Mở mắt, Thẩm Nhạn không nhìn thấy Diệp Chấn, nghĩ là người ăn xong phủi mông đi y liền tức giận bất chấp thân thể vừa trải qua hoan ái còn yếu liền mặc y phục dùng khinh công đi mất.
Dù không phải đi nữa Thẩm Nhạn cũng không muốn dây dưa gì với tên này nữa, y chỉ muốn lang bạt giang hồ sống bình yên thôi.
Lúc Diệp Chấn mang theo bát cháo nóng bước vào phòng liền dừng lại, bên trong không còn người.
Có lẽ y đã đi rồi.
Đặt bát cháo lên bàn, hắn thở dài nhưng ít ra biết y vẫn sống tốt cũng không tệ.
Trời cao đất rộng, ngươi muốn trốn cứ trốn.
Dù ở bất kì nơi nào chỉ cần ta còn sống, nhất định tìm được ngươi.
_ _ _
Vài ngày sau, Mạc Quốc.
Sâu trong núi yên ắng một viên tử cao lớn được xây dựng, vẻ ngoài đơn sơ lại đồ sộ.
Dưới góc cây cổ thụ một nam tử mặc lục y nằm trên ghế tựa vừa đọc cuốn sách trước mắt vừa vớ lấy một trái táo cắn cắn làm khuyết vài cái lỗ bên trên.
Dáng người cao lớn lại mảnh khảnh, gương mặt tuấn tú bất phàm làm cho nữ nhân điên đảo.
Lạch cạch, soạt soạt –--------.
"Về rồi?" Đầu cũng không quay lại, Mạc Thanh tiếp tục nhìn sách nói.
Thẩm Nhạn bĩu môi cứ tưởng bản thân sẽ hù được cơ chứ.
Quả là Mạc Thanh, giác quan thật nhạy bén.
"A Thanh, ta về rồi." Đi lại bên cạnh Mạc Thanh lấy một cái ghế làm từ trúc gần đó lại ngồi.
"Thế nào? Có mang quà về cho ta không?." Mạc Thanh ngước đầu nhìn y, đôi con ngươi sâu thẳm như nhìn được suy nghĩ của Thẩm Nhạn.
Thẩm Nhạn đã quen với cái vẻ yêu nhân này của Mạc Thanh, dời tầm mắt nhìn vào chỗ khác nói: "Quà gì chứ, ta không nhớ."
Mấy hôm nay y lo chạy về gấp rút đâu có thời gian nhớ tới việc quà cáp gì cho Mạc Thanh, đành tìm cớ cho qua việc.
"Tiểu quỷ." Mạc Thanh cười cợt lấy tay bóp bóp cái mũi Thẩm Nhạn lắc qua lại.
"Hì hì." Thẩm Nhạn ôm mũi cười với Mạc Thanh.
"À, tháng sau sẽ có đại hội võ lâm tại thành Châu của chúng ta.
Ngươi muốn đi không?." Mạc Thanh nâng cóc trà nóng nhấm nháp từ từ nói với y.
"Đại hội võ lâm? Thôi ta không đi đâu, cũng có tham gia đâu." Thẩm Nhạn xua tay từ chối, võ công mèo cào như y vào đấy còn không qua được vòng loại.
"Haha, nghe nói phần thưởng lần này là thanh Tuyết Phi kiếm trong truyền thuyết đấy.
Hơn nữa năm nay chỉ tổ chức cho người mới tỉ võ, mấy tên võ công cao không đến tham gia đâu, đám đấy thành giảm khảo cả rồi." Mạc Thanh từng bước dụ dỗ Thẩm Nhạn đi, đứa nhỏ này không ra ngoài trải sự đời một chút thì làm sao trưởng thành nữa đây? Hắn cũng không thể sống bảo vệ y cả đời được.
Thẩm Nhạn sáng mắt lên, Tuyết Phi kiếm thanh kiếm sắt bén chém sắt như chém bùn, thân kiếm sáng bóng lóe ánh bạc, chuôi kiếm khác họa hình chim phượng tin sảo.
Thẩm Nhạn từ lâu đã nghe danh, cũng có chút hứng thú.
"Ngươi đi không? Hôm đấy ta cũng đến xem." Mạc Thanh nói.
"Hửm? Ngươi cũng đi à, thế hai ta cùng đi." Thẩm Nhạn muốn nhìn thử thanh kiếm đó, nếu Mạc Thanh cũng đi tội gì y không đi thử một lần biết đâu còn có thể lấy được nó về.
_ _ _
Tháng sau, Thành Châu_ Mạc Quốc.
Đại hội võ lâm tổ chức tại nơi này mỗi năm một lần, năm nay thể lệ tham gia có chút đặc biệt.
Chỉ dành cho những hiệp khách mới trên giang hồ còn những người lão luyện có danh tiếng sẽ lui về phía sau làm giám khảo.
Phần thưởng lần này là thanh Tuyết Khi kiếm trong truyền thuyết, bây giờ lại tái xuất giang hồ lần nữa.
Thẩm Nhạn cùng Mạc Thanh chậm rãi đi đến chỗ đăng kí dự thi, điền tên vào tờ giấy sau đấy đưa lại cho người thu, y quay lại hỏi Mạc Thanh: "Ngươi thật sự không muốn tham gia?."
"Không muốn, ta chỉ đi theo ngươi hóng gió thôi.
Hơn nữa yêu cầu là không có người lão luyện tham gia, ngươi nghĩ bọn họ cho ta tham gia?." Mạc Thanh cầm cây quạt phe phẩy qua lại cười đáp, nếu hắn lén sàn sợ là sẽ dành hạng nhất, đến lúc đó còn gì thú vị.
Năm nay có phần tổ chức sớm hơn những năm trước, số lượng thí sinh tham gia cũng ít đi, cũng không hiểu tại sao hay bọn họ không có hứng thú với Tuyết Phi Kiếm?
Tổng cộng có hai mươi ba người tham gia, hình thức chia cặp đấu là bốc thăm.
Thẩm Nhạn nghĩ, hai mươi bà tức là có mười một cặp và một người lẻ? Tức là có phiếu trắng!
Một lão nhân chịu trách nhiệm trận đấu cầm một bó đũa tre trến đó sẽ ghi số để người tham gia bốc thăm tỉ thí, người may mắn sẽ có được thăm trắng vào thẳng vòng trong.
Thẩm Nhạn chà xát tay, chuẩn bị bốc thăm.
Kết quả tất nhiên là…không trúng thăm trắng.....(〒﹏〒)
Y bốc trúng số mười, gần chót bảng đấu, phải đợi hơn hai canh giờ nữa.
Chán thật, cứ tưởng sẽ có được phiếu trắng.
"Nhìn làm gì? Lo cái bụng no trước đi kìa." Thẩm Nhạn đang nhìn liền có một cái cóc lên đầu y, quay qua nhìn thấy Mạc Thanh gọi món gà nướng y yếu thích nhất lên Thẩm Nhạn liền sáng mắt.
Đúng! Làm gì làm phải lo cho cái bụng mới có sức đánh nhau được chứ!
Mạc Thanh xoa đầu y ánh mắt có chút tối đi, rót cho người một cốc trà lạnh uống cho mát rồi lẳng lặng nhìn người ăn, bên môi hắn hiện lên nụ cười mỉm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...