Quả nhiên thấy người khác khó chịu bản thân bèn thoải mái hơn nhiều. Dọc đường đi, Phan Lôi huýt sáo về nhà, chẳng qua vui quá hóa buồn, sau khi đến trước cửa nhà không xa, cô mới chợt nhớ, hôm nay Lục Chung đưa cô về.
“Hươu ngốc, mau dừng lại! Bị anh em phát hiện là xong đời.”
Lục Chung luôn luôn nghe lời, nghe tiếng kêu sợ hãi của Phan Lôi, từ từ dừng xe.
Nơi này cách nhà Phan Lôi một đoạn, làm sao Phan Lôi bảo Lục Chung đưa tiếp nữa.
“Cái kia… em về rồi.”
Cô có chút lưu luyến không rời, Lục Chung chỉ nhìn cô, con ngươi đen như mực, ngắm cô đỏ mặt tim đập nhanh.
“Em… em đi thật…” Mặc dù cô nói thế, song trong lòng lại lưu luyến không rời.
Cuối cùng Lục Chung giữ tay cô, cô tưởng anh muốn hôn cô, nhưng anh không chỉ kéo tay cô, còn không cho cô đi.
“Anh em sẽ phát hiện.”
Lục Chung lắc đầu, vẫn không cho cô nhúc nhích.
Trái tim Phan Lôi mềm nhũn, rất hi vọng có thể sảng khoái dẫn anh về, nhưng nghĩ đến gương mặt âm trầm của Phan Dụ, Phan Lôi không có can đảm này.
Cũng không phải cô sợ Phan Dụ, chẳng qua chỉ sợ người trong nhà không thích Lục Chung thôi.
Lúc cô còn nhỏ lạc mất ba mẹ, lạc mất người nhà, giờ vất vả lắm mới về nhà được, không muốn giữa tình yêu và tình thân chỉ có thể chọn một.
Nếu có thể, cô hi vọng cả nhà hòa thuận. Cùng gặt hái cả tình yêu và tình thân.
Cuối cùng, Phan Lôi kéo tay Lục Chung, hôn anh một cái, “Em phải về trước. Mai gặp.”
Đề phòng bản thân còn kéo dài do dự, Phan Lôi nhanh chóng mở cửa xuống xe.
Song cô không ngờ Lục Chung cũng theo sau.
Anh qua đó nắm tay cô, rõ ràng muốn đưa cô về.
Trong lòng Phan Lôi ngọt lịm, nắm chặt tay Lục Chung, “Em… em thực sự phải về. Anh đừng đi nữa…”
Lục Chung xoa tay cô, gật đầu: Anh tiễn em.
“Nhưng…”
Lục Chung không thèm để ý sự khó xử của cô, chỉ kéo tay cô, đi rất chậm rất chậm.
Thỉnh thoảng, anh còn hôn cô. Phan Lôi thích cảm giác này, thích cảm giác triền miên vô cùng thân thiết này, sự yêu thích của cô dẫn đến việc hai người giằng co hơn một tiếng đồng hồ trong khi chỉ còn khoảng cách ngắn ngủi.
Quấn quýt si mê quá mức, đến độ Phan Dụ vẫn chờ trước cửa không nhịn nổi.
“Mẹ kiếp, mấy người coi ông đây chết rồi hả! Lề mề chậm chạp! Mau lăn tới đây cho ông!”
Lục Chung làm rõ ràng thế này, từ trên xuống dưới nhà họ Phan thực ra đã biết Lục Chung tới. E rằng, người không hay biết gì còn lén lút hưởng thụ vui vẻ, chỉ có mỗi nữ nhân vật chính của chúng ta.
Trông thấy Phan Dụ, Phan Lôi hết hồn, không chút nghĩ ngợi che trước mặt Lục Chung.
“Anh… sao anh ở đây?”
Phan Dụ đen mặt, tên câm khốn kiếp, đưa em gái hắn về cũng thôi đi, đại gia nó, lộ trình mấy trăm mét ăn đủ loại đậu hũ của em gái hắn, Phan Dụ kiềm nén đã lâu mới nhịn được cơn kích động không xông ra đánh tên cầm thú này một trận… Hoặc là? Đánh không lại?!
Sắc mặt Phan Dụ càng đen, lúc này cũng chẳng khách sáo nữa, trực tiếp kéo Phan Lôi.
“Còn lo lắng cái gì? Muộn thế này vẫn đi dạo bên ngoài! Còn không mau vô!”
Phan Lôi lưu luyến không rời, lại sợ Phan Dụ và Lục Chung đánh nhau, nên bước đi rất nhỏ.
Phan Dụ nổi giận đùng đùng, hung thần ác sát, trái lại Lục Chung lộ vẻ cực kỳ hờ hững, chỉ dùng ánh mắt dõi theo Phan Lôi đi vào.
“Anh… Em vào rồi… Các… các anh đừng cải vả…”
“Dài dòng!” Bọn họ đương nhiên không cải vả! Bọn họ chỉ biết đánh nhau.
Phan Dụ không ưa Lục Chung đã rất lâu, lần trước không đánh sảng khoái, lần này rốt cuộc tìm được cái cớ danh chính ngôn thuận.
Hắn giơ nắm đấm, mạnh mẽ vọt tới. Hiển nhiên Lục Chung không muốn đánh nhau với hắn, lui một bước lắc mình, tránh được đòn tấn công của Phan Dụ.
Phan Dụ cười lạnh một tiếng, thân thể chợt xoay, tấn công lần hai.
“Đừng tưởng lần trước, cậu bán cho tôi một nhân tình tôi liền chấp nhận cậu, nói cho cậu biết… muốn kết hôn với em gái tôi, cậu vẫn chưa đủ tư cách!”
Phan Dụ dây dưa liên tục, Lục Chung cũng mất tính nhẫn nại, nắm tay, trả lại một quyền.
Nhưng đến giữa đường, anh chợt chuyển hướng, Phan Dụ cũng không ngờ tên khốn kiếp này bỗng dưng chuyển hướng, một quyền chưa kịp thu lại lực trực tiếp chào hỏi mặt Lục Chung.
Phút chốc thấy khóe miệng anh trào máu tươi ra, Phan Dụ biết mình đã bị lừa.
Nhưng lúc này quá muộn rồi, cô em gái bảo vệ chồng kia của hắn oa một tiếng kêu to.
“Hươu ngốc!”
Lục Chung trúng một quyền, cuối cùng danh chính ngôn thuận vào nhà họ Phan.
Mẹ Phan Dụ luôn luôn đứng về phía con gái, ít nhất bề ngoài là vậy. Lúc này con gái tức giận trừng con trai, bà cũng không tiện chen vào, chỉ có thể đạp con trai liên tục.
“Sao con có thể đánh người chứ? Chuyện đánh người không tốt thế này con cũng làm ra được?!”
Phan Dụ uất ức.
Lừa đảo, người mẹ này của hắn thực sự chuyên môn hãm hại con trai suốt hai mươi năm ròng, cho tới bây giờ chưa từng bị ai vượt mặt. Rõ ràng bà ám chỉ tên Lục Chung này không phải thứ tốt, coi như là ba Trần Ngai Ngai một sự thật không thể thay đổi, song muốn dễ dàng cưới được Bối Bối, cũng không dễ vậy.
Không dễ vậy, đương nhiên phải dạy dỗ một chút.
Nhưng ai ngờ còn chưa dạy dỗ hoàn chỉnh, bà đã đổ hết tất cả sai lầm lên người hắn.
Hãm hại con trai cũng không cần phải hãm hại như thế đâu.
Đập bàn! Hắn có phải là con ruột không!
Phan Dụ uất ức vẽ vòng tròn ở góc tường, cả buổi tối xảy ra chuyện lớn vậy, ba Phan đứng đầu gia đình đương nhiên không tránh khỏi phải xuất hiện.
Vết thương của Lục Chung không nghiêm trọng lắm, trái lại Phan Lôi vẫn còn phồng má tức giận, giống như anh bị thương rất nặng.
Ba Phan thoáng nhìn mẹ Phan Dụ vẫn không lên tiếng, khẽ ho khan hai tiếng.
“Bối Bối, thời gian không còn sớm. Con nghỉ ngơi trước đi.”
“Ba…”
Phan Lôi sợ mình vừa đi, Lục Chung và Phan Dụ lại muốn đánh nhau, đang do dự, mẹ Phan Dụ đã đi tới nắm tay cô.
“Đi thôi, ba con có chuyện muốn nói với nó.”
Con gái đều hướng ra ngoài thành cái dạng này rồi, bọn họ làm phụ huynh còn có tư cách gì nhúng tay quá nhiều.
╮(╯▽╰)╭, rõ là gái lớn không thể giữ trong nhà.
Đêm nay, mẹ Phan Dụ vứt bỏ ông chồng thân yêu của bà, dọn đến phòng Phan Lôi ngủ.
Phan Lôi lo lắng cho Lục Chung, vẫn lăn qua lăn lại không ngủ được.
Mẹ Phan Dụ cười, “Sao vậy? Con còn lo ba con ăn thịt nó hả?”
Phan Lôi bĩu môi không nói lời nào.
Mẹ Phan Dụ nhìn cô, nói tiếp: “Con lo lắng cho chồng con, mẹ cũng lo lắng cho…”
“Mẹ…”
Phan Lôi đỏ mặt, “Anh ấy thực sự tốt cực kỳ. Anh ấy rất tốt với con, con rất yêu anh ấy, mọi người… mọi người đừng làm khó anh ấy được không?”
“Làm khó?” Mẹ Phan Dụ cười cười, gật đầu với Phan Lôi, “Con bé này trong lòng nghĩ thế sao? Chúng ta làm khó thằng nhóc đó? Nếu chúng ta làm khó nó, còn để nó ở xung quanh chúng ta hơn nửa năm hả…”
Phan Lôi sững sốt, hóa ra…
“Mẹ… mọi người đều biết hết rồi?”
Mẹ Phan Dụ vén chăn, nằm xuống bên cạnh Phan Lôi.
“Sao không biết chứ! Chúng ta đâu phải chết rồi. Con thích thằng nhóc đó vậy, nó còn không đuổi tới, sao chúng ta yên tâm giao con cho nó…”
Thì ra, ba mẹ sớm đã đồng ý. Tâm trạng Phan Lôi rất tốt, ôm cánh tay mẹ Phan Dụ, khẽ cọ cọ.
“Cảm ơn mẹ của con.”
Mẹ Phan Dụ bị tính khí này của cô con gái nhỏ làm trái tim mềm mại hẳn. Bối Bối của bà từ nhỏ đã rày đây mai đó, bọn họ không phải ba mẹ tốt, mới để con gái chịu nhiều khổ cực thế. Về sau, tìm được cô luôn muốn bù đắp cho cô, muốn cho cô thứ tốt nhất.
Thằng bé Lục Chung đó, nhà họ Phan vẫn không coi trọng.
Chủ yếu là tính tình thằng bé đó, cảm giác không giống như có thể cho Bối Bối hạnh phúc.
Nhưng có cách nào chứ, con gái người ta thẳng thắn ngã vào. Mặc kệ người nhà ba mẹ nghĩ sao, người trực tiếp tự trải nghiệm chính là con gái bà.
Con gái bà cảm thấy người đàn ông đó tốt, một lòng một dạ muốn lấy hắn, bọn họ còn có thể làm thế nào đây?
Chỉ có thể cố hết sức để con gái bà vui vẻ, hạnh phúc.
“Mặc dù chúng ta đồng ý, nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta sẽ buông tha nó như vậy. Trước đây nó từng tổn thương con, đó là sự thật. Bối Bối của mẹ mềm lòng có thể không quan tâm, nhưng đối với ba mẹ lại không thể tha thứ. Nó tổn thương con một phần, là tổn thương ba mẹ mười phần… Hừ… không trả giá một chút bèn muốn mang con đi, cũng quá coi thường chúng ta…”
“Mẹ…” Mặc kệ thế nào, bọn họ không phản đối, Phan Lôi cũng vui rồi.
Ôm cánh tay mẹ, Phan Lôi yếu ớt làm nũng.
“Những ngày gần đây, có rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong đầu con. Trí nhớ con vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng con nghĩ cũng bảy tám phần rồi, con đã nhớ được rất nhiều rất nhiều, toàn là những chuyện rất vui… Mẹ, không phải mẹ nói, trong tiềm thức con người ghi nhớ chuyện tốt nhất sao? Con luôn luôn nhớ anh ấy, anh ấy che chở con, chăm sóc con, khi đó, không ai thích con, con từng thích một người cũng lợi dụng con, tổn thương con, chỉ có anh ấy bảo vệ con ở phía sau. Con đã đồng ý với anh ấy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, con sẽ ở bên cạnh anh ấy. Anh ấy không buông tay con ra, sao con có thể buông tay anh ấy được.”
Mẹ Phan Dụ nhìn con gái, ở trong lòng thở dài.
Tính tình con bé này, chẳng biết giống ai.
Nhớ năm đó, chồng bà cũng từng nói với bà mấy câu như vậy, nếu em không rời khỏi, anh cũng không vứt bỏ.
Khi đó, hai người họ là môn đăng hộ đối. Trước khi cưới, bà có đối tượng động lòng, về sau chứng minh bất quá chỉ là một giấc mơ.
Bà tưởng, quãng đời còn lại của bà sẽ trôi qua với một người đàn ông bằng mặt không bằng lòng, nhưng không ngờ.
Người đàn ông này, cuối cùng lại nắm tay bà, nói cho bà biết, bà là vợ ông, có ra sao cũng sẽ không buông tay bà.
“Bối Bối…”
Tâm trạng mẹ Phan Dụ bắt đầu dâng trào, đang tính nói gì với con gái, xoay đầu lại trông thấy dáng vẻ con gái ngủ yên ổn.
Con bé này, tâm tư thỉnh thoảng rất tinh tế, song có một số việc lại tùy tiện. Do đó, mặc kệ thằng nhóc nhà họ Lục làm gì con bé, con bé cũng lựa chọn quên đi.
Mẹ Phan Dụ nhìn dung nhan bình thản ngủ của con gái, trong nháy mắt tâm trạng trở nên phức tạp.
Đứa con này của bà, thực sự là một đứa trẻ tốt.
Không thù dai, biết cảm ơn, biết đủ.
Cũng khó trách, thằng nhóc kia, mặc kệ thế nào, đều đuổi theo nó.
Con gái bà, trái lại là đứa tốt đẹp.
Chỉ hi vọng, người đàn ông đó, cũng là người tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...