"Uyển Nhi, xong chưa?" Ngụy Nhiễm đứng ở trước tấm bình phong có chút sốt ruột hỏi bóng người thoáng hiện ở bên trong.
"Được rồi được rồi..." Dung Uyển liên tục đáp lời chạy đến, miệng lầu bầu, "Ta chỉ thay y phục thôi, không trang điểm, rất phiền toái."
"Sinh nhật của Thái tử mà tỷ qua loa như vậy, để phụ hoàng biết sẽ nói tỷ tùy hứng." Ngụy Nhiễm nhìn nàng ấy thở dài, "Đi nhanh thôi, chúng ta sẽ đến muộn mất."
"Không sao cả." Dung Uyển cười hề hề kéo nàng đi, "Dù sao đại ca đã nói, dạ tiệc ngày hôm nay phụ hoàng mẫu phi sẽ không tham dự, chỉ có huynh muội chúng ta tụ họp, không cần chú ý như vậy, cũng không phải đi tuyển chọn Phò mã, khẩn trương làm gì."
Ngụy Nhiễm nhìn nàng ấy hồn nhiên tươi cười, đành phải bất đắc dĩ cười.
Uyển Nhi là công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, là bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay của mọi người, đương nhiên không cần phải kiêng dè như dưỡng nữ nàng rồi, cho dù nàng luôn được đối xử như công chúa một nước, nhưng vẫn là người khác họ, nói chuyện làm việc không cẩn thận một chút, là quá không chừng mực rồi.
Tiếng đàn sáo tiếng nói chuyện truyền đến, mắt thấy đã đến trước chính điện cửa Đông cung, Ngụy Nhiễm vừa muốn đi về phía mọi người, đã bị một sức mạnh kéo về phía sau, tiếng vải bị xé rách vang lên, lớp voan mỏng khép kín ở đầu vai bị kéo xuống, nhất thời một phần bả vai của nàng lộ ra ngoài không khí.
"A, Nhiễm Nhi, tỷ không cố ý!" Dung Uyển kinh ngạc kêu lên, thành công hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
Ngụy Nhiễm chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, vừa định đưa tay kéo lớp voan mỏng lên, thì một cái áo khoác đã khoác lên đầu vai lõa lồ của nàng, nàng giương mắt, thì thấy một nam tử đang cười nhìn nàng.
"Cảm ơn." Gương mặt nàng bởi vì xấu hổ mà ửng đỏ, cảm kích kéo vạt áo.
"Phiền toái các ngươi đưa công chúa trở về thay một bộ y phục khác." Nam tử kia khiêm tốn hữu lễ phân phó cung nữ bên cạnh.
"Nhiễm Nhi, đây là hoàng tử Thư Hà nước Bắc Dã." Thái tử Dung Thao mỉm cười giới thiệu, "Hoàng tử, đây là Ngụy Nhiễm ngũ muội của ta, mà người lỗ mãng đứng ở sau lưng nàng là tứ muội Dung Uyển."
"Đại ca - -" Dung Uyển buồn bực kêu hắn.
Ngụy Nhiễm cúi người thi lễ với Thư Hà người đang đứng trước mặt nàng: "Gặp qua hoàng tử."
Thư Hà thấy má nàng ửng đỏ, thì thất thần, thẳng đến khi Dung Uyển lôi kéo Ngụy Nhiễm đi về chỗ ngồi hắn mới dịch bước chân trở lại vị trí của mình.
"Nghe nói hoàng tử ngài cũng có hai muội muội, tài mạo đều rất giỏi." Trong bàn tiệc truyền đến một giọng nói thâm trầm, thân thể Ngụy Nhiễm không khỏi run lên.
Ngẩng đầu, đã thấy Dung Thanh nâng ly rượu lười nhác cười, y làm như không chút để ý liếc nàng một cái, nhưng ánh mắt kia lại giống như dính hàn khí lưỡi đao bức ép người.
"Hiền vương quá khen, nữ tử trên thảo nguyên vẫn không xinh đẹp dịu dàng như cô nương Trung Nguyên." Thư Hà cười nói.
Ngụy Nhiễm cảm thấy cái nhìn chăm chú vào nàng càng lạnh hơn, Dung Uyển lại khẽ kéo tay áo nàng, đè thấp giọng nói: "Muội thấy người bên cạnh nhị ca không?"
Ngụy Nhiễm khó khăn ngẩng đầu thấy bên cạnh Dung Thanh ngồi một nam tử khuôn mặt tuấn tú, phong tư lỗi lạc, giơ tay nhấc chân gian đều có thong dong và tao nhã không kém những hoàng tử trong này.
Dường như hắn cảm giác được ánh mắt của nàng, lễ phép gật đầu với nàng, cười nhẹ, tươi cười giống như gió xuân phất qua, từ từ mà đến.
Ngụy Nhiễm đành phải cười lại, khi đảo mắt lại thấy Dung Thanh nhìn nàng, một đôi con ngươi đen trầm lạnh như băng, mà tay Dung Uyển cầm lấy vạt áo nàng lại hơi căng thẳng.
"Sao vậy?" Nàng cúi đầu hỏi nàng ấy, vừa vặn lảng tránh tầm mắt của người nào đó.
"Y chính là người ta gặp ở trên đường." Dung Uyển có chút xấu hổ cắn môi, "Sao y lại xuất hiện ở nơi này, hôm nay ta lại không trang điểm tốt nữa chứ..."
Ngụy Nhiễm lộ ra vẻ ngạc nhiên, lập tức mỉm cười, nhẹ giọng khuyên giải an ủi nói: "Không có việc gì đâu, tỷ không trang điểm cũng đã đẹp lắm rồi."
Hóa ra người làm Uyển Nhi nhớ mãi không quên chính là nam nhân này, cũng khó trách, nhưng nàng ấy có thể tu thành chính quả hay cũng khó nói, trực giác của Ngụy Nhiễm cho biết, người trong lòng nàng ấy không phải nhân vật tầm thường.
"Xem ra dường như hoàng tử rất vừa ý nữ tử Trung Nguyên chúng ta." Lý Du bỗng nhiên nhìn Thư Hà mở miệng, trong mắt hẹp dài mang theo ý cười biến hóa kỳ lạ, "Như vậy, nếu có thể gặp được người yêu thích, hai nước đặt quan hệ thông gia cũng không tồi."
"Có ý tứ." Dung Thao cũng cười nói, "Không bằng hoàng tử suy nghĩ thử xem."
Nước Bắc Dã ở trung tâm vùng Đông Bắc, hai nước luôn hòa bình kết giao, không có phân tranh gì, nhưng không tính là có quan hệ hòa hợp hữu nghị, hiện tại trở mặt với Xương Binh, ý của Hoàng đế là có nhiều thêm đồng minh cũng không phải chuyện xấu, cho nên đẩy mạnh quan hệ ngoại giao với Bắc Dã.
Thư Hà nghe vậy mỉm cười, lấy từng trải và kinh nghiệm của một hoàng tử, tất nhiên hắn biết đề nghị của Dung Thao cũng không phải chỉ nói chơi trong bữa tiệc mà là cố ý thử.
Hắn trầm ngâm một lát, đôi mắt lạnh nhạt bỗng nhiên nhìn về phía chỗ ngồi đối diện: "Không biết Ngũ công chúa đã đính thân chưa?"
Xung quanh bỗng yên tĩnh trở lại.
Tay nắm khăn lụa của Ngụy Nhiễm thủ nhất thời run lên, nàng vội ngẩng đầu, thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người nàng.
Trong lúc nhất thời nàng có chút hoảng loạn, thật không ngờ Thư Hà sẽ trực tiếp hỏi nàng như vậy.
"Chưa có." Nàng lắc đầu.
"Vậy đã có ý trung nhân chưa?" Thư Hà từng bước ép sát.
Ngụy Nhiễm chấn động, sắc mặt có chút tái nhợt.
Kìm lòng không đậu, ánh mắt của nàng dừng ở trên người Dung Thanh, nhưng y chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, rồi uống rượu, giống như không chút để ý xem một màn kịch không liên quan đến mình.
Trong lòng nàng bỗng đau đớn không thôi.
Không dám lại khổ sở vì y, nhưng vẫn dễ dàng bị thương.
Mà y giống như trước, hoàn toàn không cần nàng.
Nhớ tới thời niên thiếu, nàng luôn mặt dày mày dạn theo phía sau y và Lưu Ly biểu tỷ, muốn cùng đi chơi, y túm tay Lưu Ly chạy nhanh, muốn bỏ lại nàng phía sau, sau đó nàng ngã sấp xuống, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất khóc nhìn bóng lưng bọn họ đi xa.
"Không có." Nàng lắc đầu, cười nhợt nhạt, ánh mắt có chút mơ hồ.
Dù sao, y cũng không quan tâm mà.
"Ta sẽ bẩm báo ý tứ của thái tử điện hạ với phụ vương." Hắn nhìn về phía Dung Thao cười nói.
Bữa tiệc kết thúc.
Trên đường đi Dung Uyển luôn hưng phấn, còn thỉnh thoảng nhìn quanh.
"Nhiễm Nhi, ta thật sự không nghĩ tới còn có thể gặp y." Sắc mặt nàng ấy bởi vì kích động mà có chút ửng hồng, "Hóa ra y cùng đi với nhị ca!"
"Nhiễm Nhi, sau này chúng ta thường xuyên tới chỗ nhị ca chơi được không?" Nàng ấy làm nũng cắn cánh tay Ngụy Nhiễm, "Ta biết muội và nhị ca không thân thiết gì, nhưng coi như muội giúp ta, đi theo cùng ta, có được không?"
"Muội đồng ý với tỷ, nhưng tỷ đừng cứ mãi gọi nhị ca như thế." Ngụy Nhiễm miễn cưỡng nở nụ cười với nàng ấy, "Muội bị tỷ gọi liên tục đến sắp hôn mê luôn rồi này."
"Thực xin lỗi, là ta quá vui vẻ." Dung Uyển nghịch ngợm le lưỡi, "Chỉ là lại nói tiếp hoàng tử Bắc Dã kia không tệ, giống như thích muội, không chừng người ta đang định lấy muội đấy..."
"Tỷ đừng nói đùa." Ngụy Nhiễm cắt ngang lời nàng ấy.
Nhưng nàng biết Uyển Nhi không nói giỡn, nếu Thư Hà định cầu thân, nàng sẽ không có đường từ chối
Nhớ tới đôi con ngươi lạnh lùng và gương mặt thờ ơ của Dung Thanh, cả người nàng không khỏi run rẩy.
"Muội làm sao vậy, sao tay lạnh như thế?" Dung Uyển nắm tay nàng, do dự hỏi.
Ngụy Nhiễm không trả lời nàng ấy, cả người đột nhiên mềm nhũn, té xỉu ở trên đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...