Việc Bán Thời Gian

Nhìn con người ngủ ngon lành khi làm ra cái hành động trẻ trâu ấy, anh không thể nào để yên được mà.

Quân Thụy liền cười thầm xem khi cô tỉnh dậy còn một bụng đắc ý được nữa không.

Áng sáng ban mai ngoài kia chiếu sáng cả căn phòng, Dung Hạ bực bội đưa tay lên che đôi mắt, nhíu mắt đầy khó chịu, không biết ai sáng sớm đã kéo rèm cửa ra...

Chợt nhận ra hình như trò chơi hôm qua cô làm cho Quân Thụy không biết anh ta có sao không, hay đã ám ảnh quá đến ngất đi rồi.

Đoán là vậy, cô vẫn còn đang nhắm mắt tay liền di chuyển sang bên kia giường mò tìm xem anh còn ở đây không, dù sao trong nhận thức của cô thì anh là người nguyên tắc cứ phải gọi dài hơn cả một tòa nhà nên chuyện bây giờ vẫn chưa thức dậy là không thể xảy ra rồi...

Nhưng tay cô hình như chạm vào thứ gì kì lạ, cưng cứng... Thấy không ổn, cô liền mở mắt ra... Thứ trước mắt làm có hơi hoảng sợ rồi.

Tay của Dung Hạ đang ở trong cái miệng một con hổ lớn, đã vậy nó dương mắt nhìn cô... Làm cô hoảng sợ mà. Cô ngầm hiểu ra gì đó. Anh tính dùng con nhỏ này làm cô hoảng sợ rồi cười cô sao, ai chứ với cô thì chuyện này sao mà có thể chứ.

''Hừm...hừm''

Con hổ trắng thấy cô không hoảng sợ ngược lại cô đang nhìn nó với ánh mắt phán xét gì đó, nó liền kêu nên như đang dọa cô.

''Cái thân mập như cái lu đựng gạo ấy còn bày đặt ngủ giường.'' Cô tỏ vẻ chê bai nói một câu.

Như hiểu được ý của cô đang chê bai thân hình mình, con hổ kia liền ngây ngốc, mặt khờ ra vì bị xúc phạm. Nhìn chiếc vòng quý bằng vàng nguyên khối giá trước cổ, bên trên còn khắc biểu tượng con sói quen thuộc liền hiểu ra anh mang nó tới hù dọa cô ấy mà.

''Được huấn luyện rồi sao?" Cô chạm vào chiếc vòng cổ vừa nói chuyện.


Con hổ dùng chân lớn hất tay cô ra khỏi người nó, kiêu hãnh hênh hoang ra vẻ, liền bị cô cho một cái cốc một cái vào đầu kéo đi...

Dung Hạ liền cười lớn mặt đầy âm mưu, sau đó liền nghe thấy tiếng hổ thét lớn, làm mọi người phải chú ý.

Dung Hạ đắc ý kéo cái lu lớn kia theo xuống nhà. Người làm nhìn cảnh này liền cảm thấy bất lực. Một người nhỏ bé kéo theo một con hổ trắng được trang điểm, cột lông quanh thân, đeo vòng lung linh bị kéo lê xuống nhà.

''Lu, mau lên nào.'' Cô vừa kéo vừa nói

''Tuểu thư, lu là sao?" Quản gia Tần bên cạnh nghe thấy liền hỏi cô.

''Tôi thấy con hổ này to như cái lu thì nó tên lu luôn đi.''

''Hả?'' Quản gia Tần ngạc nhiên không nói lên lời.

''Đây là Dermot không phải là lu đâu tiểu thư '' Ông liền giải thích để cô hiểu. Cô nghe vậy thì cũng bỏ ngoài tai, đáp:

''Bỏ cái tên đó đi là được mà."

Nói xong, cô liền kéo lu vào bàn ăn, mang một dĩa salad đến trước mặt bạch hổ

''Nào, mau ăn đi nha.''

Con hổ bất lực nhìn mọi người, bị cô ép ăn hết mà chẳng thể làm gì cả.

''Bé lu, mau lại đây coi phim nà'' Cô ăn xong liền vui vẻ đi coi phim, ngày ngày trôi qua thời gian biểu của cô chỉ có vậy, lặp đi lặp lại, có thêm nhỏ Lu cũng vui.

Khi Quân Thụy về đến nhà, anh thấy cô mang Dermot ra làm trò hề cho mình vui. Tay dựa vào ghế, chân thì để vào thân bạch hổ. Đúng là chỉ có cô mới có mấy ý tưởng độc đáo như này.

Nhìn thấy anh như nhìn thấy sự sống đời mình, bé Lu nhanh chân chạy đến bên anh, tỏ vẻ sợ hãi. Cô thấy vậy liền nhìn anh, xong nên tiếng gọi:

''Lu, qua đây ăn.''

Anh đến cạnh cô, nói:

''Em đúng là ngược đãi động vật mà."

''Anh mang nó đến hù tôi xong nói tôi ngược đãi động vật là sao?"

Cô chất vấn anh, xong liền kéo con hổ lại, kéo miệng ra cho nguyên chùm nho lớn vào miệng. Quân Thụy thấy vậy, bất lực lên tiếng đáp:

''Nó là động vật ăn thịt đó, em cho nó ăn rau củ hoa quả không vậy?''


''Người ta hay nói chủ nào thì tớ nấy, mập ú lu như này nên giảm cân xíu đi.''

Dung Hạ không quan tâm anh, ánh nhìn của cô lúc này chỉ ập trung vào bé Lu kia, bắt nó ăn từng chút một, nghe những lời cô nói, anh bất giác hiểu ra... Hình như cô đang châm chọc anh nữa.

''Rồi... Em mau đưa nó cho quản gia Tần đi. ''

Quân Thụy bất giác cũng không thể phản đối cô, chỉ có thể cho cô ngừng lại hành động này. Anh kéo tay cô ra khỏi thân đầy lông kia, nói cô mau đi ăn tối, việc chăm sóc nó sẽ có những người khác lo liệu...

Dung Hạ bị anh kéo đi liền bất mãn nói:

''Anh từ bi như vậy từ bao giờ thế?''

''Trước giờ em nghĩ anh tồi tệ vạy sao?'' Anh không trả lời cô mà liền hỏi ngược lại.

''Anh xem anh là ai chứ... Anh luôn luôn tuyệt vời mà.''Dung Hạ không lòng vòng mà ngay lập tức ca ngợi anh.

Quân Thụy là ai, chẳng lẽ cần giới thiệu dài dòng, còn cô đây tự dưng bị dâng đến đây, tính mạng coi như nằm trên một sợi dây mỏng manh, cô đâu biết nay mai anh ta nổi điên liền cho người xử cô luôn tại chỗ... Tới lúc đó chẳng còn giây phút viết nổi bức di thư.

Thấy vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, còn tỏ ra khen ngợi anh không ngớt, anh nhéo mũi nhỏ của cô:

''Đồ lừa đảo nhà em mới không đáng tin cậy...''

''Tôi chỉ lừa anh về thân thế thôi nha, đừng có mà cái gì cũng nói tôi lừa anh.'' Cô khó chịu bật lại anh ngay mà không thèm nể mặt.

''Đâu ai làm chứng cho em được vụ này."

Ý anh đây, là nếu có ai làm chứng cho cô liền bị anh mang ra xử hả... Cái tên tàn nhẫn này... Cô trong lòng đầy oán thán nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ tươi cười đáp:


''Chắc tôi tự phải làm chứng cứ rõ ràng rồi. ''

Anh dẫn cô đến xe, liền mở cửa cho cô vào trong,xong xuôi liền vòng qua đi vào ghế lái:

''Em làm nhanh một chút không đến lúc tôi già lẩm cẩm nhớ không ra.''

''Không sao... Tôi chứng minh cho vợ anh coi là được mà.''

Dung Hạ phẩy tay như không có chuyệt gì mà nói, Quân Thụy lúc này nhíu mài lại, sắc mặt cũng dần đen đi, anh đưa khuôn mặt lại gần cô, thở một hơi lên khuôn mặt nhỏ của cô, cô vì thế mà giật mình hoảng hốt, rụt đầu lại tránh xa anh.

Anh không nói gì liền kéo dây an toàn ra thắt lại cho cô. Thấy anh có biểu hiện lạ, cô nghiên đầu hỏi:

''Anh sao vậy, khó chịu gì sao?''

''Trước tôi nghĩ em giả ngốc nhưng xem ra là ngốc thật.''

Cô vì đột nhiên bị nói đầu có vấn đề, liền phản bác:''Tôi có ngốc nghếch ra sao cũng đâu làm nhiễu loạn gen nhà anh.''

''Được rồi, anh thua lí lẽ của em.''





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận