Việc Bán Thời Gian

Vân ca từ cầu thang bước xuống, khuôn mặt chứa đầy đau thương, Dung Hạ nhìn thấy liền hỏi:

"Sao vậy?’’

''Không có gì, tớ cần ăn để bù lại năng lượng."

Nói rồi Vân Ca chùm từng bước dài về phía phòng ăn tìm kiếm gì đó bỏ vào miệng. Nhưng khi đang hăng say ăn uống, cô xuất hiện tay cầm rượu đề nghị:

“Uống không?” Vân Ca quay sang thấy có đồ uống mới, ngơ ngác hỏi:“Cậu lấy đâu ra vậy?”

“Của người khác, nên uống thoải mái đi.”

Nghe đến đây, Vân Ca vui vẻ hẳn lên, ôm chầm lấy cô. Hai người họ liền nhanh chóng mang đồ ra uống cạn ly này đến ly khác, mặt đất rồi cả trên bàn đầy cả vỏ chai vứt lung tung. Cứ uống mãi cho tới khi cả hai đã ngà ngà say, không kiểm soát bản thân được liền bắt đầu vung tay vung chân xả giận.

“Để ta nói cho ngươi biết…Ực… Tên anh trai xấu người xấu cả nết áp bức ta như nào…”

Vân Ca không màng thứ gì, ôm lấy Dung Hạ vẫn còn uống dở dang đằng xa lại, kể lể tố cáo tên anh trai áp bức mình ra sao… Cô nửa nghe nửa không, nói linh tinh:“Nam nhân đầy ra, sao cứ phải ôm một tên chứ, cậu ngốc thế”


Không hiểu Dung Hạ nghe có lọt được chữ nào của Vân Ca không nhưng nói ra mấy lời chẳng mấy ăn khớp gì cả. Vậy mà hai người họ vẫn cứ nói liên tục gật gù như đúng đắn.

Cái cảnh tượng này làm cho mọi người trong nhà ai cũng khó xử, cản thì chẳng được mà đứng ngoài nhìn hai người họ người tung kẻ ném, hơn thế nữa là đang kể xấu người khác.

“Ấy, tên nào mà nhìn xấu vậy.” Dung Hạ bỗng nhìn thấy người đứng trước cửa phòng ăn, không nói gì mà đứng im nhìn mọi hành động của hai người. Cô dụi vào mắt mình vài cái, quay sang nói tiếp với Vân Ca:

"Có vẻ mắt tớ không ổn rồi.’’ Vân Ca nghe xong nhìn qua chỗ Dung Hạ nói, đúng là không ổn thật.

Đang nói xấu, mà lại bị đối tượng nói xấu bắt quả tang, đang say xỉn cũng phải ngừng lại chột dạ, nghiêm thẳng người thì thầm với Dung Hạ:

“Tớ đi trước đây.” Nói xong Vân Ca người nghiêng ngả chạy vội, để lại Dung Hạ ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Đưa tay tính kéo lại mà mắt quay vòng vòng chẳng nhìn rõ gì.

“Đi theo chăm sóc tiểu thư, khi tỉnh đưa về nhà cũ…” Anh khó chịu, ánh mắt chán ghét nói với quản gia.

Ở nhà cũ không ở, tự dưng chuyển qua đây, lại còn mang mấy văn hóa chốn ăn chơi về tận nhà anh… Nếu không phải em gái anh chắc anh đã chặt ra từng khúc rồi.

Được thêm cô nhóc này nữa, người tung thì kẻ hứng, mỗi lần ăn chơi là liền có mặt. Đã vậy, còn không biết trời cao đất dày mang cả rượu của anh ra vui cùng người khác.

Nhìn cô gật gật đầu không hiểu thế sự gì, anh dứt khoát kéo cô khỏi nơi đó, nhấc bổng lên, cô lúc này say xỉn, sức lực không còn, người mềm mại theo động tác, ôm chặt lấy người anh thầm nói:

“Tên xấu xí đừng đụng vào bản cung.”

Cô vừa nói vừa dùng tay đẩy anh ra, anh thở dài, trong mắt cô, anh xấu đến mức không muốn cahjm vào sao. Nhưng anh đây đâu rảnh nghe mấy thứ đó đâu.

Dung Hạ bị đưa về phòng, miệng vẫn lẩm bẩm nói anh không được động vào mình. Đặt cô xuống giường, anh đứng dậy chờ người mang canh giải rượu tới. Cửa vẫn đang mở, nhìn cô cứ nói linh tinh thật muốn khóa cái miệng nhỏ lại.

Bỗng cô bật dậy, ngồi nhìn xung quang cười lớn, làm anh câm nín. Nếu bình thường cô khó chịu với anh còn thấy bình thường, chứ lúc say là mọi bất mãn về anh cô nói cho người khác cùng nghe.

Anh bước lại gần cô, đỡ người cô hỏi:

“Khó chịu sao?”


Khuôn mặt cô đập thẳng vào cơ bụng anh, cô liền cọc cằn đẩy anh ra:

“Đau chết người ta rồi, tên xấu xa này muốn giết bản cung.”

Cô ôm trán xoa xoa, tay còn lại chỉ anh mà nói, anh thấy vậy cũng đưa tay lên xoa trán cô. Không ngờ, cô bình thường hay chê bai anh, lại đưa tay ra bóp cơ ngực anh, cười khoái chí.

“Này không có cứng, tôi thích.”

“Em háo sắc vừa thôi…”

Quân Thụy bất lực luôn với hành động này, vừa sờ soạng người anh, khuôn mặt anh nóng bừng, cả cơ thể như chẳng thể nào trụ nổi sự đụng chạm cơ thể của cô.

Anh thẳng tay đẩy cô xuống giường, đè cô dưới thân, giọng nói khàn đặc:

“Em sờ đủ chưa?”

Cô cười cười lắc đầu, tay chạm vào cơ ngực lẩn tìm nơi đỉnh cao.

“Thế thì có qua có lại…”

Quân Thụy cầm chiếc điều khiển cạnh giường, cửa đóng chặt lại, nhằm thẳng môi cô cúi xuống hôn ngấu nghiến, vì hành động đó là cô sợ hãi run lên, miệng mở ra muốn nói gì đó liền bị anh lợi dụng mà tiến vào. Chiếc lưỡi linh hoạt quấy lấy nhưng có vẻ như cô không thích ứng được, khó chịu đấy anh ra.


Quân Thụy thích thú ghì chặt cô, cho đến khi cô không chịu nổi, anh mới bung ra, anh nhìn cô như được giải thoát, hết sức bình sinh thở lấy thở để.

Anh còn muốn hơn thế nữa, nhưng cô sau khi được thả ra nhanh chóng lăn ra ngủ lúc quan trọng. Quân Thụy nhìn cô, nếu cô mà không say thì anh sẽ kéo cô dậy mà chất vấn rồi. Nhưng đành thôi, lợi dụng lúc không tỉnh táo thì chẳng hay ho gì.

Cả đên đó, anh đã ở trong phòng tắm, nén nỗi khó chịu vào trong, nhưng phía dưới có vẻ không can lònh cho lắm.

Dung Hạ ngủ say, phì phò lăn qua lăn lại, chẳng để tâm mọi chuyện mà cười trong cả giấc mơ.

Khi bên ngoài trời chuyển trưa, cô mới dậy. Cả đầu đau nhức, khó chịu, đưa tay đập đập đầu vài cái cho tỉnh ngủ. Mắt nhắm mắt mở xuống giường, lướt vào trong vệ sinh cá nhận mà chẳng thèm mở mắt.

Cô bước xuống nhà trông bộ dang không thoải mái, cả người chùm xuống như vừa đi đánh lộn. Nay thấy nhà im ắng, cô quay lại hỏi:

“Quản gia Tần, sao yên lặng vậy?”

“Vân Ca tiểu thư bị thiếu gia mang về nhà cũ rồi… Ngài còn dặn dò cô không nên ra ngoài.” Ông hiểu cô đang muốn hỏi gì liền trả lời.

Cô nghe xong cũng không hỏi gì nữa, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, không nẻn xen vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận