Diệp Chấn bế người vào phòng đặt y lên giường được trải rất nhiều lớp nệm màu đỏ thẩm.
Diệp Chấn muốn hôn nhưng bị Thẩm Nhạn vồ tay vả một cái rồi đẩy mặt hắn ra.
Diệp Chấn:.......
"Tiểu Nhạn sau bây giờ lại hung dữ như vậy rồi?." Chẳng giống lúc xưa cứ như cục bột vừa mềm mại vừa mặc người khác nhào nặn.
Thẩm Nhạn: Hừ!
"Chê ta hung dữ?." Thẩm Nhạn liếc hắn một cái.
"Tất nhiên không, dù ngươi có thế nào cũng đều đáng yêu." Hắn cười cười nói.
"Hừ!." Còn lâu ông đây mới tin ngươi.
"Chúng ta làm nhé?." Diệp Chấn dè dặt hỏi, nhưng bàn tay đã đi xuống dưới thân Thẩm Nhạn mò mẫm thứ gù đó.
Thẩm Nhạn nhìn gương mặt như chó Husky chảy cả nước dãi của hắn mà cạn lời, trong đầu ngươi còn thứ gì khác hay không?
"Làm nhé?." Diệp Chấn thấy người không trả lời liền dừng động tác, nhìn Thẩm Nhạn lặp lại câu hỏi.
Người này đang hỏi ý y sao?
"Tiểu Nhạn~ " Diệp Chân dùng cái giọng làm nũng nói với y, đầu dụi dụi vào má y.
Thẩm Nhạn: Đúng là chó.
Chịu không nổi cái bản mặt này của hắn nữa, ngay cả da gà da vịt của y cũng nổi lên rồi này!
"Muốn làm gì thì làm đi!." Ông đây cũng gả cho ngươi rồi, muốn ăn muốn mần gì thì mần luôn đi!
Nghe hiệu lệnh của phu nhân nhà mình, Diệp Chấn lặp tức nhào tới đợi y phục của cả hai đều không còn trên người nữa.
Hắn bắt đầu nới rộng tiểu hoa cúc nhỏ xinh của y ra.
Đóa hoa e then trước vật lạ, ngại ngùng mấp mở lên xuống.
Đến khi nới rộng đủ cả ba ngón tay hắn mới ds cho Tiểu Chấn Chấn vào trong.
Thẩm Nhạn lấy tay che mắt, cắn môi của bản thân để không phát ra âm thanh xấu hổ nào đó.
"Tiểu Nhạn, gọi phu quân đi.
Ta muốn nghe ngươi kêu." Diệp Chấn thở hồng hồng như đinh đóng cột không ngừng tiến lùi.
Gọi cái rắm!
Thẩm Nhạn quyết chết không kêu, như vậy xấu hổ lắm!
Diệp Chấn tăng tốc nghiền ép, rất nhanh liền nghe được âm thanh đáng yêu của người dưới thân.
Rèn sắt khi còn nóng, hắn đổi tư thế khác cho Thẩm Nhạn ngồi lên thân mình, hắn từ phía dưới không ngừng nhấp nhô lên trên.
Thẩm Nhạn hai mắt ươn ướt, miệng kêu rên không ngừng, hai tay chống lên cơ bụng của Diệp Chấn.
"Tiểu Nhạn, ngươi đáng yêu chết mất." Diệp Chấn hôn môi y, không ngừng trao lưỡi qua.
Ánh mắt hắn nhìn về người bị làm cho mê mẩn đầu óc không còn được thanh tỉnh này, thật sự, hắn yêu người này mất rồi.
Để ta dùng cả đời bù đắp cho ngươi được không? Dù cho thiên hạ có cười chê oán trách đi chăng nữa thì đã sao? Không gì thay đổi được sự thật, ta yêu ngươi.
Cả đời này hay cả kiếp sau, sau nữa ta chỉ muốn được ở cạnh ngươi.
_ _ _
Hôm sau, sáng sớm trong Ung phủ.
Tiểu Mai Tiểu Thúy tay bưng chậu nước chờ bên ngoài phòng.
Nghe thấy tiếng Vương gia các nàng liền mang đồ vào giúp hắn rửa mặt chuẩn bị lên triều.
Diệp Chấn hôm qua hành y tới sáng, Thẩm Nhạn chỉ vừa mới ngủ được.
Thấy Vương gia chăm sóc vén chăn còn hôn lên công tử, không, phải là Vương phi các nàng cười thầm.
Sao bao năm cuối cùng cũng rước được về tay.
Dặn dò các nàng chăm sóc cho phu nhân mình, hắn nghiêm mật ra ngoài làm chính sự.
Còn rất nhiều việc phải làm, làm xong sớm một chút còn về nhà với vợ nữa.
Khoảng thời gian sau đấy Tiểu Thúy cùng Tiểu Mai luôn hầu hạ cho Thẩm Nhạn.
Các nàng nhìn thấy được không ít chuyện thú vị.
Chẳng hạn như một ngày nọ Vương gia cùng Vương phi cãi nhau.
Vương phi ngay trong đêm phi ngựa chạy đi mất, Vương gia liền cưỡi ngựa theo sau cũng không biết bằng cách nào ba bốn hôm sau liền mặn nồng nắm tay nhau tảng bộ về.
Chẳng hạn như Vương gia rất yêu Vương phi, hôm sinh nhật người còn đích thân xuống bếp muốn làm vài món tặng Vương phi.
Chỉ là mấy món đấy cho Tiểu Trư cũng chẳng thèm ăn.
Lại chẳng hạn như Vương phi nói muốn ăn đào mật trên núi, Vương gia liền chạy lên hái luôn cả cành còn quả cho người ăn, còn cho người đào cả cây về trồng trong sân.
Tới mùa đào còn có thể ngắm hoa với Vương phi
Thẩm Nhạn sống đến nhàn nhã ở Vương phủ, ân oán gì đấy cũng quăng ra sau đầu.
Y không muốn hận hay trách một ai cả, thay vì như vậy y muốn tự tại sống qua ngày không phân tranh thế sự.
Khoảng hai năm sau khi y gả cho Diệp Chấn, Tiểu Mai liền lấy chồng là một tú tài rất có tương lai làm quan sau này, tất nhiên y ủng hộ hai tay hai chân.
Hôm kết hôn Tiểu Thúy là người khóc nhiều nhất, còn đòi đi theo Tiểu Mai.
Ba năm sau khi y gả cho Diệp Chấn, hắn liền không muốn làm Vương gia nữa.
Quyết định xây một cái viện nho nhỏ trên núi sống cùng y.
Vương phủ để lại cho Tiểu Thúy cùng quản gia trông coi, thỉnh thoảng hai người lại về thăm.
Năm năm sau khi y gả cho Diệp Chấn liền nhận được tin dữ, Thẩm Khâu ôm bệnh mà chết.
Cả đời không có con cháu, trước khi mất hắn đã để lại chiếu chỉ lập một tiểu đệ của mình lên làm vua.
Bảy năm sau khi y gả cho Diệp Chấn, Tôn Tường cũng đã kết hôn, thư mời đến tay y.
Không ngờ Tôn Tường cùng Mạc Thanh lại về với nhau, thật đáng chúc mừng nhưng Thẩm Nhạn cũng có chút bối rối.
Thế ai trên ai dưới vậy? Nhìn Mạc Thanh không giống người để mình chịu thiệt nhưng Tôn Tường cũng rất men cơ mà?
Mười năm sau khi y gả cho Diệp Chấn, hoàng huynh hắn bạo bệnh qua đời để lại ngai vị cho đứa con cả.
Rất nhiều năm sau đó, Thẩm Nhạn cùng Diệp Chấn tóc điều bạc phơ sống an nhàn tự tại trên núi.
Đến bây giờ họ vẫn nắm tay nhau, chưa một ai buông bỏ trước.
Dưới góc cây hoa đào, Diệp Chấn bây giờ đã có tuổi tóc cũng bạc đi ôm lấy một người nam nhân nhỏ con hơn hắn rất nhiều.
Trên mặt người này cũng đã có nếp nhăn theo năm tháng, mái tóc đã không còn bóng mượt như xưa, nhìn người thương trong lòng hắn nói: "Tiểu Nhạn, ta yêu ngươi."
Vẫn là câu nói năm đó, đến bây giờ vẫn chưa thay đổi.
Thẩm Nhạn cười, hôn lên môi hắn một cái đáp lại: "Ừm, ta cũng yêu ngươi."
Hai người nắm tay nhau, cùng nhìn ngắm hoa đào trước mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...