Vào lúc Thích Nam đang nằm trên banh yoga suy ngẫm cuộc đời, gương mặt của
Dung Trình xâm nhập vào trong tầm mắt của cô. Có lẽ cô duy trì tư thế
máu chảy nghịch dòng quá lâu, cũng có thể cô suy ngẫm cuộc đời quá chăm
chú, lúc mới vừa nhìn thấy khuôn mặt này, cô cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Cô hốt hoảng cho rằng mình sinh ra ảo giác, vì vậy cô không hề ngần ngại,
gọi hình ảnh của người đã rời khỏi Minh Đảo mà vẫn không buông tha quấy
rầy suy nghĩ của cô là yêu nghiệt, cũng như dữ dằn quát vào mặt đối
phương: “Yêu nghiệt, em nhớ anh!”
Dĩ nhiên Dung Trình không phải là ảo ảnh, anh phong trần mệt mỏi trở về,
một khắc nhìn thấy người mà anh ao ước muốn gặp, được đối phương đập vào mặt một câu ‘nhớ anh’ kia, cũng đủ khuấy động tận cùng ngỏ ngách trái
tim. Anh cảm thấy chỉ cần một câu đơn giản như vậy thôi, người nào cứng
rắn cách mấy cũng sẽ mềm nhũn ra.
Vì vậy mà anh lộ vẻ cảm động, nhưng lại mở miệng nói theo kiểu cảm giác khó tin, “Nhớ nhiều không?”
Nhớ nhiều không?
Thích Nam trừng mắt nhìn, sau khi im lặng một hồi, cô nghiêm mặt hướng về phía anh nói: “Anh lại đây, em nói cho anh biết.”
Dung Trình nghe lời, nhích lại gần, Thích Nam vẫn không hài lòng, cô cong môi: “Anh khom người xuống.”
Dung Trình phối hợp với mệnh lệnh của cô, khom người xuống.
Thích Nam rất hài lòng với sự phối hợp của anh, đợi đối phương rơi vào phạm
vi vòng tay của mình, giang hai tay ra, ôm choàng lấy cổ anh một cách
bất ngờ, kéo anh lại gần mình hơn chút nữa, đến gần, đến gần…
Khoảng cách rất gần có thể nghe được hơi thở của đối phương.
Cô vuốt ve mặt của anh, mơn trớn tỉ mỉ từng tấc một. Giống như lúc này mới xác định được sự tồn tại chân thật của người trước mặt, mà không phải
là ảo ảnh như có như không, cô mới cong khóe miệng lên một cách vui vẻ.
Cô kéo anh lại gần hơn nữa, trán chạm trán. Sau khi duy trì tư thế dịu
dàng này một hồi lâu, cô ngước mắt lên: “Dung Dung, anh nói xem em nhớ
anh có nhiều không?”
Dung Trình động lòng, không nói lời nào, thay đổi một chút góc độ, hôn lên môi của cô.
Nụ hôn nhẹ nhàng dần dần sâu lắng thêm. Người đàn ông có thói quen kiềm
chế bên trong khó có thể đè nén mà lộ ra vài phần giống như dã thú xâm
lược.
Nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng vọt kinh dị, chỉ cần chà xát một chút là có thể bắn ra lửa…
Thích Nam hô hấp một cách khó khăn, nhịn không được đành đưa tay ra chống đỡ
lồng ngực đang lấn tới gần mình, hơi thở khó khăn nhưng vẫn không quên
trêu chọc anh: “Nè, cầm thú, trở về phòng đã…”
“Đợi không được.”
“Phốc, như vậy là anh tự thừa nhận mình ‘kéo dài’ không nổi phải không?”
Dung Trình chận lại cái miệng lải nhải của cô, vì vậy xung quanh trở lên yên lặng một lần nữa.
Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn im lặng.
……
Sau khi Thích Nam từ phòng tắm trở lại, toàn thân mệt rả rời đến nổi ngón
tay cũng không muốn nhúc nhích. Dung Trình dựa người trên giường, một
tay lơ đãng đùa nghịch mái tóc của cô.
“Ban ngày động dục, thật quá sa đọa rồi!” Thích Nam vùi đầu vào chiếc gối
mềm mại, lúc làm thì không tự kiểm điểm, xong rồi lại tắc lưỡi nhận
thức: “Chú à, cháu là mọt trùng của xã hội, không muốn phát triển cũng
không sao. Chú là trụ cột chống đỡ trong tương lai của quốc gia mà không nhịn nổi trêu chọc là sao? Chuyện này không thể được!”
Dung Trình nghe cô nói bậy nói bạ, thấy cô lải nhải đến tận thế cũng không chắc có thể ngừng lại, hỏi cô: “Em không biết mệt à?”
Thích Nam nháy mắt, cố ý xuyên tạc lời nói của anh, “Dung Dung à, em đã biết
quá rõ ‘năng lực’ của anh, không cần phải nghĩ cách bắt chính miệng em
thừa nhận đâu.”
Dung Trình: “……”
Thích Nam nhịn không được, ngáp một cái. Cô mệt mỏi không thể tưởng tượng
được, nguyên nhân không chỉ là vừa rồi ‘chơi’ hết sức mình, mà bởi vì
mấy ngày nay tinh thần căng thẳng, giờ phút này có hơi ấm quen thuộc ở
bên người, cô không muốn chống cự với cơn buồn ngủ tập kích mình, hai
mắt nhắm nghiền mệt mỏi.
Trước lúc này, đã thật lâu cô không được ngủ ngon rồi, rốt cuộc hôm nay cô có thể ngủ một giấc ngon lành.
Dung Trình vừa thấy cô nói chuyện rồi lại ngủ mất, nhìn cô một lúc lâu, ngón tay vuốt ve quầng đen dưới mắt của cô, dừng lại một chút rồi thu tay
về.
Chỉ là mới mấy ngày ngắn ngủi, Thích Nam đã lộ ra vẻ mệt mỏi chưa bao giờ
có. Điều này khiến anh tin tưởng chắc chắn, trong khoảng thời gian anh
rời khỏi, nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Anh nhìn cô một lát, tính leo xuống giường, nhưng anh vừa mới nhúc nhích, cô đang say ngủ lập tức nhíu mày lại.
Anh dừng lại, bỏ đi ý niệm muốn xuống giường. Anh với tay lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, dùng phương thức nhắn tin ngắn cho Dương Hàng, bảo anh điều tra một chút chuyện gì đã xảy ra với Thích Nam ở Minh Đảo
mấy ngày nay.
Lần đầu tiên nhận được tin nhắn của cấp trên, Dương Hàng kinh ngạc nhưng vẫn bắt tay hành động ngay lập tức.
Chuyện này xôn xao huyên náo trên mạng, anh không tốn quá nhiều thời gian đã
thu xếp thỏa đáng, gởi vào hộp thư cho Dung Trình. Sau khi làm xong
chuyện này, anh chần chờ một chút, mở danh bạ liên lạc của mình ra, bấm
vào tên Diệp Anh, gọi một cú điện thoại.
“… Anh hỏi có thể giúp được không à?” Giọng nói trong điện thoại là con gái, vừa lười biếng lại có chút quyến rũ (*nghe quen quen không các nàng?), “Không giúp. Lý do? À, trước đó em đã tiếp nhận sự ủy thác của cô ấy,
đã lấy tiền rồi thì tại sao lại có thể dễ dàng biến thành giúp đỡ chứ?!”
Trong lúc nói chuyện, chủ nhân của giọng nói nén lại một số hình ảnh mã hóa rồi gởi ra ngoài.
Cùng lúc đó, điện thoại di động trên tủ đầu giường của Thích Nam vang lên tiếng báo động có thư điện tính mới.
Lúc Thích Nam tỉnh lại, nhìn thấy Dung Trình đang dùng máy vi tính xách tay xem tin tức giải trí, cô bị dọa sợ đến nổi chút buồn ngủ còn sót lại
cũng tan biến trong mây khói, trợn mắt há hộc miệng quan sát anh. Không
thể trách cô kinh ngạc, nên biết, từ trước tới nay anh chưa bao giờ để ý đến những chuyện này.
“Dậy rồi à?” Dưới ánh mắt tạo ra quá nhiều áp lực của cô, Dung Trình đưa điện thoại di động cho cô: “Em có thư điện tín.”
Trong nháy mắt, mấy chữ ‘thư điện tín’ bánh bật trở lại suy nghĩ của Thích
Nam. Cô không còn thời gian kinh ngạc nữa, nhưng cũng không cầm lấy điện thoại di động, ngược lại nằm úp trên người anh: “Mượn máy vi tính của
anh dùng một chút.”
Hai phút sau, cô nhìn văn kiện đã nhanh chóng được giải nén, nhưng rồi lại
giống như đang nghĩ tới điều gì, lật đật đưa tay che mắt Dung Trình lại: “Không cho nhìn, thiếu nhi không nên nhìn.”
Dung Trình: “……”
Cô không cho người khác nhìn, nhưng hai mắt của mình lại giống như dính
chặt vào mản ảnh. Cô lật nhìn từng trang một, cảm thấy sâu sắc ánh mắt
của Dạ Ưng hết sức độc đáo, chọn những hình ảnh để lộ vừa đủ khiến người ta phải mơ tưởng viễn vong, nhưng lại không đến nổi sẽ bị bộ phận kiểm
tra trang web bốc xuống triệt để.
Với tâm trạng vui vẻ, cô gởi lại Dạ Ưng một chữ ‘OK’. Đợi đến khi trên màn
ảnh hiện ra mấy chữ ‘gởi đi thành công’, cô mới tắt trang mạng đi.
“Làm gì vậy?” Lúc này, mắt của Dung Trình vừa mới lấy lại ánh sáng, hỏi cô.
Thích Nam híp híp mắt, cười nói: “Truyền bá chân thật thiện lương xinh đẹp.”
Làm gì có thiện lương, chân thật và xinh đẹp cũng đều có cái giá của nó.
Đương nhiên Dung Trình không hiểu cô đang nói cái gì, anh còn muốn hỏi nữa thì đã bị Thích Nam dùng sức đẩy ngã.
“……”
Thích Nam cưỡi lên hông anh, một ngón tay câu dưới cằm của anh, giống như
nhập vào nhân vật nào đó, gương mặt thương tiếc trấn an anh: “Đừng sợ,
em không ‘làm thịt’ anh, chỉ muốn sờ mó anh thôi.”
Dung Trình: “……”
Thích Nam nói sờ mó đúng thật là sờ mó, vuốt ve mặt, sờ sờ ngực, xoa nắn một
cách rất cao hứng. Tiếp đó, trong lúc không chú ý, có một vật nhỏ rơi ra từ trong túi áo trước ngực. Đồ vật này còn có thêm một sợi dây, rơi
thẳng xuống ngực của Dung Trình, lăn mấy vòng rồi dừng lại.
Hai người cùng nhau nhìn sang, sau đó… im lặng một giây.
Dung Trình dùng hai ngón tay kẹp nó lên, ánh mắt chuyển từ từ tới mặt của Thích Nam.
Vẻ mặt Thích Nam cứng đờ, cố làm ra vẻ điềm tĩnh nói: “Vốn là em đã quyên
góp nó rồi, nhưng sau này em lại phát hiện, bên ngoài thì đẹp mà cơ cấu
bên trong thì không đáng giá một đồng. Một người chính nghĩa như em thì
làm sao có thể trơ mắt nhìn khối u ác tính như vậy sống sờ sờ bên ngoài
đây? Vì vậy em lập tức báo cho họ biết, thuận tiện… mang nó về.”
Đúng vậy, vật Dung Trình cầm trên tay chính là nhẫn cưới mà cô đã từng nói quyên cho từ thiện rồi.
Trên thực tế, cô chưa hề quyên nó đi giống như cô đã nói. Cô dùng dây chuỗi
nhỏ xâu qua đeo trước ngực. Mới vừa rồi ‘lâm trận’, cô luống cuống tay
chân, tháo nó ra bỏ vào túi trước ngực. Cô làm sao biết được nó lại
nghịch ngợm nhảy ra trước mặt hai người chứ?
“Không cần giải thích, anh hiểu.” Dung Trình nói, trong mắt thoáng lên tia vui vẻ.
Thích Nam: “……”
Hiểu cộng lông gì chứ! Cười cộng lông nhà anh!
Dung Trình ra hiệu bảo cô cúi đầu lại gần, tròng sợi dây có chiếc nhẫn lên cổ của cô.
Mặt Thích Nam ửng đỏ chưa từng thấy, cô ho nhẹ một tiếng, làm bộ vô tình
cầm máy vi tính xách tay lên mạng. Cô lơ đãng mở ra một trang web, sau
đó…
“Đây chính là hiệu suất!” Cô khâm phục than lên một tiếng, ngay sau đó lại lộ ra một nụ cười ranh mãnh đắc ý.
Dung Trình hỏi thăm: “Chuyện gì thế?”
“Anh nói thử xem, thanh niên nam nữ bây giờ suy nghĩ cái gì vậy chứ? Tại sao có thể chụp lấy những tấm hình xấu hổ kiểu này được?” Cô làm ra vẻ nói
chuyện, vừa nói vừa lắc đầu, giống như những ‘tấm hình xấu hổ’ đang làn
tràn trên mạng không hề liên quan tới cô.
Dung Trình quay đầu liếc mắt nhìn: “Là em làm?” Mặc dù anh đang hỏi, nhưng ý tứ trong lời nói không hề có điểm nghi vấn.
Thích Nam chỉ mỉm cười.
Vậy là đúng rồi.
Dung Trình nhận người sở hữu những tấm hình này, im lặng một chút, rồi hỏi
tiếp: “Chuyện trên mạng kia của em cũng là bởi vì cô ta?” Cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích được vì sao Thích Nam lại tìm người thu
thập hình ảnh khiêu dâm của Tô Yên để tung lên mạng.
Nụ cười trên mặt Thích Nam từ từ tan biến: “Anh đã biết?” Biết rõ cô bị người ta chơi một lố?
Dung Trình ngầm thừa nhận.
Thích Nam cụp mắt xuống, nói: “Thật ra tới bây giờ em vẫn không hiểu được vì sao cô ta lại muốn hãm hại em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...