéo cành cây tới bày lên trên miệng hố để có thể dễ dàng phủ lá khô lên. Phủ lá khô xong, cô lại dùng dao xương khắc lên một hình tròn lên thân cây to ở bên cạnh để làm ký hiệu, bóc lớp vỏ cây hình tròn bên trong ra. Sau khi hoàn thành một cái hố bẫy, hai mắt Trát Nhĩ sáng lên, hắn rất nhanh hiểu được công dụng của hố bẫy, mừng rỡ ôm Lam Nguyệt.

“Lam, liệu bầy lợn rừng có đi qua chỗ này không?” Sau khi được Trát Nhĩ giải thích cách dùng của hố bẫy, Mộc Sa cũng kinh hãi nhìn cái hố, lại hơi lo lắng hỏi Lam Nguyệt.

“Hôm nay tôi đến quan sát bầy lợn rừng là để xác định phương hướng và quy luật di chuyển của chúng. Chúng muốn tới núi đá thì nhất định phải đi qua chỗ này, bởi vì hướng đi của chúng là theo đường thẳng. Không phải lo đâu”

Mộc Sa gật đầu. Tuy mọi người không rõ Lam Nguyệt quan sát như thế nào, nhưng chỉ cần biết bầy lợn rừng sẽ đi qua chỗ này là được rồi. Lam Nguyệt cũng không biết phải giải thích như thế nào với mọi người về kinh nghiệm quan sát con mồi của một sát thủ như cô. Cũng may bọn Mộc Sa sau khi biết bầy lợn rừng nhất định sẽ đi qua chỗ này thì không hỏi thêm nữa. Lam Nguyệt bảo mọi người tiếp tục đào hố bẫy, đào dọc theo đoạn đường cô chỉ định, đào xong một cái thì đánh ký hiệu lên đó, tránh cho mọi người lúc vào rừng Lạc Vụ săn thú không chú ý giẫm vào bẫy.

Một nhóm người hăng say đào xới. Trát Nhĩ ôm Lam Nguyệt, cũng vác rìu đá đi làm việc. Lam Nguyệt cẩn thận kiểm tra xem có bỏ sót hố bẫy, đi theo thẳng về phía trước. Đến trưa, Lam Nguyệt ăn táo xanh và trái dừa mà Trát Nhĩ hái về, tất cả bọn Mộc Sa đều mang theo ống trúc và lá cây to bọc thịt nướng, mặc dù nguội, nhưng ăn vẫn rất ngon.


“Lam, cô thông minh như vậy, hại bọn tôi chẳng ai dám tỏ tình với cô. Nếu không cô chọn hai người đi, bọn tôi đều chưa vợ, đều muốn làm đàn ông của cô” một đám đàn ông bắt đầu trắng trợn trêu chọc Lam Nguyệt. Lam Nguyệt đen mặt nhìn bọn họ, im lặng không nói gì.

“Đúng vậy, đúng vậy, Lam nha đầu, cô xem mấy thằng nhóc này cả người toàn thịt là thịt, nhất định rất được việc, toàn là dũng sĩ chỗ bọn ta thôi đấy, cô muốn mấy người? Mộc Sa được chứ”. Đằng xa, già Lưu dẫn theo mấy đứa trẻ đeo ống trúc đi đưa nước cho nhóm đàn ông, nghe thấy nhóm đàn ông nói cũng hùa theo nói với Lam Nguyệt.

Ông già này. . . . Chỗ nào cũng thấy có mặt. . . . Cả người không có thịt thì toàn xương thôi à . . . Được việc thì ông để cho những người phụ nữ khác đi. . . Đúng là… Lam Nguyệt oán thầm già Lưu.

“Mọi người ăn nhanh lên rồi còn đi đào hố bẫy, hôm nay phải đào cho xong, bầy lợn rừng còn cách núi đá không xa đâu”, Trát Nhĩ đen mặt thúc giục mọi người. Mộc Sa lặng lẽ đi tới, đưa quả dừa cho Lam Nguyệt. Trát Nhĩ nhìn thấy động tác của Mộc Sa, không nói gì. Lam Nguyệt đưa lại quả dừa cho Ô Lệ.


“Lưu, bọn họ đều mang theo nước, già không cần tới đâu”, Lam Nguyệt lúng túng, vội nói lảng sang chuyện khác.

“Ta chỉ tiện thể đến để xem mọi người định giải quyết bầy lợn rừng như thế nào. Lam nha đầu à, cái đầu của cô sao mà lớn vậy? Có thể nghĩ được những thứ mà tất cả bọn ta đều không biết?”

Già Lưu cũng cảm thấy Lam Nguyệt không muốn tiếp tục câu chuyện của nhóm đàn ông, bèn nói nối theo. Lam Nguyệt đứng lên, dẫn già Lưu tới cạnh hố bẫy mới đào còn chưa phủ lá lên, giảng giải cho ông tác dụng của hố bẫy. Già Lưu khiếp sợ nhìn Lam Nguyệt. Những điều ngạc nhiên mà cô gái này mang đến cứ không ngừng như sóng sau tiếp sóng trước, may mà cô bé đồng ý ở chung một chỗ với Trát Nhĩ. Chà chà, Lam Nguyệt đem tới cho nơi cư trú những thay đổi to lớn đến thế, chả trách già Sơn lại coi cô bé là bảo bối như vậy. Già Lưu vừa cảm thán hố bẫy vừa nghĩ.

Đến lúc mặt trời sắp lặn khuất khỏi rừng rậm Lạc Vụ, mọi người mới đặt xong toàn bộ hố bẫy. Lam Nguyệt kiểm tra lại một lần, vẫy tay nói đã xong, đám người mới vui vẻ cười nói trở về nơi cư trú ăn cơm. Ở nơi xa, những người phụ nữ đã làm sẵn thịt nướng và canh nấm thơm lừng để chào đón những dũng sĩ của họ trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui