Vừa tan học, cả hai cùng xách cặp vào thành phố trò chơi.
Quả nhiên như Kawasaki Maki sở liệu, bên trong có rất nhiều thiếu niên bất lương vây quanh, tóc nhuộm màu sắc rực rỡ, thời điểm chơi đến hưng phấn trong miệng phun ra lời nói cực kì khó nghe.
Cô không thích loại địa phương chướng khí mù mịt, nhịn không được lôi kéo ống tay áo của bạn tốt.
"Ryoko, chúng ta vẫn là trở về đi."
"Chờ một lát lạp.
A, chính là nơi đó!" Cô nàng đột nhiên kéo tay Kawasaki Maki, cao hứng phấn chấn mà chạy đến nơi máy gắp thú, chỉ vào thú bông bên trong.
"Rất đẹp có phải hay không!"
"Ừ! Cậu muốn thì cố lên nha."
Cô ngượng ngùng đánh gãy vui vẻ Nozaki Ryoko, mỉm cười xem cô nàng đổi tiền xu, vẻ mặt nghiêm túc chộp lấy món đồ chơi nhồi bông bên trong.
Lúc này Kawasaki Maki khó tránh khỏi có điểm thất thần.
Cô nhìn học sinh đi tới đi lui, còn có cả những nam sinh mặc đồng phục học sinh, tràn ngập cái thời kỳ tuổi nổi loạn.
Khuôn mặt của một người đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô.
Tóc đen mắt đen, cũng mặc bộ đồng phục học sinh màu đen mộc mạc nhất, lại ngoài ý muốn đẹp đến loá mắt.
Anh chưa bao giờ nhuộm tóc, cũng khinh thường với việc chăm chút vẻ ngoài của mình.
Anh thích an tĩnh, không ở những nơi ồn ào......!
Tóm lại, người khác xem Hibari Kyoya cao ngạo, lạnh nhạt, tùy hứng, hiếu chiến, Kawasaki Maki thấy thế nào cũng thích.
"......!Maki! Maki!"
"Có!" Cô lấy lại tinh thần, gương mặt có chút phiếm hồng.
"Cậu xem, tớ lấy được rồi! Đáng yêu không!"
Nozaki Ryoko cười đến híp mắt thành hình trăng non, giơ thú bông thỏ nhỏ lên cao đong đưa qua lại.
Cô cũng bị không khí sung sướng cảm nhiễm, cười nói: "Chúc mừng cậu, con thỏ thực đáng yêu."
"Vừa lúc tớ còn mấy tiền xu, cậu muốn thử một chút vận may không?"
"Vẫn là không cần, chúng ta trở về đi."
Dựa theo dĩ vãng thời gian, Hibari Kyoya đã bắt đầu tuần tra cửa hàng, theo thói quen mà cô theo ở phía sau.
"Cứ thử một lần đi, thích thú bông không có gì sao?"
"Ngô ——"
Kawasaki Maki nhìn theo nơi ngón tay cô nàng chỉ, trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một thú bông vàng nhạt, là hình dạng một con chim nhỏ, hẳn là hệ liệt《 chim nhỏ phẫn nộ 》, chẳng qua biểu tình thực nhu hòa, một chút đều không hung, thoạt nhìn có điểm vụng về đáng yêu.
Trong đầu cô thoáng hiện lên thiếu niên mặc áo sơmi đơn bạc, biểu tình cơ hồ coi như ôn nhu, trên đầu ngón tay lạc một con chim nhỏ tròn vo.
Cô biết, chim nhỏ tên gọi là đậu tây.
Kawasaki Maki cầm lấy đồng xu thả vào trong máy, cùng thanh âm nhạc leng ka leng keng, cô hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm cái thú bông kia, đi bước một, đi bước một nhắm chuẩn, cái kẹp chậm rãi hướng mục tiêu vói qua.
Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của Ryoko, chuẩn xác mà kẹp lấy thú bông.
"Cư nhiên lập tức liền trúng! Cậu đỉnh thế!"
Chim nhỏ rơi vào miệng máy, cô như đạt được chí bảo mà bế lên, hưng phấn đến gương mặt đều đỏ.
"Ryoko, cám ơn cậu."
"Có gì mà phải cảm ơn, đem vận khí tốt phân cho tớ một chút liền được rồi."
"Ừ, cho cậu." Kawasaki Maki biểu tình tương đương thành kính, nhẹ nhàng chạm đến cái trán chính mình, lại ấn ở giữa mày của Ryoko.
"Cậu nhất định cũng sẽ gặp may mắn như tớ, tớ thề."
"Cậu thật khờ, đùa đấy."
Nozaki Ryoko lại buồn cười lại cảm động, giữ chặt tay cô, cùng nhau ra cửa hàng.
"Lát nữa chúng ta đi ăn tráng miệng nhé? Nghe nói cách đây không xa......!Ai nha!"
Khi hai người đang đi chơi thì vô tình va chạm với một đám con trai hư.
Kawasaki Maki bị đâm cho ác hơn, đột nhiên té ngã trên mặt đất, cũng may thú bông bị cô gắt gao ôm vào trong ngực không có làm dơ, chỉ là đầu gối đều bị đập vỡ, bộ đồng phục học sinh của cô dính đầy bụi gạch.
"Maki!"
"Tớ không sao." Kawasaki Maki đứng dậy với sự hỗ trợ của bạn mình, lông mày cô hơi cau lại vì đau đầu gối.
"Này, tôi nói hai người biết, đi đường không có mắt sao?"
"Cậu mới không có mắt!"
Ryoko Nozaki giận không thể át, hận không thể xông lên đánh bọn họ một hồi.
"Đừng như vậy, Ryoko, đi thôi."
Hai người bọn họ vốn là con gái, đối mặt với một đám thiếu niên không nói lý, nếu tiếp tục dây dưa khẳng định là có hại.
Đối diện một nam sinh nhìn thấy Kawasaki Maki gắt gao che chở thú bông, trực tiếp một phen đoạt lại: "Tao còn tưởng rằng là cái bảo bối gì chứ, chỉ là một con thú bông xấu xí mà thôi."
"Cậu trả lại cho tôi!"
"Chậc chậc, tao sợ quá đi." Nam sinh ác liệt học làn điệu của nữ sinh, bĩu môi nói: "Mày muốn làm gì? Đánh tao sao?"
Chung quanh nam sinh nghe vậy, sôi nổi phát cười.
Cô tức giận đến hốc mắt đều đỏ nửa vòng, vừa rồi còn khuyên Nozaki Ryoko chạy nhanh đi, giờ phút này lại giống như bị đông cứng lại, cơ hồ trừng mắt hắn, gằn từng chữ một nói: "Tôi nói, trả lại cho tôi."
"Chậc, mấy người là một nhóm à."
Sau lưng một đạo thanh âm lãnh đạm nháy mắt đông lạnh nhóm người kia.
Đám con trai thấy tình thế không đối phó được liền cất bước chạy, thú bông của cô cũng bị ném trên mặt đất, màu vàng óng ánh bọc lên một tầng bụi bặm xám xịt.
Kawasaki Maki chạy tới nhặt lên, nhìn thấy trên đó bẩn, còn có một vài vết mờ đen, nhất thời khống chế không được cảm xúc, chật vật mà lau nước mắt.
"Cậu sao lại khóc."
Hibari Kyoya giải quyết xong kia mấy thằng ngông cuồng chạy trốn động vật ăn cỏ, đối mặt biểu tình mềm yếu của cô, có chút không kiên nhẫn nói: "Lại khóc liền cắn."
Cô nghe được lời uy hiếp, khóc đến lợi hại hơn, cơ hồ là thở hổn hển mà nức nở: "Tôi, thú bông của tôi......"
Anh ngẩn ra, có chút không thể lý giải: "Mua cái khác không phải được rồi sao."
"Cậu thì biết cái gì!" Kawasaki Maki áp lực cảm xúc hồi lâu rốt cuộc bùng nổ.
Cô chưa từng lớn tiếng ồn ào với ai, huống chi là Hibari Kyoya.
Giờ phút này cô cái gì đều không quan tâm, một bên khóc một bên rống to về phía Hibari Kyoya: "Đây là tôi gắp được! Tặng cho cậu!"
Đúng vậy, trong mấy năm nay cô đưa rất nhiều quà, bất quá Hibari Kyoya sẽ không biết đi.
Giống nhau loại tình huống này, không phải thành viên tác phong xử lý trước tiên, chính là bị Hibari Kyoya vứt bỏ đến một bên.
Cô thật sự rất muốn giáp mặt đưa quà một lần, đường đường chính chính như vậy, đứng ở đối diện, giơ quà mỉm cười nói: Xin chào, tớ là Kawasaki Maki.
—— cậu có nhìn thấy tâm ý của tớ không? Đây là những món quà của tớ tặng cậu, tớ có thể cho cậu đồ tốt nhất.
"......"
Ngắn ngủi trầm mặc, cô dần dần khôi phục thần trí, lúc này Maki mới ý thức được bản thân vừa rồi biểu hiện có bao nhiêu thất thố.
"Thực xin lỗi tôi......"
"Lúc này xin lỗi không cảm thấy hơi muộn sao." Hibari Kyoya đánh gãy lời cô nói, đem thú bông rút ra xem kỹ một phen, không chút để ý nói: "Thật xấu, vẫn là đồ cậu đưa xem tốt hơn."
"A?!"
"Lần này cho phép cậu gần một chút."
Cô ngây ngốc mà nhìn Hibari Kyoya một tay cầm thú bông đi ở phía trước, bước chân đã không biết cố gắng mà theo đi.
Toàn bộ hành trình quần chúng Nozaki Ryoko trợn mắt há hốc mồm ăn dưa nhìn theo bóng lưng của hai người họ, sau một lúc lâu mới phản ứng lại đây: "Ê! Hai người thực sự show ân ái hả!"
Đáp lại cô nàng là bóng dáng hai người càng đi càng xa.
"......!Thật là."
Cô nàng cào cào đầu, nhịn không được cười ra tiếng: "Hạnh phúc nhen, Maki."
- ------------------------
T5113811112021
Tác giả có lời muốn nói: Xong đời, cảm giác bài viết ngắn này có thể viết được hai vạn tự 【 phiền muộn mặt 】
Ta quả nhiên đủ dong dài a, còn có một chương chưa mở anh anh anh QAQ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...