- Chào bạn! – Mũ đỏ bước đến trước mặt nó và đưa cho nó đơn tham dự vào buổi tổng duyệt ngày hôm nay, thêm đó là 1 nụ cười rạng ngời ánh sáng mặt trời (mặc dù nó đang ngồi trong bóng râm đàng hoàng).
- Chào…. – Nó liếc nhìn vào tờ đơn, “1995!” - …..anh! Đây là số báo danh, anh ngồi ở đằng kia nhak! Khi nào bắt đầu, sẽ gọi theo sbd.
- Chỗ có mấy cái ghế dựa màu xanh đó hở? – Mũ đỏ nhìn theo hướng chỉ tay của nó.
- Vâng! Chúc anh may mắn! – Nó cười với mũ đỏ.
- Uhm! Hi vọng là mình có thể làm việc vs bạn! Hoàng Như Băng! – Anh ấy cười, nhưng lại cười trong ẩn ý.
1 tiếng sau.
- Thầy ơi! Em ngồi đây làm gì vậy thầy? – Nó uể oải nhìn sang thầy Hùng đang ngáp lên ngáp xuống.
- Ngồi với tư cách là MC chính.
- MC của thầy là gọi từng sbd đó hở? Em không được đặt câu hỏi hở thầy? DÙ gì thì em cũng ngồi trong ban giám khảo mà thầy, hơn nữa chuyên mục này được như ngày hôm nay cũng là do đóng góp của em mà. – Nó lay lay tay ông thầy.
- Uhm! Thích thì đặt đi! Nhưng mà cũng biết trên biết dưới đó nhan! – Thầy nói với nó không quên chỉ sang 3 giám khảo khó tính ngồi phía bên kia.
- Xì! Tại mấy thầy chấm mắt quá, với lại em thấy ai cũng “ok” hết mà.
- Thầy chịu!
Nó cười toe. – Mời số báo danh tiếp theo, 19!
1 cô gái dễ thương, mặc váy trắng, đội mũ cối màu xanh đậm bước vào cũng vs 1 nụ cười duyên dáng. 1 lần nữa nó lại ngây người, không, chính xác là nhiều lần rồi. Hôm nay toàn là người đẹp đến dự tuyển không à! Trai xinh, gái đẹp. Đáng tiếc đây không phải là cuộc thi Miss hay Mr. là nó có thể chụp hình về kheo vs thằng Phong rồi.
- Xin chào! Em tên là Nguyễn Hồ Bích Ngọc! Em đến từ lớp 11A1 trường Dream! – Cô gái đó giới thiệu lưu loát.
- Được rồi! Trong đơn, em có nói là mình đã từng đoạt giải phát thanh niên ở cấp 2. Vậy em có thể đưa tin về hiện tượng giới trẻ hiện nay đang hâm mộ thần tượng, đặc biệt là thần tượng Hàn Quốc, được không? – Vị giám khảo dạy văn, mang tiếng là Má Hồng – cô giáo dạy văn mà nó thần tượng nhất trong trường đặt câu hỏi.
- Dạ vâng! Em xin bắt đầu! Hiện nay, đất nước phát triển, trong đó có cả về ngoại giao, văn hóa các nước cũng vì thế mà nhanh chóng mà thâm nhập vào nước ta. Đặc biệt là Hàn Quốc, hâm mộ thần tượng không có gì là quá mức. Thế nhưng, đa số các bạn trẻ lại sa đọa vào việc này, dùng từ chính xác là “cuồng”. Có khá nhiều bạn hâm mộ thần tượng đến mức quên ăn quên ngủ, học hành xuống sắc, cả ngày chỉ lên mạng để tìm kiếm những bức ảnh, video, hay các show liên quan đến thần tượng của mình để ngắm nghía và “thu nhập tin tức”. Họ có thể bỏ ra vài triệu chỉ để tham gia 1 show của thần tượng, không những thế mà còn đứng chờ hàng giờ đồng hồ chỉ để đón được thần tượng ở sân bay, đế chụp hình, xin chữ kí mặc dù họ được sắp xếp đì cửa khác. Chưa kể các vụ tự tử, tuyệt thực vì thần tượng. Nói tóm lai, giới trẻ hiện nay đang dần quên mất nghĩa vụ của mình là gì? Họ không thể ý thức được như thế nào là hâm mộ thần tượng và họ đã đi quá đà. Em xin kết thúc!
Cô gái ấy kết thúc với 1 nụ cười mãn nguyện, đây là 1 câu hỏi nghị luận mở được đưa ra đặt câu hỏi nhiều trong các cuộc thi. Và cô ấy tin chắc là mình nói rất đúng. Tất cả các thầy cô giáo đều nghĩ vậy. Lần này cô sẽ đạt với điểm cao và có nhiều lời khen. Thế nhưng…..
- Em nói rất tốt, lưu loát, tự tin. Đấy là hình thức, còn nội dung thì cô nhường cho em Băng nhận xét. Cũng 1 câu hỏi này mà em ấy đã được tổ văn chấm điểm 9. Thế nào? – Cô Hồng nhướng mày nhìn nó với nụ cười tự hào.
- Dạ?
- Dạ?
Cả 2 cùng đồng thanh trước câu nhận xét của cô Hồng. Cô Hồng chỉ nhìn nó khiến nó đỏ như quả cà chua. Nó nhớ hôm phát bài, cô dạy văn nó có nói trước lớp, sau này nếu bạn Băng làm nhà báo chắc chắn sẽ thành danh.
- Vâng! Mình thấy bạn giới thiệu hiện tượng hâm mộ thần tượng tạm ổn,tuy nhiên bạn lại nói quá nhiều đến hiện thực, mà lại lại là khía cạnh tiêu cực, bạn chưa nói đến mặt tích cực nào cả. Bạn có biết chính Bộ ngoại giao đã tổ chức các buổi ca nhạc giao lưu giữa các thần tượng, trong đó có cả thần tượng Hàn để nhằm thắt chặt mối liên kết giữa 2 nước không, các fan cũng tham gia các buổi từ thiện, chẳng hạn như tại 1 concert của thần tượng, các fan đã quyên góp gạo, sau đó sẽ chuyển đi làm từ thiện. Hay là nhờ các buổi giao lưu fan mà các fan có thêm nhiều bạn bè hơn. Còn rất nhiều khía cạnh tích cực khác mà bạn chưa biết. Về mặt tiêu cực thì bạn nói rất đúng, tuy nhiên bạn dùng từ “đa số” hoàn toàn không đúng, số ấy chỉ là số ít mà thôi, vừa rồi cũng có bạn lên mạng xã hội “mắng mỏi cha mẹ với những từ ngữ thô tục chỉ vì ba mẹ không cho tiển để mua vé đi xem show của thần tượng”. Bạn còn phải nêu lên biện pháp khắc phục và phát huy những gì để giới trẻ hâm mộ thần tượng 1 cách lành mạnh nhất. Bạn hiểu ý tôi chứ? – Nó kết thúc với gương mặt nghiêm túc vì nó nghĩ cô gái này đang thầm **** rủa mình trong lòng. Làm sao mà có ai lại vui vẻ thừa nhận cái sai của mình trong 1 cuộc thi tuyển chứ, đặc biệt là Bích Ngọc A1 này.
Nó kết thúc thì cũng là loạt phát tay từ dãy ghế thí sinh cho đến ban giám khảo. Trông ai cũng tâm đắc. Nó thở phù.
- Vậy tôi có hỏi bạn đang có hâm mộ 1 thần tượng nào không? – Sắc mặt của Bích Ngọc lập tức tối sầm nhưng lại vân nở nụ cười đặt câu hỏi lại nó.
- Có! Bạn còn câu hỏi gì không? – Nó biết, biết câu hỏi ấy nhằm để làm gì?
- Vậy trong lời nhận xét kia, có bao nhiêu phần là bạn nói về họ?
“Lần này cô ta định trả đũa mình à?” Nó liền cười híp mắt. – 1 nửa! Chính họ đã dạy tôi như thế nào là hâm mộ đúng cách. Bạn có thể thấy rõ!
- Vậy à! – Bích Ngọc kết thúc với nụ cười bái phục.
- Được rồi! Em có thế về chỗ ngồi! – Thầy hiệu trưởng nhanh chóng kết thúc phần dự thi của Bích Ngọc.
Sau đó nó càng được xem trọng trong ban giám khảo.
Nó đặt nhiều câu hỏi liên quan đến teen. Nó còn yêu cầu thí sinh thể hiện chút tài năng của mình, như hát, chơi nhạc cụ, hài.
Đển mũ đỏ, người nãy giờ mà nó đang tò mò.
Cậu ấy bước lên và được ban giám khảo chú ý đến từng bước chân.
Nó biết, cho dù cậu ta có trả lời như thế nào đi sao nữa thì anh ta cũng đậu vì lí dó tài trờ ấy.
Và y như rằng, cô Hồng và thầy Hùng toàn đặt mấy câu hỏi dễ ợt. Nó nhăn mặt.
- Anh có biết chơi nhạc cụ gì không? – Nó vừa nhìn lí lịch vừa cất giọng hỏi mũ đỏ nhưng lại không nhìn vào mắt anh.
- Có thể vừa hát vừa đệm đàn được không?
- Được! – Thầy hiệu trưởng hứng thú với cậu học trò này rồi.
You would not believe your eyes
If 10 million fireflies
Lit up the world as I fell asleep
Cause they'd fill the open air
And leave tear drops everywhere
You'd think me rude but I would just stand and stare
Bạn sẽ không tin vào mắt của bạn
Nếu 10 triệu chú đom đóm
Sáng lên thế giới như tôi ngủ thiếp đi
Nguyên nhân họ sẽ lấp đầy không khí mở
Và để lại giọt nước mắt ở khắp mọi nơi
Bạn sẽ nghĩ tôi thô lỗ nhưng tôi sẽ chỉ đứng nhìn
Mũ đỏ cùng với cây đàn organ đã lại 1 lần nữa khiến cho cả khán phòng ngạc nhiên thêm 1 lần nữa, giọng ca trầm ổn, thanh thoát, khiến người nghe có cảm tưởng đang nghe thấy tiếng thì thầm của thiên nhiên, nhẹ nhàng và trầm bổng.
Nó cười! Xem ra không hẳn anh chàng này không phải là không có tài.
Mũ đỏ kết thúc bài hát trong vô vàn tràng pháo tay không ngớt của người xem (tác giả hơi nổ).
- Mọi người thấy thế nào ạ? – Mũ đỏ vừa hỏi vừa cười duyên, để lộ ra cái má lúm đồng tiền dễ gần.
- Rất tốt! – Ai cũng có chung 1 câu trả lời.
“Chắc là mình còn làm việc lâu dài rồi!” – Nó lấy tay dụi dụi 2 đôi mắt, đêm qua không hiểu làm sao nó lại mất ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...