Những ngày sau đó, mọi hoạt động của cô đều được ghi lại chi tiết. Đúng là anh không làm gì quá đáng nhưng sống trong cảnh này thì cô sắp ngột ngạt chết mất.
Cô gọi điện than thở với Vân Ca rằng cô sắp không thở nổi rồi. Vân Ca bên này cũng có tốt hơn là bao, bị anh trai cho về nhà cũ nhưng vẫn phải đồng ý cái quy định quái gở.
“Đừng lo, tớ có cách.” Dung Hạ nghe người bạn của mình còn than thở hơn cả mình. Cô bèn suy nghĩ hồi lâu rồi nói ra ý tưởng của mình.
Dung Hạ cũng biết anh sẽ nghi ngờ nên cô không dám nói trong điện thoại mà sẽ làm cách khác. Khi cô nhìn mấy người chăm chỉ nhìn mình để mắt mọi chi tiết, dù là nhỏ nhất khi, cô ngừng lại không nói gì nữa.
Mấy người họ nghe thấy thì nhanh chóng ghi lại trong báo cáo. Rồi lại tiếp tục nhìn cô, Dung Hạ nhún vai, đưa chân xuống khỏi ghế lê bước đi xa.
Vườn hoa rộng này giờ đây đang đọ sắc, muôn hoa nở rộ, cô nhìn mọi thứ, chạm tay vào những bông hoa trong vườn, nhớ từng mùi hương của mọi loại hoa.
Dung Hạ ăn tối xong cầm cuốn sách mới tìm được ở trong phòng sách của anh đọc chăm chú. Cả một thư viện sách mãi cô mới tìm ra một cuốn ưng ý, đọc mải miết quên cả thời gian.
Quân Thụy về đến Thanh Uyển, thấy hôm nay yên lặng lạ thường, bình thường giờ này là cô đang cày phim ầm ĩ cả một khu mà. Bước vào thấy cô đang nằm ườn trên sofa, chân nhỏ để lên nơi tựa lưng, đung đưa qua lại.
Tay lớn chạm vào chân cô, bàn chân nhỏ nhắn, mập mạp trắng nõn dừng lại. Cô hạ thấp cuốn sách nhìn anh bằng ánh mắt không vừa lòng. Dùng lực rút chân ra khỏi tay anh, đang căng thẳnh anh lại nói cô:
“Nay không quậy sao?” Tự dưng cô ngoan ngoãn lạ thường, lại còn chịu nằm yên không làm gì cả, thấy thật lạ.
“Không rảnh.” Cô nói xong quay lại việc đọc sách của mình.
Anh cũng không phiền cô, bước vào phòng ăn, quản gia như thường lệ nói chuyện về cô thường làm gì, còn cả chuyện trong nhà ra sao.
Lại là những câu nói quen thuộc, anh nghe đến chán ngán. Kéo lỏng cà vạt, nhíu mày nói:
“Mẹ tôi có nói gì không?” Anh nhớ mẹ anh hối thúc lắm sao dạo này biến mất tăm thì cũng thật kì lạ.
“Phu nhân có nói qua rằng thiếu gia không kết hôn thì cũng đừng mang ai về nữa.” Ông đáp lại câu hỏi của anh, thầm nhìn sắc mặt anh.
Quân Thụy im lặng không nói gì, sắc mặt không mấy bất ngờ, im lặng suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Bà đang cảnh báo anh hơn là nhắc nhở mà.
Đến khi anh ăn xong, bước ra phòng khách không thấy cô đâu, chắc lại về phòng làm gì đó rồi.
Bước về nơi căn phòng, anh mở cửa thấy cô vẫn đang ngồi đọc chăm chú, anh không biết cô cũng mọt sách đó. Ngoài việc cô hay coi phim xàm xí trên mạng rồi hò hét ầm ĩ ra, thì anh thấy cuốn sách đó là vật thứ hai cô chú tâm đấy.
Anh khoanh tay, nghiên người dựa vào tường nhìn cô nói:
“Tìm được thú vui mới rồi sao?” Cô nghe xong nhìn anh đáp:“Đỡ hơn là nói chuyện với anh.”
Dung Hạ phũ phàng đáp lại ngay, không nhìn thêm anh nữa, quay lại cuốn sách. Quân Thụy thấy vậy bước đến cầm cuốn sách xem sao.
Nhìn cuốn sách trong tay, anh đúng là đánh giá cao cô quá mà, từ coi phim giờ chuyển sang đọc sách ngôn tình thể loại rối não nữa. Anh thở dài, không hiểu cô làm sát thủ thì mấy thứ này cần thiết lắm sao.
Cô đưa tay lấy lại, động tác dứt khoát, lườm anh nói:
“Anh bất lịch sự quá đấy.”
Anh không còn từ gì nói nổi cô, nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt:“Mình có thể bớt đọc mấy thứ vô vị này không, trước mắt cũng có người cần trinh phục mà.”
Như bật đèn xanh báo cho cô rằng cô có thể đáp mấy thứ đó vào một góc rồi tập trung vào anh cũng được mà. Nhưng anh kì vọng thì lại thất vọng khi câu trả lời như cho anh gáo nước lạnh:
“Tôi thích mấy thứ không có thật hơn.”
Anh sượng trân, câm nín với cô, đúng là người không chút cảm xúc mà.
Quân Thụy bước khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng lau những giọt nước trên tóc, nhìn cô vui vẻ đọc sách vừa bật tivi coi phim, tâm trạng tốt vậy là đang coi anh nhuq không khí luôn sao.
Anh ngồi xuống bên giường, nói cô nhanh chóng đi ngủ thôi. Dung Hạ nghe vậy nhanh chóng nằm xuống ôm chăn.
“Mấy hôn nữa, em đi cùng anh tới bữa tiệc được không?” Anh nhìn cô rồi đưa ra đề nghị, xem ý kiến của cô ra sao.
Dung Hạ nghe xong, nhón đầu dậy hỏi lại:“Anh đi một mình không ổn sao?”
“Cũng ổn, mà anh muốn em đi cùng.” Nhìn thái độ cương quyết né tránh anh, Quân Thụy đành thuyết phục một cách cẩn thận.
Cô cũng không ý kiến, nói:“Thời gian, địa điểm?”
“Sẽ gửi em sau.” Cô nghe xong liền trở về vị trí cũ, nằm xuống ngủ.
Thấy vậy, anh ôm cô để cô nằm thoải mái nhất có thể. Nhưng khi ngủ, cô cũng thật xấu tính, đưa tay sờ soạn khắp nơi trongg còn chẳng nhớ gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...